Chương 5

 Chương 5





Không thể chấp nhận sự quyết liệt của em,  anh đã mang theo tâm bệnh mà sống suốt một thời gian dài.


Tôn Dĩnh Sa ngồi trong taxi, càng nghĩ càng không yên lòng. Vương Sở Khâm chắc chắn đang hiểu lầm, cô quá hiểu anh rồi.


Tôn Dĩnh Sa mở wechat nhắn Yake: "có thể cho em WeChat của Vương Sở Khâm không"


Tôn Dĩnh Sa do dự một chút, chỉnh sửa xong lời nhắn, rồi ấn thêm bạn bè.


Khi nào thì phát hiện ra Vương Sở Khâm đã xóa bạn bè nhỉ?


Hôm đó, cô như thường lệ vào xem vòng bạn bè của Vương Sở Khâm, nhưng lại nhận được một dấu X, khi cô thử gửi một biểu tượng cảm xúc thăm dò, thì thấy ngay dấu chấm than đỏ...

Tôn Dĩnh Sa ôm điện thoại, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.


Về đến nhà, Tôn Dĩnh Sa nhìn vào điện thoại, yêu cầu kết bạn đó vẫn chưa được chấp nhận
Cô nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn cho Vương Sở Khâm.


Tôn Dĩnh Sa: "Touge, mối quan hệ giữa em và Thừa Hạo không phải như anh nghĩ đâu, em và câu ta cũng không thân lắm, chỉ là bạn bè bình thường."


Nhìn tin nhắn đã gửi thành công, cô quay người bắt đầu thu dọn đồ đạc.


Vương Sở Khâm đang ăn mì thì thấy màn hình điện thoại bỗng sáng lên.


Nhìn thấy lời giải thích của Tôn Dĩnh Sa, anh nhíu mày. Cô ấy đang giải thích với anh, rõ ràng đây là điều anh mong đợi. Nhưng sao anh lại không thể vui nổi? Tại sao lúc nào cũng mềm lòng với cô, sao bao nhiêu chuyện vẫn không học được bài học, lại định ngựa quen đường cũ hay sao.


Vương Sở Khâm trả lời một câu: " Không thân quen lắm, vậy quen mấy phần? Ba phần hay bảy phần?"

Nghe thấy tiếng "ting", Tôn Dĩnh Sa vui mừng ôm lấy điện thoại.

Câu nói của Vương Sở Khâm có chút nghịch ngợm, khiến Tôn Dĩnh Sa vừa buồn cười vừa có chút bối rối, trong lòng lẩm bẩm một câu: "Đồ ngốc."

Tôn Dĩnh Sa: "Không quen, một chút cũng không quen."

Vương Sở Khâm nhìn thấy những chữ này, cô ấy nói không quen. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác xao xuyến. Có lẽ anh vẫn có chút địa vị trong lòng cô nhỉ? Ít nhất còn hơn cái anh chàng không quen gì đó, cái gì mà Thừa Hạo.

Tôn Dĩnh Sa cầm khăn tắm bước vào phòng tắm.

Vặn mở vòi hoa sen, một làn nước lạnh từ trên đầu trút xuống.

Tôn Dĩnh Sa vội vàng đóng vòi hoa sen lại, lạnh chết mất. Lâu quá không về nhà, cô đã quên mất vòi nước nóng ở đâu rồi.


Năm nay, cô đi khắp nơi, xem những cảnh đẹp khác nhau, hầu như bữa nào cũng chỉ ăn đồ giao tận nhà. Và lúc nào cũng ốm…


Tắm xong, Tôn Dĩnh Sa mặc bộ đồ ngủ Pikachu, ngồi trên ghế sofa thẫn thờ, tóc vẫn ướt sũng, từng giọt nước vẫn nhỏ xuống.


Nhà rất lớn, rất rộng, nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng trống vắng, lúc nào cũng có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.


Cô cầm điện thoại, cố gắng lướt tin nhắn, nhưng không đợi được hồi âm từ Vương Sở Khâm.


"Đầu to thối! vậy mà không trả lời tin nhắn" Tôn Dĩnh Sa nghiến răng nói.


"Rục rục." Bụng cô bắt đầu phản đối, Tôn Dĩnh Sa xoa xoa bụng, năm nay ăn toàn đồ giao tận nhà, dạ dày sắp teo lại rồi.


