Chương 11
Chương 11
Anh ấy là một người rất tốt, tôi không có lý do gì để từ bỏ anh ấy.Vương Sở Khâm tỉnh dậy, đau đầu dữ dội, cảm giác như đầu sắp nổ tung.
Quay đầu nhìn thấy thuốc giải rượu và nước sôi để nguội đặt bên giường.
Tâm trạng bực bội của Vương Sở Khâm chợt có chút hy vọng... Một linh cảm mách bảo anh rằng người đưa anh tối qua chính là Tôn Dĩnh Sa.
Với tâm trạng đầy hy vọng, Vương Sở Khâm lặng lẽ mở cửa phòng, đi ra phòng khách... Nhưng anh chỉ thấy một căn phòng trống rỗng...
Vương Sở Khâm vịn đầu, cơn đau đầu ngày càng nặng hơn, khẽ cười một tiếng.
Sao anh lại mơ tưởng cô sẽ ở lại chứ.
Vương Sở Khâm nhìn điện thoại, đã là bảy giờ.
Lúc tám giờ phải họp.
Anh nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.
Lái xe trên đường, bỗng nhiên anh lại nhớ đến bữa sáng mà Tôn Dĩnh Sa đã mang cho mình.
Không biết sao, anh quay xe, đi về hướng cửa hàng bánh bao mà cô ấy yêu thích.
Sau khi mua xong bánh bao, ngồi trong xe, Vương Sở Khâm mới chợt nhận ra, tại sao mình lại mua bánh bao cho cô chứ?
Hơn nữa, lý do gì để đưa cho cô ấy đây? Chưa có danh phận, chẳng biết nói gì. Nói là cảm ơn vì hôm qua cô ấy đã đưa mình về sao? Hay là nói mình mua nhiều quá?
Nhìn chằm chằm vào túi bánh bao trong tay, Vương Sở Khâm rơi vào trầm tư...
Chuông điện thoại bỗng vang lên... (bài nhạc chuông "Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm," chỗ này là voice âm thanh của bé Sha kết hợp với bài Tình yêu giản đơn của Châu Kiệt Luân nhá). Vương Sở Khâm nhíu mày, đặt bánh bao cẩn thận ở ghế phụ rồi nghe máy.
“Datou, sắp họp rồi, cậu đang ở đâu thế?”
Vương Sở Khâm nghe thấy, chửi thầm một tiếng, chết tiệt, chỉ lo mua bánh bao
“Đến ngay đây.”
Tới trụ sở, Vương Sở Khâm cầm túi bánh bao và sổ ghi chép xuống xe.
Vương Sở Khâm rón rén đi vào từ cửa sau.
“Vương Sở Khâm, lần sau không được đến muộn nữa đấy!”
Lưu Quốc Lượng đứng trên bục, gọi tên Vương Sở Khâm một cách nghiêm khắc.
Vương Sở Khâm cười ngượng ngùng, giơ tay lên ám chỉ lời xin lỗi.
Anh ngồi xuống bên cạnh Lương Tĩnh Côn, đối diện chính là Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười ngọt ngào với anh, dùng khẩu hình nói: “ chào buổi sáng.”
Vương Sở Khâm cúi đầu, sờ sờ mũi, như để giấu đi cảm xúc đang dâng trào.
Lương Tĩnh Côn nhận thấy túi bánh bao trong tay anh.
“Chốc nữa cho anh một cái nhé, anh mày cũng chưa ăn sáng.”Lương Tĩnh Côn nhẹ nhàng huých vào cánh tay Vương Sở Khâm.
“Lát nữa em mời anh ăn ở căng tin, cái này để cho người khác.”
Vương Sở Khâm nghiêng đầu, hạ giọng nói với Lương Tĩnh Côn.
Lương Tĩnh Côn nghe xong, liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa đang ngồi đối diện, gật đầu.
Trên bục, Lưu Quốc Lượng đang sắp xếp kế hoạch huấn luyện cho tháng này.
Ở dưới, Tôn Dĩnh Sa lén lút nghịch điện thoại, thỉnh thoảng liếc trộm xung quanh.
Vương Sở Khâm không ngừng quan sát cô, ánh mắt đôi lúc lại lướt qua, thấy cô luôn cúi đầu, bận rộn làm gì đó.
Anh lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện giữa mình và Tôn Dĩnh Sa, không thấy tin nhắn nào cả!
Nét mặt Vương Sở Khâm trở nên khó chịu, không muốn nhìn Tôn Dĩnh Sa nữa, ngả đầu ra sau, dán mắt lên trần nhà, đờ đẫn...
Trong đầu anh chỉ có một câu hỏi: Cô ấy đang nhắn tin với ai vậy?
