Trích đoạn - Shatou Fanfic – Nguyện em như sao, anh như trăng, gặp nhau nơi đỉnh cao
Ủa? Sao em không nói sớm với anh." Vương Sở Khâm lập tức thả lỏng cơ thể, ngả người xuống ghế sofa.
Sha Sha vừa mới gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt, cô dùng khăn lau lau, ngẩng đầu lên đã thấy anh đang nhìn cô. Vương Sở Khâm nhìn cô, nhíu nhẹ mày. Cô ấy dường như không biết tự chăm sóc bản thân, dày vò máy tóc của bản thân một cách mạnh bạo.
Vương Sở Khâm tiến lại, cầm lấy khăn từ tay cô, "Để anh lau cho em." Nói rồi anh cầm khăn lên, nhẹ nhàng lau chạm lên mái tóc ngắn của cô.
Sha Sha ngẩng đầulên, ánh mắt Sở Khâm tràn ngập dịu dàng, sống mũi cao và đôi môi hơi nhếch cười, cô không kiềm được mà đưa tay sờ lên mặt anh.
Vương Sở Khâm mỉm cười, Sha Sha đưa tay lên sờ mặt anh, có vẻ cô rất thích chạm vào anh, anh không nhịn được, hỏi trêu: "Gì vậy, tính ăn đậu hũ của anh đó hả?"
Tô Sa "hứ" một tiếng, ngẩng đầu đối đáp lại: "Anh cũng sờ đầu em mà."
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, kéo Shasha lại gần anh hơn. Anh không phiền việc cô chạm vào anh, chỉ sợ cô sẽ mệt. Động tác tay vẫn nhẹ nhàng không ngừng, tiếp tục dịu dàng lau khô mái tóc ướt của cô, khẽ mỉm cười.
Tô Sa vuốt má anh, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, để mặc anh lau tóc cho mình. Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể cô, tiếng thở êm dịu của cô phảng phất, khiến cơ thể anh bỗng nhiên căng thẳng.
"cục cưng, em có dùng máy sấy không?" Vương Sở Khâm nhẹ giọng hỏi, phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.
"Em không có đem theo máy sấy, trước giờ đều mượn của chị Mộng." Shasha đưa tay vuốt tóc, ngượng ngùng nói, nên mấy hôm nay toàn tự dùng khăn lau, mất khoảng nửa tiếng để tóc khô rồi mới ngủ.
Datou suy nghĩ lại, không đúng, anh rõ ràng đã bỏ máy sấy tóc vào vali của cô. Anh đặt khăn tắm xuống, quay lại tìm vali của cô, sau đó dễ dàng tìm thấy máy sấy tóc ở dưới đáy.
Sun Yingsha ngạc nhiên, "ủa? trong vali của em có máy sấy tóc hả?"
Hai người đứng trong nhà tắm, Wang Chuqin bật máy sấy tóc, dùng tay kiểm tra nhiệt độ của máy rồi mới bắt đầu sấy tóc cho cô.
Sun Yingsha cúi đầu, nghịch túi áo đồng phục, đột nhiên nói một câu rất nhỏ. Tiếng máy sấy tóc khá lớn, Wang Chuqin nghe không rõ, tắt máy sấy, cúi người lại gần hỏi, "Em vừa nói gì vậy?"
Sun Yingsha nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt màu nâu của anh, mặt cô đỏ lên, đầu như bị đơ một chút rồi lại cúi xuống.
Wang Chuqin khẽ gọi tên cô, vừa là chất chứa, vừa là kiên nhẫn, nhưng sâu bên trong là nỗi lo lắng và dịu dàng, lùi về sau một bước rồi lại đứng yên.
Ban đầu là cô chủ động chạm vào anh thời điểm này WCQ lại đặt Sun Yingsha lên tường. Anh cúi xuống, nắm chặt hai tay cô, bế cô ngồi lên bồn rửa mặt, kẹp chân cô không cho phép cô cựa quậy hay chạy đi đâu nữa.
Dù gặp nhau mỗi ngày, nhưng vì luyện tập và thi đấu, họ không có cơ hội ở riêng với nhau. Mỗi ngày họ ỏ cạnh nhau với vai trò là bạn bè và đồng đội, nhưng tối nay cuối cùng họ cũng ở cạnh nhau với vai trò người yêu
WCQ lại ép sát cô lần nữa, cô mất thăng bằng và gần như ngã vào bồn rửa mặt, cô thốt lên một tiếng “aizaaa", kéo cả hai trở lại thực tại.
Wang Chuqin nhìn Sun Yingsha, má cô cô đỏ ửng, tai cô cũng đỏ bừng, đôi môi ẩm ướt lấp lánh như hoa hồng phủ sương. Sun Yingsha nhìn Wang Chuqin, đôi mắt đỏ hoe, ngậm chặt môi. Cả hai lại lùi ra một chút, cảm giác có phần lúng túng.