Tôn Dĩnh Sa quăng điện thoại lên ghế sofa, đứng dậy, thổi tóc một chút rồi đi ra ngoài.


Khi xuống dưới tầng, cô nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính, mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ...

Thôi kệ, không sao.

Cô đi đến cổng khu dân cư, nhìn vào con đường phía trước, Tôn Dĩnh Sa xoa đầu, không nhớ là con phố nào có đồ ăn.

Cô do dự một chút rồi đi một hướng, không sao, dù sao cũng có bản đồ dẫn đường, đến lúc cần thì có thể bắt taxi, hoặc đi bộ theo bản đồ cũng được.

Sau khi tạm biệt Lưu Đinh Thạc, Vương Sở Khâm không biết sao lại đi đến cổng khu dân cư của Tôn Dĩnh Sa.

Vương Sở Khâm nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đứng ở cổng khu dân cư, đang nhìn quanh xung quanh. Anh nhanh chóng lẩn vào sau cây, tránh để cô nhìn thấy.

Khi thấy Tôn Dĩnh Sa bắt đầu đi, anh lặng lẽ theo sau.

Ban đầu, anh chỉ định qua khu dân cư nhìn một chút rồi đi, cả năm nay anh đã quen với việc này. Nhưng không ngờ lại gặp cô ra ngoài, lo cô đi lạc, dù sao cũng là đồng nghiệp, nếu đồng nghiệp mất tích, anh cũng có chút trách nhiệm.

Vương Sở Khâm nhíu mày, nhìn cô ấy mặc đồ ngủ ra ngoài trong thời tiết này.

Tôn Dĩnh Sa đi vào một cửa hàng tiện lợi, lướt qua tìm một chiếc cơm nắm, đang định thanh toán thì bỗng cảm thấy trong túi mình trống rỗng...

Cô ra ngoài tìm đồ ăn mà chỉ mang tiền theo, điện thoại lại quên ở nhà...

“Dạ 6 tệ ạ” Nhân viên cửa hàng đã bắt đầu nhấn nút.

Tôn Dĩnh Sa đang định từ chối thì bỗng nhiên, từ phía trên bên phải, một mã QR được đưa tới.

"Thanh toán qua wechat"。” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.

“Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau.” Nhân viên cửa hàng lịch sự đáp lại.

Khi Vương Sở Khâm thu lại điện thoại và chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Tôn Dĩnh Sa lập tức nói một câu “Cảm ơn” rồi cầm cơm nắm chạy theo anh.

Cảm giác có ai đó đang theo sau khiến anh bước đi chậm lại.

“Cảm ơn anh, Gege” Tôn Dĩnh Sa ngọt ngào nói.

Khi nghe thấy hai từ "anh trai", tim Vương Sở Khâm chợt dừng lại một nhịp, anh thở dài.

“Đừng gọi như vậy nữa, khó chịu lắm.” Vương Sở Khâm lạnh lùng đáp lại.

Tôn Dĩnh Sa vừa bóc cơm nắm vừa từ phía sau vòng ra trước mặt Vương Sở Khâm.

Tôn Dĩnh Sa đang nghĩ, làm sao mà cái miệng đẹp như vậy lại có thể thốt ra những lời sắc như dao thế này.

"Trên mặt anh có thứ gì ăn được hả ?" Vương Sở Khâm bị nhìn chằm chằm cảm thấy không thoải mái, bĩu môi nói.

Tôn Dĩnh Sa bị anh mắng bất ngờ, cô trợn mắt một cái rồi lẩm bẩm trong lòng, Vương Sở Khâm, anh nhớ kỹ cho em, giờ anh như thế này, đợi em quay lại bên anh, em sẽ từ từ tính sổ với anh! Từng món từng món một!

"Anh sao lại ở đây?" Tôn Dĩnh Sa hỏi.

"Đi ngang qua." Vương Sở Khâm trả lời.

Tôn Dĩnh Sa trề môi, "Đi ngang qua?" Nếu là người khác có thể tin, nhưng cô thì không tin.

"Gan cũng lớn ha, ra ngoài còn dám không cầm theo điện thoại"


Vương Sở Khâm cảm thấy may mắn vì trước đó anh đã đi theo sau cô, nếu không thì cô chắc chắn sẽ không thể mua đồ, lại phải đói bụng.

Tôn Dĩnh Sa xoa đầu, cắn một miếng cơm nắm rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ra ngoài vội quá, quên mất."

