Chương 10

 Chương 10



Anh nhắm mắt lại, hình bóng của em lại hiện lên.

Tôn Dĩnh Sa mở cửa.

“Không tệ, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ thế này cơ à?”

Lương Tĩnh Côn trầm trồ trước căn nhà gọn gàng, ngăn nắp.

Tôn Dĩnh Sa cười nhẹ, cúi xuống thay giày. Không sạch sao được? Có một chàng tiên ốc chăm chỉ thế này mà.

Ngồi xuống ghế sofa, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại ra. Cuộc trò chuyện với Thừa Hạo vẫn dừng lại ở những dòng: “Ăn cơm chưa?” “Tôi mang trái cây cho cậu” “Tối nay ăn cùng nhau nhé”.

Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng gõ vài chữ trên bàn phím, rồi nhấn gửi.

Tôn Dĩnh Sa: “Bữa ăn đó tôi vẫn nhớ, khi nào rảnh sẽ hẹn cậu.”

Thừa Hạo: “Được thôi.”

Khi Vương Sở Khâm bước vào, tay xách một túi to một túi nhỏ đầy đồ ăn, anh trông thấy Tôn Dĩnh Sa đang bận rộn trong bếp. Theo thói quen, anh mở tủ giày định đổi giày, nhưng khi nhìn thấy đôi dép Pikachu quen thuộc, trái tim bỗng chùng xuống vài giây. Sau khi bình tĩnh lại, anh quyết định không thay dép.

Anh đi vòng ra phòng khách và thoáng thấy Lưu Đinh Thạc đang chơi bài 'Đấu địa chủ' với Lâm Cao Viễn và Tiết Phi.

“Anh giỏi nhỉ.” Vương Sở Khâm dùng đầu gối huých nhẹ vào lưng Lưu Đinh Thạc.

Lưu Đinh Thạc quay đầu lại, bực bội nói: “Là Shasha bắt anh ra đây mà.”

Sao mà anh ấy không muốn giúp chứ, rõ ràng là Tôn Dĩnh Sa không cho hắn tham gia. Dù có cho hắn một trăm cái gan, hắn cũng không dám không giúp đâu!

Vương Sở Khâm xách túi đồ ăn đi thẳng vào bếp. Tôn Dĩnh Sa đang chuẩn bị làm món cánh gà chiên, nhìn chảo dầu sôi ùng ục mà không dám bỏ cánh gà vào. Ở bên cạnh, Vương Mạn Dục cầm cái xẻng, vừa hoảng vừa nói: “Shasha, hay là thôi đi...”

Vương Sở Khâm thấy cảnh đó, tim bỗng thắt lại, vội vã bước tới tắt bếp ga. Rồi anh quay đầu, nhìn Tôn Dĩnh Sa mặc tạp dề, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt.

“Hai người ra ngoài đi, đừng có làm nổ tung cái bếp đấy.” Vương Sở Khâm đặt túi đồ ăn lên bồn rửa rồi nói.

Vương Mạn Dục nghe xong gật đầu liên tục: “Ý kiến hay, ý kiến hay.”

Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm đặt từng món đồ ăn mới mua vào chỗ cẩn thận.

“Anh có muốn đeo tạp dề không?” Tôn Dĩnh Sa thò đầu ra hỏi.

“Ừm.” Vương Sở Khâm khẽ hừ một tiếng.

Tôn Dĩnh Sa cười tinh quái, "Hì hì, vậy thì em ra tay đây nhé."

Cảm giác bị ôm chặt bất ngờ ở eo khiến toàn bộ lông tơ trên người Vương Sở Khâm dựng đứng.

Anh theo phản xạ nắm lấy bàn tay nhỏ đang vòng quanh eo mình. Khi nhận ra cô chỉ đang giúp anh đeo tạp dề, Vương Sở Khâm giọng khàn khàn nói: “Để anh tự làm.”

Tôn Dĩnh Sa nhìn phản ứng của anh, cười nhẹ, rồi đưa tạp dề cho anh, vui vẻ nhảy nhót ra khỏi bếp. Một lát sau, cô lại thò đầu vào: “Cảm ơn anh nha, gege.”

Đôi tay Vương Sở Khâm đang rửa rau khựng lại một chút. Trời ạ, anh vẫn không chống lại được những lời tấn công trực diện của cô. Nghĩ vậy, anh cố lắc đầu vài cái.

Tôn Dĩnh Sa lẩm bẩm tự nói khi đi ra phòng khách. Anh ấy gầy đi rồi, mặc áo hoodie mà ôm vẫn thấy trống trải.

Lưu Đinh Thạc và mấy người khác thấy Tôn Dĩnh Sa đi ra, lập tức chạy vào bếp giúp đỡ.