Rồi lại tự nhủ: "Liên quan gì đến mình chứ, đâu phải mối quan hệ như trước nữa, sao phải quan tâm cô ấy như vậy."
Rồi anh mở sổ tay ra, vẽ một dấu chéo, sao mà phiền phức thế này.
Tôn Dĩnh Sa xem lại tin nhắn của bản thân và Thừa Hạo, Thừa Hạo muốn hẹn cô cùng đi ăn, nói bản thân sắp phải về Thạch Gia Trang làm việc, sợ trong thời gian tới không tới Bắc Kinh nữa.
Tôn Dĩnh Sa giật mình ngẩng đầu lên, thoáng đỏ mặt khi nhận ra mình vừa bị gọi đến hai lần.
Tôn Dĩnh Sa lại nhập nhập xoá xoá, từ chối cũng không được, đồng ý cũng không xong.
Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn không để ý đến Vương Sở Khâm ở phía đối diện, khi anh liên tục thực hiện hàng loạt động tác
Lưu Quốc Lượng nói xong phương án, hỏi: Mọi người hiểu cả chưa ?
Lại nhìn về phía SYS, Lưu Quốc Lượng gọi 2 tiếng Shasha
Tôn Dĩnh Sa chớp chớp mắt, gương mặt ngây thơ nhìn Lưu Quốc Lương, vẻ như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Lưu Quốc Lương mỉm cười, hỏi: “Sa Sa, con nghe rõ chưa?”
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ: “Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi ạ!”
Lưu Quốc Lương gật đầu hài lòng, nhưng Vương Sở Khâm từ bên cạnh liếc sang, tỏ vẻ không vui, lầm bầm: “Nghe cái gì mà rõ, người ta nói gì cũng chẳng nghe thấy, thế mà cũng dám bảo là hiểu rõ.”
Lương Tĩnh Côn thấy vậy, bèn dùng đầu gối nhẹ nhàng chạm vào đầu gối Vương Sở Khâm, ra hiệu cho anh nói nhỏ thôi.
Vương Sở Khâm tức tối liếc lại Lương Tĩnh Côn, rồi cúi xuống cuốn sổ của mình, vẽ một dấu gạch chéo lớn trên trang giấy.
Tan họp
Vương Sở Khâm vòng tay ôm cổ Lương Tĩnh Côn, tựa vào người anh khi đi phía sau Tôn Dĩnh Sa.
“Cậu làm gì đấy, Datou?” Lương Tĩnh Côn muốn bước nhanh hơn nhưng bị Vương Sở Khâm kéo lại, phải đi cùng nhịp với anh chứ.
“Đi nhanh làm gì chứ, đến nhà ăn xếp hàng nhìn biển người hay sao?” Vương Sở Khâm vừa nói vừa ngửa đầu lên nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa.
Lương Tĩnh Côn liếc nhìn gương mặt ngước lên sát bên tai mình, rồi lại nhìn về phía trước, bất lực bĩu môi. Cứ tưởng anh ta không vội vàng, hóa ra là vì phía trước có Tôn Dĩnh Sa.
Lương Tĩnh Côn nhìn chiếc bánh bao trong tay Vương Sở Khâm cứ đung đưa trước mắt mình, anh nhấn xuống tay của Vương Sở Khâm.
“Đừng lắc nữa, lắc nữa anh mày cắn đấy.”
Vương Sở Khâm nghe vậy thì hạ tay xuống, chống một tay lên vai Lương Tĩnh Côn, lặng lẽ bước đến bên cạnh Tôn Dĩnh Sa.
Anh liếc mắt nhìn vào điện thoại của cô, vừa trông thấy hai chữ “Thừa Hạo” thì tâm trạng lập tức tụt xuống.
Tôn Dĩnh Sa đang lưỡng lự không biết có nên rủ Vương Sở Khâm đi ăn cùng không, thì anh đã bước đến bên cạnh cô.
“Touge, anh chiều nay có rảnh không…” Tôn Dĩnh Sa vừa cất lời.
Tôn Dĩnh Sa vừa mở miệng, Vương Sở Khâm lạnh lùng ngắt lời:
"Không rảnh."
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tôn Dĩnh Sa chợt tắt, Lương Tĩnh Côn vội vàng xen vào để xoa dịu bầu không khí:
"Anh rảnh nè, em gái, cần anh giúp gì không?"
Vương Sở Khâm đầy ghen tị nói: "Người ta hẹn hò với người lần trước ấy, anh thì giúp được gì?" Anh vẫn không quên lén lút quan sát biểu cảm của Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa nghe xong, nhận ra Vương Sở Khâm đã lén xem trộm tin nhắn của mình. Hừ, hay lắm, Vương Da Tou!