Đột nhiên, Tôn Dĩnh Sa nghĩ đến việc anh vẫn chưa đồng ý yêu cầu kết bạn, bèn hỏi một cách khéo léo.

"Touge, anh đồng ý yêu cầu kết bạn của em đi, em về nhà sẽ trả lại anh 6 tệ."

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh với đôi mắt to tròn.

Vương Sở Khâm nghe vậy, lấy điện thoại ra và đồng ý yêu cầu kết bạn.

Tôn Dĩnh Sa hài lòng gật đầu, rồi lại cắn một miếng cơm nắm. Lẽ nào là ảo giác của cô? Hôm nay cơm nắm này sao lại ngon vậy, cô nghĩ rồi lại cắn thêm một miếng nữa.

Vương Sở Khâm cứ đứng đó, thỉnh thoảng liếc nhìn, cẩn thận quan sát.

Lúc này anh thực sự nhìn kỹ. Cô ấy gầy đi, thịt trên má cũng ít đi, cơ thể cũng mảnh mai hơn, nghĩ đến đây, anh thở dài.

Đã 28 tuổi rồi mà vẫn không thể chăm sóc bản thân, sau này … Nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa gần ăn xong cơm nắm, anh lại nhìn đồng hồ. “Anh phải về nhà rồi, em vào đi.”

Thời tiết đã lạnh dần, cô mặc bộ đồ ngủ ngoài trời e rằng sẽ bị cảm lạnh, lúc này anh cũng không có tư cách cởi áo khoác đưa cho cô… Tôn Dĩnh Sa gật đầu rồi lại lắc đầu.

 Nhìn thấy Vương Sở Khâm chuẩn bị rời đi, cô tiến lên kéo góc áo của anh.
Vương Sở Khâm ngoảnh lại nhìn Tôn Dĩnh Sa.

Cứ nghĩ cô ấy lạnh, chuẩn bị cởi áo khoác ra.

“Có thể đến nhà anh ngủ một đêm được không?”

Tôn Dĩnh Sa nhỏ giọng nói.

Vương Sở Khâm ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến việc cô ấy không mang theo điện thoại, thì chắc chắn không mang chìa khóa theo.
“Tôn Dĩnh Sa, anh không phải là người dễ dãi đâu.”

Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào cô.

Câu nói này như một cú đánh mạnh mẽ khiến cô đau đớn, dễ dãi ư? Cô đâu phải là người dễ dãi! Hơn nữa, cô đâu có là người khác đâu!

“Vương Datou, em cũng không phải là người dễ dãi đâu!”

Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh nói.

“Nếu anh tùy tiện đưa một đồng nghiệp nữ về nhà thì ảnh hưởng không tốt.”

Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái, trong lòng đang mắng: Đầu to chết tiệt, đầu thối, anh xong đời rồi, em ghim anh rồi đấy !

Phản ứng của anh làm cô có chút uất ức, trước đây anh lúc nào cũng nhường nhịn cô, giờ thì giận rồi, sao lại khó dỗ như thế.

“Em không phải là đồng nghiệp nữ gì hết, em là người đồng đội tuyệt vời nhất của anh, và cũng là người đang theo đuổi anh!”

Tôn Dĩnh Sa hít một hơi thật mạnh, dũng cảm nói ra.

Vương Sở Khâm nghe xong tim anh bỗng loạn nhịp, cô thật sự biết cách khiến anh phải rung động...

“Anh thật sự nỡ để đồng đội đáng yêu như em phải lang thang ngoài đường sao? Wang Datou à~”

Tôn Dĩnh Sa làm mặt dễ thương.

Vương Sở Khâm xoa trán, anh đúng là bị chiêu này làm mềm lòng.

“Đi thôi, nhà anh có chìa khóa nhà em.”

Tôn Dĩnh Sa trợn mắt lườm lên trời, sao không nói sớm có chìa khóa! Cố tình đúng không!

“Anh ghê đấy, Vương Sở Khâm.”

Tôn Dĩnh Sa lẩm bẩm.

Vương Sở Khâm nhíu mày: “Anh còn nghe rất rõ đó.”

Tôn Dĩnh Sa cười tươi như hoa: “Em khen anh dễ thương lắm đó, Touge.”

Vương Sở Khâm cố nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ: Em mới dễ thương ấy.



Nhận xét

  1. Nặc danh7:01 CH GMT+7

    chủ chin cưa cưa dễ mềm lòng quá rồi đóoooo

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét