Chương 9

 Chương 9

Tôn Dĩnh Sa, nếu em sợ bóng tối, thì anh sẽ làm chiếc đèn chiếu sáng của riêng em.

Tôn Dĩnh Sa nhìn sang Vương Sở Khâm bên cạnh, mắt lim dim nhìn anh.

"Mặt anh có dính gì à?"Vương Sở Khâm cảm nhận được ánh mắt của cô, im lặng đáp lại.
"Ai khiến anh không vui vậy?"Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn hỏi lại.

"Tôn Dĩnh Sa~"Chính lúc đó, Thừa Hạo đứng bên ngoài sân, vẫy tay gọi cô.

Vương Sở Khâm liếc nhìn qua bên ngoài sân, nhìn về phía cậu trai mặc áo hoodie.

Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên nhìn Thừa Hạo, Aa, Sao cậu lại đến đây?

Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào Tôn Dĩnh Sa với ánh mắt sắc bén, như thể đang nói: "Xem em  xử lý thế nào."

Tôn Dĩnh Sa cầm vợt, lùi một bước sang bên cạnh, rồi nói: "Em đi nói rõ với cậu ấy."

Vương Sở Khâm vẫn không nói gì, cũng không tiếp tục nhìn cô.
Anh quay lại, hét lớn về phía các thành viên trong đội đang hóng chuyện: "Muốn xem kịch thì tôi sẽ cho các cậu một rạp chiếu phim để xem cho đủ, còn không thì tập trung luyện tập đi".

Tôn Dĩnh Sa vỗ vỗ vào lưng Vương Sở Khâm, nói: "Em sẽ xử lý ổn thoả".

Vương Sở Khâm cắn môi, lạnh lùng nói: "Không liên quan đến anh."

Tôn Dĩnh Sa  cực kỳ phiền lòng, vừa nãy cô mới dỗ dành được một chút, lại bị kéo trở lại điểm xuất phát rồi.

Thừa Hạo thấy Tôn Dĩnh Sa không đi qua, chuẩn bị đi đến gần cô.

Tôn Dĩnh Sa nhận ra ngay và vội vàng chạy lại, nếu anh ấy đi qua thì thật sự sẽ rắc rối.

Lương Tĩnh Côn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Vương Sở Khâm… thở dài.

"Ra ngoài nói đi, họ đang tập luyện."Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, nói với Thành Hạo, rồi đi ra cửa.

Thành Hạo nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tôn Dĩnh Sa cũng nhíu mày, liếc mắt về phía Vương Sở Khâm đang nhìn chằm chằm về bên này, ngoan ngoãn đi theo Tôn Dĩnh Sa ra ngoài.

Vương Sở Khâm nhìn theo bóng dáng khuất dần, cười một cách vô hồn.

Vẫn coi anh là đồ chơi sao? Khi vui thì chơi một chút, không vui thì vứt sang một bên, rồi cứ thế  có đồ chơi mới?

Nghĩ vậy, anh siết chặt tay lại.

Lương Tĩnh Côn cầm vợt, quan sát sắc mặt anh.

"Tou à, anh nghĩ không phải như em đang nghĩ đâu."

Lương Tĩnh Côn thật sự không nghĩ vậy, vì hôm nay Tôn Dĩnh Sa đã mua bữa sáng cho anh, còn mang đồ đến nữa, sao có thể một lòng hai dạ được chứ.

"Thế nào? Liên quan gì đến em, chúng em chỉ là đồng đội thôi."

Vương Sở Khâm lạnh lùng quay mặt đi, tiếp tục huấn luyện các thành viên trong đội. Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Lương Tĩnh Côn khó chịu gãi đầu, vừa mới ổn một chú lại càng thêm tệ.

"Có chuyện gì vậy?" Tôn Dĩnh Sa nói rồi liếc nhìn sân tập.

Thừa  Hạo mỉm cười nhẹ nhàng.

"Có chút việc cần tìm Chủ tịch Lưu, tiện thể nghe nói cậu đang ở đây, nên tôi ghé qua thăm, còn mang chút trái cây cho cậu."

Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cau lại.

"Không cần đâu, tôi không ăn, còn phải tập luyện nữa." Cô từ chối, dù là người ngốc cũng có thể nhận ra.

Thành Hạo vẫn cố gắng đẩy quả táo về phía cô. "Cầm lấy đi, tôi mang đến rồi không thể mang về."

Thành Hạo vẫn kiên quyết nói tiếp.

Tôn Dĩnh Sa lấy chiếc vợt quạt quạt gió, lạnh nhạt đáp: "Thật sự không cần đâu, cảm ơn cậu, không có gì thì tôi đi tập luyện đây."

"À, Thừa Hạo, hôm đó tôi đã nói rõ rồi, tôi thật sự rất vui khi có cậu là bạn, nhưng chúng ta đừng có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn, nhé."

Tôn Dĩnh Sa nói một cách dứt khoát, cô biết mình cần phải làm gì để khiến Vương Sở Khâm yên tâm.

Nói xong, cô không chờ Thừa  Hạo lên tiếng, mà vội vã chạy vào sân tập.

Thừa Hạo nhìn vào hộp trái cây trên tay, thở dài nói: "Có vẻ như người ta không thích cậu rồi."

Không rõ anh đang nói về trái cây hay về chính mình.

Tôn Dĩnh Sa lén lút quay lại sân và tiếp tục huấn luyện với các thành viên trong đội. Một trong số đó là Viên Việt, một tay vợt thuận tay trái, người mà trước đây Vương Sở Khâm đã huấn luyện. Viên Việt là tay vợt có tài năng xuất sắc nhất trong nhóm, lại rất ngoan ngoãn.

Sáng nay, khi Lương Tĩnh Côn nhìn thấy tin nhắn mà Vương Sở Khâm đã gửi tối qua, anh ấy đã giao Viên Việt cho Tôn Dĩnh Sa huấn luyện.

"Huấn luyện viên Tôn?"

Viên Việt cẩn thận gọi.

"Ừ? Hả? Tập luyện thôi!"

Tôn Dĩnh Sa vừa lúc đang nghĩ đến Vương Sở Khâm, không để ý đến Viên Việt đang chờ mình phát bóng.

Tôn Dĩnh Sa tiếp tục huấn luyện, nhưng tâm trí cô lại không thể không hướng về Vương Sở Khâm. Mỗi lần thu bóng hay khi lấy bóng, cô đều vô thức nhìn sang phía anh. Cuối cùng, buổi tập cũng kết thúc.

Vương Sở Khâm và Lương Tĩnh Côn ngồi xuống ghế nghỉ, vừa uống nước.

Tôn Dĩnh Sa đi đến, bước chân nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi chai trà xanh đang nằm ở bên tay phải của Vương Sở Khâm. Cô đứng cạnh anh, lặng lẽ quan sát.

Vương Sở Khâm khẽ nhắm môi, rồi lại uống một ngụm nước lớn. Chai nước gần như đã vơi hết.

Lương Tĩnh Côn nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đứng đó, vẫy tay gọi: "Ngồi đi, Sa Sa."

Tôn Dĩnh Sa lắc đầu, mắt vẫn dán vào chai trà xanh. Cô biết rõ, với sự hiểu biết của mình về Vương Sở Khâm, chai trà xanh này chắc chắn là anh ấy đã chuẩn bị cho cô.

"Huấn luyện viên Vương, là cho em sao?" Tôn Dĩnh Sa chỉ vào chai trà xanh.

Vương Sở Khâm ngẩng đầu nhìn cô, rồi nhìn theo hướng tay cô chỉ… Chết tiệt, suýt nữa quên mất chuyện này!

"Mua cho anh đấy," Vương Sở Khâm nói rồi đưa chai trà cho Lương Tĩnh Côn.

Lương Tĩnh Côn nhận lấy chai trà, rồi liếc nhìn chai trà ô long bên cạnh mình. Không phải, sao anh lại thích trà xanh từ bao giờ? Mà rõ ràng là không phải dành cho mình. Buổi trưa anh tự mình mua trà ô long mà!

Lương Tĩnh Côn đưa cho Shasha, vẫn cười vui vẻ mà nói: "Là Datou mua cho em đó."

Vương Sở Khâm nghe vậy, cả người lập tức căng thẳng, chẳng suy nghĩ nhiều đã đưa tay vỗ vào sau gáy Lương Tĩnh Côn.

Tôn Dĩnh Sa vừa nhận chai trà xanh, vừa cười tủm tỉm mở nắp uống một ngụm, rồi không quên cảm ơn Vương Sở Khâm: "Cảm ơn HLV Vương."

Vương Sở Khâm quay đầu đi, không thoải mái, cố uống nước để xua đi sự khó xử. Nhưng chai nước đã gần hết, anh chỉ đành nhăn mặt một chút.

Vương Sở Khâm nghĩ mình nghỉ ngơi đủ rồi, chuẩn bị xách túi rời đi. Lúc này, Lưu Đinh Thạc từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy họ thì vẫy tay chào "Hiiiii ~"

Lưu Đinh Thạc nhìn thấy Vương Sở Khâm chuẩn bị rời đi,  hỏi: " Lát anh đi ké xe cậu nhé".

Vương Sở Khâm chỉ gật đầu.

Lưu Đinh Thạc tiếp tục quay sang hỏi Tôn Dĩnh Sa: "Còn em, định về kiểu gì?"

Vương Sở KHÂM hơi cau mày, trả lời một cách không vui: "Đừng lo chuyện bao đồng, người ra có người đưa về rồi."

Lưu Đinh Thạc mặt đầy dấu hỏi, ai đưa về vậy?

Tôn Dĩnh Sa chạy theo, "HLV Vương nếu mà thuận đường, anh cũng có thể cho em đi ké một đoạn đi"

"Được mà." Lưu Đinh Thạc  cười vui vẻ trả lời cô.

Vương Sở Khâm nghĩ thầm trong lòng: Nếu không phải đang ở ngoài,  anh thật sự muốn cho tên này một trận, sao mà cái gì cũng đồng ý hết vậy.

"Tou à, vợ tôi hôm nay không ở nhà, đến nhà cậu ăn cơm ké nhé?" Lương Tĩnh Côn lớn tiếng gọi.

"Được rồi."

Trên xe...

"Hay là, Datou , cậu nấu cho tụi anh một bữa đại tiệc đi? Nhớ tay nghề của cậu quá." Lương Tĩnh Côn nói với Vương Sở Khâm.

"Quá được đi" Liu Dingshuò nghĩ rằng ý này không tồi.

"Được rồi, cứ  lợi dụng em đi." Vương Sở Khâm bất đắc dĩ nói.

Lương Tĩnh Côn ở ghế sau thò đầu ra hỏi Tôn Dĩnh Sa: "Sao, em có đi không?"

"Chắc chắn rồi!" Tôn Dĩnh Sa cười híp mắt đồng ý. Cô cũng rất muốn thưởng thức món ăn của Vương Sở Khâm.

Cô liếc nhìn Vương Sở Khâm đang lái xe, mắt sáng long lanh.

Lưu Đình Thạc  nhận thấy ánh mắt của cô, cười ẩn ý.

"Đến nhà cậu đi?" Lưu Đình Thạc đùa giỡn gõ nhẹ vào Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm vừa định đồng ý, bỗng nhiên nhớ ra nhà mình không có gas... Mãi lo lắng cho Tôn Dĩnh Sa mà  quên mất chuyện này.

Lương Tĩnh Côn vỗ bụng, vui vẻ nói: "Tốt lắm, lâu rồi không tụ tập cùng anh em!"

Cuối cùng, Vương Sở Khâm lái xe đến dưới nhà của Tôn Dĩnh Sa, bảo bọn họ lên trước, còn mình thì sẽ đi mua thêm một ít nguyên liệu.

Lưu Đinh Thạc  và Lương Tĩnh Côn theo sau Tôn Dĩnh Sa lên nhà.

Chương 8                                                                               

                                  Chương 10

Nhận xét

Đăng nhận xét