Trên bàn đầy những món mà Tôn Dĩnh Sa thích ăn nhất. Cô nuốt nước bọt, thèm thuồng nhìn những món đã mong nhớ cả năm nay: thịt chiên giòn chua ngọt, sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên giòn, và trứng chiên siêu ngon...

“Hi vọng mỗi năm đều được tụ họp vui vẻ!” Tôn Dĩnh Sa giơ ly lên, hét lớn.

“Jiang!”

“ Tụ họp vui vẻ! Lần này em không được đi nữa đâu đấy.” Hà Trác Giai thúc vào cánh tay Tôn Dĩnh Sa, cười nói.

“Không đi đâu, không đi đâu, hì hì.” Tôn Dĩnh Sa chớp mắt tinh nghịch, nháy một cái.

“Chào mừng em về nhà, Shasha.” Trần Mộng mỉm cười, nâng ly chúc mừng Tôn Dĩnh Sa.

“Cảm ơn chị Mộng.” Tôn Dĩnh Sa cười tít mắt đáp lời.

Nhìn Tôn Dĩnh Sa hết làm việc này rồi việc kia, Vương Sở Khâm thầm cảm thấy may mắn vì đã lén đổi rượu vang trong ly của cô thành Coca. Chứ không biết cô sẽ uống đến thế nào nữa đây.

“Chụp một tấm gửi cho anh Long xem nào.” Phàn Chấn Đông giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh nhóm.

Mã Long vừa bận xong việc ở Anh, tranh thủ nhìn vào điện thoại. Anh mở bức ảnh ra, thấy khuôn mặt non nớt đã lâu không gặp của Tôn Dĩnh Sa, mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm.

Anh gửi cho Phàn Chấn Đông một tin nhắn thoại: “Shasha về rồi à? Chào mừng nhé! Tháng sau anh sẽ về, về rồi chúng ta lại tụ tập! Chúc mọi người vui vẻ nha.”

Phàn Chấn Đông mở tin nhắn thoại của Mã Long lên, mọi người nghe xong thì vui vẻ vừa cười vừa thưởng thức bữa ăn.

“Này, Datou, lâu rồi chúng ta chưa uống chung đấy,” ai đó nói, hướng về phía Vương Sở Khâm.

Lâm Cao Viễn mở chai rượu, cụng ly với Vương Sở Khâm. Sau một vòng, mặt Vương Sở Khâm đỏ bừng lên.

Tôn Dĩnh Sa gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Vương Sở Khâm. Anh nhìn miếng thịt đó, mắt hơi mờ đi, sống mũi cay cay... Cô rốt cuộc muốn thế nào đây? Thật khó hiểu quá. Thích anh ư? Nếu thích, thì người đàn ông buổi chiều đó là sao? Cô bảo không quen thân, nhưng tại sao chiều nay lại đến tìm cô...

Càng nghĩ, anh càng uống thêm vài ngụm rượu.

Tôn Dĩnh Sa định ngăn lại, nhưng Vương Mạn Dục nắm tay cô, khẽ nói bên tai: “Để cậu ấy uống đi, say rồi thì cái gì cũng khai ra hết.”

Tôn Dĩnh Sa chớp mắt, nhìn Vương Mạn Dục với vẻ không thể tin được. Từ bao giờ chị ấy lại tường tận đến thế cơ chứ?

Vương Mạn Dục khổ sở dìu Lâm Cao Viễn, người đã uống đến say bí tỉ.

“Lần sau anh nhất định sẽ uống thắng cậu cho xem!” Lâm Cao Viễn lè nhè.

Vương Sở Khâm ngồi trên ghế, cười ngốc nghếch, nói: “Lâm Cao Viễn, em là Vương Sở Khâm, xin chào, xin chào.” Giọng anh ngọng nghịu, pha lẫn tiếng cười.

Vương Mạn Dục chẳng biết nói gì, nhéo vào cánh tay Lâm Cao Viễn: “Tỉnh lại ngay cho em, Lâm Cao Viễn!”

Bị quát, Lâm Cao Viễn hừ hừ mấy tiếng, vẫn mơ màng.

Nhìn quanh thấy hầu hết mọi người  đã ra về, Lưu Đinh Thạc ôm đầu, choáng váng, nói với Tôn Dĩnh Sa: “Shasha, em đưa Datou về nhé? Anh vừa gọi bạn gái đến đón rồi, anh cũng không chịu nổi nữa.”

Lưu Đinh Thạc vừa nói vừa lắc đầu, đi đến cửa còn quay lại nói với Tôn Dĩnh Sa: “Mật mã nhà Datou là bốn số 1 đấy.”

Tôn Dĩnh Sa ngẩn người, bốn số 1 sao?