"Không sao đâu, anh, không cần giúp mà~"
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười với Lương Tĩnh Côn, rồi quay sang mỉm cười với Vương Sở Khâm, sau đó vòng qua hai người họ và rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Tôn Dĩnh Sa đang rời xa, Lương Tĩnh Côn gãi đầu hỏi: "Ai thế nhỉ?"
"Cái gã gầy còm, đeo kính gọng vàng, ngày nào cũng mặc áo khoác gió đấy." Vương Sở Khâm bĩu môi, nhìn cái dáng nhỏ yếu ấy, cảm giác như anh có thể đánh bại mười người như vậy.
Lương Tĩnh Côn gãi đầu, vẫn không nhớ ra là ai.
"Người lần trước gọi tên Sa Sa, nhớ không?"
Vừa nghe đến vụ gọi tên Sa Sa, Lương Tĩnh Côn liền nhớ ra.
"Phải có sự kiện gì đặc trưng cậu mới nhắc, chứ nói gầy còm, mặc áo gì thì nhiều người lắm, ai mà biết cậu nói ai."
Vương Sở Khâm gõ nhẹ vào đầu Lương Tĩnh Côn rồi cười: "Đầu óc anh làm sao ấy, em còn nhớ rõ."
Lương Tĩnh Côn cười cười trong lòng nghĩ: "Tôi đâu có ăn giấm của Tôn Dĩnh Sa, chỉ có cậu mới nhớ rõ thế."
Sau khi mua bữa sáng, cả hai nhanh chóng đến sân tập.
Vương Sở Khâm vừa ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ, Tôn Dĩnh Sa đã đến, tay cầm túi bữa sáng, giấy vệ sinh mũi, và một ít đồ ăn vặt.
"Huấn luyện viên Vương , đây là bữa sáng hôm nay, mời anh thưởng thức."
Tôn Dĩnh Sa giọng trong trẻo nhẹ nhàng, đặt đồ cạnh chỗ ngồi của Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm nghe thấy vậy, gãi đầu, chân không thoải mái, vừa duỗi thẳng rồi lại co lại, rồi cẩn thận xếp đồ một cách gọn gàng.
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh chăm chú sắp xếp đồ đạc, trong lòng nghĩ: "Không biết anh mà sắp xếp kệ hàng thì sẽ thế nào, có dễ dàng như thế này không nhỉ?"
"Vẫn còn đưa đồ ăn, không sợ anh ta ghen sao?"Vương Sở Khâm không dám nhìn Tôn Dĩnh Sa, chỉ lơ đãng nhìn về phía các thành viên khác trong đội.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Tôn Dĩnh Sa tràn đầy vẻ đắc ý, Vương Sở Khâm vẫn là người dễ ghen như vậy.
"Chỉ là bạn thôi, đừng ghen nữa, Touge." Tôn Dĩnh Sa vốn muốn tiến lại gần một chút để xem phản ứng của anh, nhưng vì lúc này đã có người bắt đầu vào tập luyện, đứng quá gần sẽ gây ảnh hưởng, nên chỉ có thể đứng từ xa mà nói.
Vương Sở Khâm nghe xong, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, miệng lầm bầm: "Ai ghen cơ? Anh đâu có ghen đâu."
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy vẻ mặt hơi ngại ngùng của anh, cười khẽ: "Được rồi, ăn chút đi, em đi khởi động đây."
Vương Sở Khâm đưa chiếc bánh bao đã ủ trong tay một lúc cho cô.
Tôn Dĩnh Sa nhìn chiếc bánh bao trước mặt, đôi mắt sáng lên, đây chẳng phải là món cô thích nhất sao?
"Đây là anh mua, ăn không hết."
Tôn Dĩnh Sa nhận lấy chiếc bánh bao, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Touge"
Nói xong, cô vừa đi vừa mở chiếc bánh bao ra, ăn một cách ngon lành.
Vương Sở Khâm nhìn cô rời đi, mỉm cười rồi gãi đầu.
Bên cạnh, Lương Tĩnh Côn vừa ăn sáng vừa lắc đầu nhìn anh, nghĩ thầm trong bụng, hàm răng trắng tinh của Vương Sở Khâm lộ ra ngoài rồi, bộ không lạnh sao.
Tôn Dĩnh Sa ăn xong bánh bao yêu thích, cảm thấy thật tuyệt vời, quả nhiên vẫn ngon như xưa.
Cô vứt túi rác vào thùng, liếm môi rồi lầm bầm: "Lần sau phải lấy thêm hai cái nữa mới đủ."
Nhận xét
Đăng nhận xét