Tất nhiên, cả hai cũng chỉ duy trì sự lúng túng đó vài giây, nhận ra rằng Sun Yingsha là người luôn bị động, không hề biết phản kháng hay đẩy anh ra, Wang Chuqin liền mạnh mẽ bế bổng cô lên và đưa về phòng ngủ
Sun Yingsha cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, đầu óc như trống rỗng. Không đúng, cô rõ ràng muốn anh tới để lấy thuốc giảm đau mà, sao 2 người bọn họ lại lăn đến giường rồi.
Nhưng Wang Chuqin lại một lần nữa đè cô xuống, hơi thở của anh bao trùm tất cả cảm giác của cô, khiến cô không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Kể từ khi Sun Yingsha chủ động lần trước, mối quan hệ của họ đã có sự thay đổi. Wang Chuqin có thể cảm nhận rằng cô tiếp nhận sự đụng chạp của anh. Anh không còn kiềm chế nữa, vừa gần gũi cô, vừa nhẹ nhàng ôm eo, lưng... Sun Yingsha dần dần bị chinh phục, cũng dần dần hưởng thụ niềm vui ấy, nhắm mắt, từ từ ôm lấy cơ thể của anh.
Không cần nói gì cả, hành động là cách biểu đạt tốt nhất. Không cần phải luôn miệng nói thích, từng phản ứng dù nhỏ trên cơ thể cũng thể hiện cảm xúc của cô. Không thể ngừng nhìn anh, cũng không thể dừng lại bản năng của bản thân, muốn chạm vào anh, muốn hôn anh, muốn gần anh.
Khi Wang Chuqin cúi xuống hỏi: “Tiểu đậu bao, anh có thể không?”, đầu óc của Sun Yingsha mờ mịt, còn ngạc nhiên vì sao anh không tiếp tục, cái gì mà có thể hay không thể chứ.
Chàng trai ở trên, đôi mắt đỏ hồng, dường như không nhịn được nữa, cô gắng kiềm chế, chờ đợi câu trả lời của cô. Cô gái mở to đôi mắt nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi lại "Cái gì mà được với không được, được mà"
Nhưng ngay sau đó, chàng trai dường như nghĩ ra điều gì, nhướng mày, nhẹ nhàng lật cô qua, nghiêng người nằm xuống giường, mỉm cười nhẹ nói: "Thôi, anh không ép em nữa."
Nhìn anh không tiếp tục, Sun Yingsha như chợt nhận ra điều gì, cảm thấy ngờ ngợ, nhưng không nói rõ được đó là gì. Khi ý thức dần rõ ràng, cô đỏ mặt dữ dội hơn.
Cô kéo chăn che kín mình, khẽ nói lí nhí: "Anh đúng là xấu xa..."
Wang Chuqin ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô với nụ cười tươi, vừa rồi quá kích động rồi, đem lời thầm kín trong lòng đem ra hỏi cô, nhưng bạn nhỏ ngốc nghếch này, ngày cả không biết việc đó là gì, cũng đồng ý với anh có thể có thể, cô tin tưởng anh đến thế sao?
Anh đưa tay kéo bạn nhỏ ngốc nghếch từ trong chăn ra, hôn lên trán cô, giữ lấy tay cô đang kháng cự trước ngực anh, nhẹ giọng thì thầm: "Anh không làm nữa, thật đấy. Vừa rồi anh có chút quá đáng, xin lỗi em."
Nhìn khuôn mặt anh dường như trong chốc lát đã xìu xuống, tỉnh táo lại, còn xin lỗi cô. Shasha không hiểu sao lại cảm thấy anh ấy thật đáng thương.
Anh đã chuẩn bị rất lâu rồi, dồn hết sức lực, cuối cùng vẫn thua trận đấu.
Có lẽ với anh rất khó để vượt qua nỗi buồn này? Giống như hai năm trước trong giải đấu ở Houston, cô thua trận với Mạn Vũ hầu như cả đêm không ngủ được. Sun Yingsha nghịch ngón tay mình, thì thầm hỏi: "Còn buồn không? Hay để em chơi với anh thêm một chút nữa..."
Wang Chuqin bật cười, vừa kìm nén kích động vừa xoa đầu cô, Sun Yingsha lại trốn vào trong chăn, co lại như một chú mèo con, để anh tự giải quyết.
WCQ một tay chống lên cằm nhìn cô, khẽ hỏi: "Ừm, vậy anh được chọn không? chọn vị trí hôn ấy".
Sa Sa ngần ngại hỏi, "Anh muốn hôn ở đâu?" Mặt, mũi, tay, tai… đều đã được anh ấy hôn rồi, anh ấy còn muốn hôn ở đâu nữa? Anh ấy sẽ không muốn...