Nhìn Vương Sở Khâm dựa vào ghế, miệng cứ nhóp nhép như ông già say rượu, trông cả người thật là ngớ ngẩn.

Tôn Dĩnh Sa đỡ Vương Sở Khâm lên taxi.

Vương Sở Khâm tựa đầu vào cổ Tôn Dĩnh Sa, hơi thở đều đều, giống như một chú cún ngoan.

Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Sở Khâm. Cô biết rõ tối nay là anh đã lén thay rượu trong ly của cô thành Coca, làm sao cô không hiểu được anh chứ?

Vương Sở Khâm ngoan ngoãn tựa vào cổ cô, mùi hương từ cơ thể cô khiến anh cảm thấy an lòng, sự náo động trong người sau khi uống rượu cũng dịu đi.

“Em biết không, Tiểu Đậu Bao…”

Vương Sở Khâm nói nhỏ, như thể đang tự nói với mình.

Tôn Dĩnh Sa nghiêng đầu lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Nói to lên đi, Touge.”

“Em có biết không, Tiểu Đậu Bao, khi quá hạnh phúc, người ta thường sẽ lo lắng không biết hạnh phúc đó sẽ kéo dài được bao lâu…”

Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn cô với ánh mắt đầy tủi thân.

Ánh mắt tủi thân của Vương Sở Khâm như đang kể lại tất cả những nỗi uất ức của anh trong suốt một năm qua.

“Lâu rồi anh chưa ôm em, anh đã mất ngủ lâu lắm rồi, Tiểu Đậu Bao… Anh thật sự rất nhớ em, biết không?”

Vương Sở Khâm cúi đầu, như một chú cún bị dầm mưa, không có nơi nương tựa.

Tôn Dĩnh Sa nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng Vương Sở Khâm, từng nhịp, từng nhịp, an ủi anh.

Mãi cho đến khi cơ thể anh không còn run rẩy, hơi thở dần ổn định, Tôn Dĩnh Sa mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Dĩnh Sa đỡ Vương Sở Khâm lên giường, ngồi cạnh giường, lặng lẽ nhìn anh.

Cô đưa tay chỉnh lại tóc mai cho anh, nhưng bất chợt phát hiện trán anh lại nhíu chặt. Từ khi nào anh lại bắt đầu có thói quen nhíu mày như thế nhỉ?

Cô xoa nhẹ anh, giúp anh thư giãn đôi mày. Có lẽ là mùi hương quen thuộc khiến anh cảm thấy an lòng, trán anh cuối cùng cũng không còn nhíu lại nữa.

Tôn Dĩnh Sa đắp chăn cho anh, nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ lại.

Cô ngồi xổm trước tủ, định tìm thuốc giải rượu, nhưng vừa mở tủ ra, cả một tủ thuốc giải rượu liền rơi ra ngoài.

Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy thuốc giải rượu vương vãi khắp nơi, cuối cùng cô không kìm nén được nữa, cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng chốc tuôn trào.

Cô nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, dọn dẹp thuốc giải rượu và nước ấm đặt lên đầu giường, rồi nhìn một lần nữa về phía Vương Sở Khâm đang ngủ say, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Tôn Dĩnh Sa trở về nhà.

Cô vẫn không thể nào quên được những lời Vương Sở Khâm nói. Cô không biết trong suốt một năm qua khi cô rời đi, Vương Sở Khâm đã trải qua những gì.

Thông báo trong nhóm WeChat vang lên không ngừng.

Hà Trác Giai: Báo cáo tình hình hôm nay nào!!!

Vương Mạn Dục: Lần sau thật sự không thể để Lâm Cao Viễn uống nhiều như vậy nữa, suốt ngày hát nhạc Quảng Đông.

Hà Trác Giai: Datou chắc là do Tôn Dĩnh Sa đưa về đúng không?

Vương Mạn Dục: Chắc chắn rồi!

Tôn Dĩnh Sa nhìn vào nhóm WeChat.

Tôn Dĩnh Sa: Em rất chắc chắn rằng anh ấy vẫn yêu em.

Vương Mạn Dục: Đây chẳng phải là điều hiển nhiên à? Hai đứa đã làm đến bước nào rồi?

Tôn Dĩnh Sa: Không vội, từ từ thôi, em muốn từng bước một, giúp anh ấy tìm lại cảm giác an toàn!

Tôn Minh Dương: Ủng hộ ủng hộ!

Vương Mạn Dục: Cố lên!

Hà Trác Giai: Đợi kẹo mừng nhé~

Tôn Dĩnh Sa tắt điện thoại, nhắm mắt lại, chìm vào suy nghĩ.

Dù có phải đánh đổi, cô cũng sẽ làm mọi cách để đưa Vương Sở Khâm trở về bên mình.


Chương 9                                                                                                              

Nhận xét