Chương 52



 Chương 52

— Nói không ra thì đừng nói nữa, im lặng chính là câu trả lời, anh sẽ không tự làm khó mình.


Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên, vẫn dùng giọng điệu nghịch ngợm mà nói ra.

Khi ngẩng đầu lên, Tôn Dĩnh Sa sẽ  không nhìn thấy sự hỗn loạn trong ánh mắt của anh, Tôn Dĩnh Sa sẽ không chú ý đến sự bất lực của anh.

Tôn Dĩnh Sa nghe thấy vậy, ôm tay và đánh giá  anh: "Đầu heo à, ý kiến à! Anh không vui à!"

Vương Sở Khâm cười lên: "Anh dám sao, chị Sa, đùa thôi mà, anh đi dọn đồ đây."

Nói rồi, anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ của Tôn Dĩnh Sa.

Mối quan hệ của họ có thể chịu đựng được sự thử thách của thời gian, đợi thì cứ đợi thôi, huống chi anh cũng sắp cầu hôn rồi, phải không?

Vương Sở Khâm tự an ủi mình khi đang thu dọn hành lý…

Anh sẽ chờ, anh cũng có thể chờ, chỉ là có vẻ như anh hơi mệt mỏi với từ "chờ đợi" này.

Tôn Dĩnh Sa đưa Vương Sở Khâm lên xe buýt ở tổng cục rồi quay lại đội tiếp tục huấn luyện.

Vương Sở Khâm nhìn theo bóng lưng của cô, một lúc lâu có chút ngẩn ngơ.

Lưu Đinh Thạc bên cạnh vỗ vỗ vai anh.

"Sao hai người chẳng có chút động tĩnh gì thế? Không định cầu hôn sớm một chút à?"

Vương Sở Khâm cúi đầu, anh cũng muốn, nhưng mà nhẫn cưới vẫn chưa xong... Tôn Dĩnh Sa hình như cũng chưa chuẩn bị xong.

Khi thấy Vương Sở Khâm cúi đầu và im lặng mãi, Lưu Đinh Thạc nhíu mày: "Cậu không định nói là sẽ cầu hôn sao?"

"Ừ."

Vương Sở Khâm ậm ừ một tiếng, đúng là sẽ cầu hôn, mọi thứ đã được lên kế hoạch xong, nhưng có vẻ như cô ấy chưa vội.

"Tôn Dĩnh Sa có nói gì với cậu không?"

Lưu Đinh Thạc bất ngờ hỏi câu này.

Nghe thấy câu này, thân hình Vương Sở Khâm rõ ràng chấn động...

Ánh mắt anh bỗng trở nên trống rỗng, như thể bị cái gì đó nuốt chửng.

Lưu Đinh Thạc nhìn thấy vẻ mặt của Vương Sở Khâm lập tức nhận ra mình đã nói sai, liền vội vã tự rút lại lời nói của mình.

"À, chắc Tôn Dĩnh Sa chưa vội đâu, có thể là muốn đợi mọi thứ ổn định một chút rồi mới tính."

"10 năm, hai người đã bên nhau 10 năm rồi, đừng nói là ngay cả chút tự tin này cậu cũng không có!"

Lưu Đinh Thạc vội vã muốn sửa lời, nhưng càng nói lại càng khiến mọi chuyện rối thêm.

Vương Sở Khâm cúi đầu không đáp lại, tay xoay xoay quai ba lô.

Tiểu Đậu Bao, em nhìn xem, mọi người đều hỏi tại sao chúng ta vẫn chưa đến bước này, anh nên trả lời sao đây? Anh không biết phải trả lời như thế nào...

Vương Sở Khâm mở điện thoại, đọc thông báo tin nhắn, sau 24 giờ, Tôn Dĩnh Sa chỉ trả lời hai tin nhắn.

"Bận rộn đến thế à?" Vương Sở Khâm nắm chặt điện thoại, nhẹ nhàng nói.

Khóe miệng anh hơi cong lên một nụ cười không mấy dễ chịu, trong lòng thoáng qua vài phần thất vọng.

Lúc này, Tôn Dĩnh Sa vừa kết thúc buổi huấn luyện với Viên Việt, cầm điện thoại lên và liếc nhìn một cái.

Điện thoại rung lên một lần, Vương Sở Khâm nắm chặt điện thoại, cố gắng không nhìn vào tin nhắn đó.

Sau đó, điện thoại thật sự không rung thêm lần nào nữa.

Cùng với đoàn đội, Vương Sở Khâm về khách sạn, ngoan ngoãn thu xếp hành lý của mình.

Khi mọi thứ đã xong, anh mở tay nằm lên giường, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ.