"Lưu manh, Vương Sở Khâm, anh là đồ lưu manh," Sa Sa vừa nói vừa cười, vừa lấy cái gối ra và bắt đầu đánh vào đầu anh ấy.
Anh lưu manh?nếu anh thật sự là lưu manh ...... Vương Sở Khâm không nói nhiều, trực tiếp đối mặt với cuộc tấn công của Sa Sa bằng gối, tay không ngừng nghỉ, mỗi lần đều đè Sa Sa xuống giường, rồi cởi áo ngắn tay của cô ra.
Nhưng khi cởi áo của cô xuống, Vương Sở Khâm không cười cũng không đùa, nhẹ nhàng ôm lấy Sa Sa, dỗ dành, "Anh không chạm nữa, đừng nghịch, nếu không cẩn thận lại bị thương."
Dù nhìn thấy một vết bầm tím nhỏ trên eo của Sa Sa, bên trên lại có một vết xanh và đỏ rải rác, rõ ràng là dấu hiệu của sự mệt mỏi nghiêm trọng, dấu vết hằn sâu. Đến cả anh ấy cũng không hiểu tại sao cô lại như thế, bởi vì cô luôn như vậy.
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng vuốt ve làn da quanh eo của Sa Sa, trong ánh mắt tràn đầy đau xót, giọng nói hơi run rẩy, "Có đau không?"
Anh dịu dàng chạm vào eo của cô , khiến Sa Sa cảm thấy như anh ấy đang trêu đùa nhưng lại khiến cô khó có thể cưỡng lại, và bất giác cô tựa đầu vào vai anh ấy, trái tim tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Một lát sau, Sa Sa kêu lên một tiếng "A", rồi nhảy bật khỏi Vương Sở Khâm bên cạnh.
Sa Sa nhảy chân trần xuống giường, nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng cô tìm thấy một hộp đồ trên bàn.
Cô nhảy lên giường, không nói một lời nào, rồi bắt đầu kéo áo của Vương Sở Khâm.
"Sa Sa, em làm gì vậy. Đừng đùa nữa, đàn ông phải giữ mình chứ. Em đừng động tay động chân, anh không phải là người dễ dãi," Vương Sở Khâm bị bất ngờ, nhưng lại bắt đầu cười đùa, tuy nhiên không ngăn cản.
Mặc dù không biết Sa Sa đang muốn làm gì khi cứ đòi cởi áo của anh ấy, nhưng dù sao anh cũng là của cô, Sa Sa muốn làm gì thì làm. Nhưng sở thích của cô ấy cũng rất đặc biệt, lúc thì thích xoa mặt anh, lúc thì muốn khám phá từng chi tiết nhỏ.
Cuối cùng, Sa Sa cũng lột được áo của anh ấy xuống, không nói gì, chỉ dùng tay vuốt ve phần eo và vai của anh. Vương Sở Khâm lại ngồi dậy, Sa Sa bây giờ không chỉ muốn nhìn kỹ mà còn muốn chạm vào, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô gái, xem khi nào thì cô sẽ dừng lại...
Vương Sở Khâm cười nhẹ nói "Lại nào," rồi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Sa Sa. Cô lấy từ trong hộp ra một miếng cao đen, ấn vào lưng của anh.
Trong khoảnh khắc, không gian như đóng băng. Cả căn phòng như chìm vào sự yên tĩnh vô tận.
Vương Sở Khâm trần trụi ngồi ở bên giường, cả lưng và trước ngực đều dán những miếng cao đen.
Sa Sa nhìn thân hình của anh mà không có chút hứng thú, cô đơn thuần muốn dán thuốc cho anh.
Sau đó, anh cúi xuống nhìn phần eo của Sa Sa, anh cẩn thận xoa nhẹ sau đó dán miếng cao lên phần eo và lưng của cô, anh không chạm vào những nơi nhạy cảm, má anh không kiềm được đỏ lên
Đêm hôm đó ở Đức, không có chuyện gì nồng nhiệt nào xảy ra. Chỉ có hai người cùng xoa dịu nhau, với cơ thể nhức mỏi, trong bầu không khí đậm mùi thuốc đông y, ngăn cách bởi một lớp cao đen, ôm nhau bình yên ngủ.
Đầu tôi đã nhảy ra 101 kịch bản H+ ~ xin lỗi là tui đen tối rùi 🫣
Trả lờiXóalúc đọc chap này tui cũng mong đợi lắm, tui cũng muốn dịch H của 2 đứa mà
XóaKhi nào bà dịch truyện này z
Trả lờiXóachưa có lịch cụ thể nha, theo tâm trạng nữa
Xóa