Cầm điện thoại lên, mở trang trò chuyện với Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa: "HLV Vương vất vả rồi, vừa mới kết thúc buổi huấn luyện, đói quá (tội nghiệp)."

Tôn Dĩnh Sa: "Nhà vắng vẻ quá, nhớ anh (rơi nước mắt)."

Tôn Dĩnh Sa: "Đầu heo, anh đến rồi à?"

Vương Sở Khâm ngón tay cứ lướt trên màn hình điện thoại, nhưng lướt mãi chỉ thấy mấy câu này... Dưới đó không còn gì nữa.

Anh mơ màng gõ chữ trên bàn phím, không thể diễn tả được cảm giác của mình, anh hiểu là cô bận rộn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Thoát khỏi khung trò chuyện, anh mở khung trò chuyện với Baumer.

Vương Sở Khâm: Baumer, How's the ring going? Baumer, tình hình chiếc nhẫn sao rồi?

Baumer: Quick, Wang. I'll finish it and send it to you. Nhanh thôi, Vương. Tôi sẽ hoàn thành nó và gửi cho cậu.

Nhìn thấy những dòng chữ tiếng Anh trên màn hình, Vương Sở Khâm ngẩn người một lúc. Nhẫn sắp xong rồi, nhưng giờ anh cảm thấy rất mơ hồ, như một người lang thang trên phố.


Nhẫn chưa xong, anh mong chờ, muốn sớm lấy được, nhưng giờ nhẫn sắp xong rồi, anh lại có chút do dự, hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

Vương Sở Khâm: "Cảm ơn nhé, lần sau gặp lại, chúng ta ôn lại chuyện cũ."

Vương Sở Khâm ấn gửi, rồi thoát ra ngoài, nhìn ngắm bức ảnh chiếc nhẫn, mơ màng và dần dần thiếp đi.

••••••

Sáng sớm, anh bị tiếng gõ cửa của Lưu Đinh Thạc đánh thức.

"Đêm qua cậu ngủ mấy giờ vậy? Cậu muốn thành gấu trúc à?"

Lưu Đinh Thạc nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của anh, bật cười.

Vương Sở Khâm dụi mắt, đêm qua anh cứ trằn trọc mãi, dù cố gắng ngủ thế nào, nhưng trong tiềm thức vẫn không thể yên ổn.

Vương Sở Khâm trêu chọc anh.

Lưu Đinh Thạc không biết nói gì, liếc mắt nhìn anh: "Sáng sớm mà cái miệng cậu đã hỗn như này rồi."

Trong suốt giải đấu của Nhiệm Tử Hạ, Vương Sở Khâm luôn giấu kín mọi cảm xúc bất thường.

Nhưng Lưu Đinh Thạc luôn cảm thấy anh có gì đó không ổn, tinh thần không được cao. Dù vốn dĩ anh là người ít biểu lộ cảm xúc, nhưng vẫn cảm thấy có chút nghẹt thở.

"Nhiệm Tử Hạ thắng rồi, cậu không vui à? Cậu ấy là đệ tử ưu tú của cậu mà."
Lưu Đinh Thạc đụng vào tay anh.

Vương Sở Khâm cúi đầu gãi đầu: "Vui."

"Vui mà cậu biểu cảm thế này à, mặt mày như đám mây u ám, làm người ta cứ tưởng Nhiệm Tử Hạ nợ cậu cái gì ấy."

Lưu Đinh Thạc không chút thương tiếc mà chỉ trích anh.

Vương Sở Khâm nhíu mày, nở một nụ cười giả tạo với anh.

"Phải nhảy dựng lên và la to một câu 'ngầu' mới tính là vui sao?"

"Vì trận đấu chưa kết thúc mà."

Rõ ràng Vương Sở Khâm vẫn rất u sầu.
Lưu Đinh Thạc bị anh đả kích đến mức không nói lại được, dù đúng là vậy, nhưng cứ như thể anh là người bị vấp phải bậc thang.

Sau khi kết thúc trận đấu, hai người trên đường đi phỏng vấn, Lưu Đinh Thạc suýt bị vấp.

Vương Sở Khâm một tay kéo áo anh: "Muốn tìm sự chú ý à?"

Lưu Đinh Thạc ngượng ngùng kéo kéo ống quần.

"Thôi đi, ít ra cậu cũng không an ủi anh gì cả."

"Anh đã bị vấp đến hai lần rồi, một lần lúc đến, một lần bây giờ."

Vương Sở Khâm vỗ vỗ vai Lưu Đinh Thạc, cười bất đắc dĩ: "Duyên phận."

"Duyên phận gì? Nó còn làm anh vấp ngã suýt nữa ngã, mà còn nói là duyên phận à?"

Lưu Đinh Thạc mở to mắt, vẻ mặt không hiểu nhìn anh.

Vương Sở Khâm mỉm cười, thọc tay vào túi và đi lên phía trước, nhẹ nhàng nói một câu.

"Quả báo."

Lưu Đinh Thạc ngẩn người tại chỗ, vỗ vỗ má, lại bị Vương Sở Khâm chơi khăm!

"Giỏi ghê."

"Ê, đợi anh màyvới!"
Lưu Đinh Thạc chạy nhanh theo kịp Vương Sở Khâm.

Khi phỏng vấn, nữ phóng viên đứng rất gần hai người họ, micro gần như chạm vào mặt họ.

Vương Sở Khâm liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, tóc trên đầu có chút hói, nhíu mày rồi lùi lại một bước lớn, tay vẫn khoanh sau lưng.

Lưu Đinh Thạc lập tức hiểu ý, bước theo anh và lùi lại một bước lớn.

"Datou, tôi muốn hỏi..." Lâm Niệm Sơ còn chưa nói hết thì đã bị Vương Sở Khâm cắt ngang một cách lạnh lùng.

"Vương Sở Khâm."

Giọng Vương Sở Khâm lạnh lùng, giống như con người của anh vậy.

Lâm Niệm Sơ cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, Nhiệm Tử Hạ lần này đã giành được chức vô địch WTT ở nội dung đơn nam, liệu anh có chia sẻ niềm vui này với Tôn Dĩnh Sa ngay lập tức không?"

Vương Sở Khâm nhíu mày, khoanh tay và cúi đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt khinh bỉ rơi xuống người cô, không biết cô ta nghĩ gì mà dám hỏi câu này trong thời kỳ nhạy cảm như thế.

“Câu hỏi khá chuyên nghiệp đấy.”
Khi nói câu này, xung quanh quá ồn ào, âm thanh vừa phát ra đã bị nhấn chìm, chẳng ai nghe thấy.

Vương Sở Khâm không muốn nói quá nặng lời vì cô là nữ phóng viên, giữ lại chút thể diện.

Lâm Niệm Sơ rõ ràng không ngờ anh sẽ nói như vậy, cô nhìn anh vài giây rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Vương Sở Khâm rời mắt, cảm thấy khó chịu với sự ngớ ngẩn của cô, làm sao lại có người ngu ngốc đến mức không thể phân biệt được điều hay và điều dở.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn thẻ công tác của cô, tự nhủ rằng sau này nếu có phỏng vấn cô, anh nhất định sẽ từ chối.

Hầu hết các câu hỏi, Vương Sở Khâm không trả lời, chỉ trả lời vài câu về bóng bàn và kế hoạch tương lai.

Đây là lần duy nhất anh kết thúc một cuộc phỏng vấn mà không nói lời cảm ơn với phóng viên. Anh chọn cách tôn trọng, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ nuông chiều.

Tuy nhiên, chính lần này khi Vương Sở Khâm nhìn vào thẻ công tác của Lâm Niệm Sơ, lại bị người có ý đồ chụp lại từ góc độ khác và đưa lên để câu kéo sự chú ý.

Trên Weibo, xuất hiện ngay lập tức một vài chủ đề hot: “Vương Sở Khâm ngoại tình với phóng viên thể thao”, “Vương Sở Khâm nhìn gái đẹp”, “Shatou BE” ( Shatou Bad ending)…

Vương Sở Khâm nằm trên giường, lặng lẽ lướt qua những chủ đề này. Trong đó là những bức ảnh sai góc mà anh nhìn thẻ công tác, còn có cả hình ảnh Lâm Niệm Sơ đưa nước cho anh…

Mà cô ta đưa nước đâu chỉ cho mỗi mình anh đâu, nhìn những bức ảnh đó, anh chỉ cười khổ. 

Quả nhiên, sự chú ý đã tăng lên, mọi thứ đều bị đào xới lại, hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, giống như anh đã quay lại thời chưa giải nghệ.

Lưu Đinh Thạc vẫn còn gửi tin nhắn trêu chọc anh, sáng nay bảo anh là "quả báo", giờ thì tốt rồi, "quả báo" đã tìm đến anh.

Vương Sở Khâm cười nhẹ, âm thầm phản pháo lại: "Anh cứ thử mạnh mẽ lên đi, học xong tiếng Trung rồi hãy quay lại trêu em"

Vương Sở Khâm mở box trò chuyện với Tôn Dĩnh Sa, định giải thích một chút, nhưng ngay lập tức màn hình bị chiếm đầy bởi những cuộc gọi video mà anh đã gọi cho cô. Vì chênh lệch múi giờ lên đến 11 tiếng, hầu hết thời gian anh đều tận dụng những lúc nghỉ ngơi để gọi cho cô.

Nhưng mỗi lần mới nói được vài câu thì cuộc gọi lại bị ngắt, vì cô luôn vội vã đi dạy người khác tập luyện. Một lúc, anh không biết liệu cô có để tâm đến điều này hay không.

Đang phân vân xem có nên gọi giải thích với Tôn Dĩnh Sa không thì một cuộc gọi video từ Lâm Cao Viễn bất ngờ hiện lên.

"Tou, chắc giờ cậu đang nghỉ ngơi, không làm phiền cậu chứ?"

Khuôn mặt của Lâm Cao Viễn xuất hiện trên màn hình.

Vương Sở Khâm mỉm cười: "Nếu em nói bị phiền, anh có tin không?"

Lâm Cao Viễn cười, quay camera sang bên, hướng về sân tập: "Chán quá, cậu nói chuyện với tanh  đi."

Vương Sở Khâm vừa quan sát sân tập trên màn hình, vừa trêu chọc Lâm Cao Viễn.

"Được rồi, phải thông báo trước nhé, thời gian cá nhân, trò chuyện nửa tiếng hai trăm đấy."

Lâm Cao Viễn nghe vậy, lập tức quay camera về phía mặt mình.

"Wow, cậu kiếm tiền đen đấy à!"

Vương Sở Khâm bị cái mặt đột ngột xuất hiện trên màn hình làm giật mình, cười khổ và nhắm mắt lại: "Này, làm em giật mình đấy."

Lâm Cao Viễn nhìn thấy anh mở miệng ngạc nhiên, cười to.

"Để anh cho cậu xem Tôn Dĩnh Sa nhé, không cần cảm ơn đâu."

Nói rồi, Lâm Cao Viễn quay màn hình, chính xác hướng về cô gái đang buộc tóc búi thấp, mặc áo khoác bông màu xanh sữa.

Cô gái đối diện đang trò chuyện vui vẻ với một chàng trai, khiến Vương Sở Khâm nhíu mày, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.

"Anh chàng kia là ai vậy?"

Lâm Cao Viễn nháy mắt, nhìn vào điện thoại của mình rồi đáp:

"Là ai nhỉ? Để tôi xem xem."

"À, là huấn luyện viên thể lực của đội Hà Bắc mới lên, tên là Trang Diệc Mộc. Bây giờ là huấn luyện viên thể lực của đội viên - người mà cậu từng dẫn dắt."

Lâm Cao Viễn trả lời một cách thẳng thắn.

Vương Sở Khâm híp mắt lại: "Cũng khá đẹp trai đấy."

Quả thật, chưa kịp yên ổn thì lại có chuyện mới, Tôn Dĩnh Sa, em thật sự được nhiều người để ý nhỉ.

Vương Sở Khâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn qua màn hình vào cảnh Tôn Dĩnh Sa cười tươi rói, rồi nhấn tắt cuộc gọi.

"Lạnh lùng như vậy,  tắt rồi nhé, trò chuyện đủ rồi," anh nói, dứt khoát.

Lâm Cao Viễn nghe vậy liền có chút căng thẳng, nhìn vào màn hình đen, không biết nên cắt máy hay không. Anh thầm lo lắng cho mình vì đã không cẩn thận, lặng lẽ thở phào.

Vương Sở Khâm nhìn Tôn Dĩnh Sa qua màn hình với ánh mắt sâu lắng, trong đầu đầy hình ảnh về cô, nụ cười tươi tắn vừa mới thấy. Anh nhắm mắt lại, thở dài, cảm giác trong lòng không dễ chịu chút nào.

Anh nghĩ lại, lần trước khi Tôn Dĩnh Sa vội vàng giúp đội viên luyện tập, rồi lại giúp người khác tìm huấn luyện viên thể lực, anh cảm thấy có chút băn khoăn. Những cảm xúc mơ hồ này khiến anh không thể dễ dàng buông xuống.

Vương Sở Khâm tự cười mình, nghĩ rằng mình thật ngốc, không chỉ ghen tị với những người khác, mà ngay cả với một quả bóng nhỏ cũng cảm thấy ghen. Anh nhìn vào điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn tắt màn hình, không dám tiếp tục.

Anh không biết rằng, Tôn Dĩnh Sa vội vàng cúp máy chỉ vì sợ làm phiền anh nghỉ ngơi. Một người cần sự đồng hành, còn người kia lại sợ mình làm phiền. Cả hai đều yêu thương, nhưng lại không thể hiểu hết được cảm giác của đối phương.

"Vương Sở Khâm," 

"Vương Sở Khâm,"

Tôn Dĩnh Sa gọi anh, vẫy tay có chút sốt ruột.


Chương 51

Chương 53

Nhận xét