Chương 37
Chương 37
Có một người yêu rất yêu tôi, và tôi cũng rất yêu người ấy.
Vương Sở Khâm dụi dụi vào cổ cô, nói với giọng ngọt ngào.
Giống như một chú chó quấn quýt, cổ của Tôn Dĩnh Sa bị anh làm cho ngứa ngáy.
Tôn Dĩnh Sa cười mỉm và xoa lỗ tai anh: "Ngày mai chúng ta mua cho Tiểu Đậu Bao nhé~ Hôm nay muộn rồi."
Vương Sở Khâm lắc đầu.
"Tiểu Đậu Bao hôm nay không ăn ba chiếc kem ốc quế, tức giận với anh rồi. Bây giờ phải mua cho cô ấy, mua về nhà để cô ấy ăn."
Tôn Dĩnh Sa tuyên bố rằng lúc này, Vương Sở Khâm chính là Wang Ye Ye dễ thương nhất trên thế giới.
Cô cười đến mức không nhịn được, cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc để không cười lớn.
"Tiểu Đậu Bao yêu anh như vậy, cô ấy sẽ không giận đâu, Touge ngoan, ngày mai chúng ta mua nhé."
Nói xong, Tôn Dĩnh Sa định lấy điện thoại ra quay video, rất muốn xem biểu cảm của anh khi thức dậy nhìn thấy.
Vương Sở Khâm ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe em, Tôn Dĩnh Sa, ngày mai chúng ta sẽ mua cho Tiểu Đậu Bao nhé."
Tôn Dĩnh Sa giơ điện thoại lên, Vương Sở Khâm liền im lặng, yên lặng tựa vào vai cô.
Tôn Dĩnh Sa cắn răng, thật là đáng ghét! Khoảnh khắc dễ thương nhất lại không quay lại được! Aaaaaa...
Tiểu Sa không từ bỏ! Cô tự cổ vũ bản thân!
Giơ điện thoại quay suốt nửa tiếng đồng hồ, tay đã mỏi, nhưng Vương Sở Khâm thực sự không nói lời nào.
Tôn Dĩnh Sa tắt điện thoại, nhăn mặt, lắc tay cho đỡ mỏi.
"Cô gái nhỏ, trong xe tôi có cam hành trình, cô có cần không? Nếu cần tôi có thể gửi cho cô."
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu và hỏi.
Tôn Dĩnh Sa nghe xong, mắt sáng lên: "Cần cần cần, cảm ơn tài xế! Một lát tôi nhất định sẽ cho đánh giá năm sao!"
Xuống xe.
"Bảo Bảo ngoan ơi, đứng cho ngay ngắn." Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng nói.
Vương Sở Khâm đứng thẳng tắp, giơ tay làm động tác chào.
Tôn Dĩnh Sa đeo túi xong nhìn thấy anh vẫn đang giơ tay, không nhịn được bật cười.
Khuôn mặt anh đỏ ửng, giống như một con yeye có má hồng.
"Chúng ta về nhà thôi." Tôn Dĩnh Sa tiến lên, khoác tay anh, giọng nói trong trẻo.
"Ừ~ về nhà." Vương Sở Khâm ngoan ngoãn phụ họa theo cô.
Tôn Dĩnh Sa càng nâng tay anh càng thấy không ổn, sao lại càng nặng thế này?
"Vương Sở Khâm, anh tự gắng sức đi!" Tôn Dĩnh Sa nghiến răng nói.
Vương Sở Khâm mơ màng ừ một tiếng.
A!
Tôn Dĩnh Sa siết chặt nắm tay, đầu heo này, anh ép em quá rồi!
"Vương Sở Khâm! Đứng nghiêm!" Giọng Tôn Dĩnh Sa vừa cất lên, cả khu phố nhỏ đều vang vọng lại tiếng cô.
Tôn Dĩnh Sa che miệng, ngượng ngùng nhìn xung quanh, ôi trời, sao không ai bảo cô là tiếng vang lớn như vậy...
"Phải." Vương Sở Khâm mạnh mẽ giậm chân, tạo dáng đứng nghiêm.
Lo sợ có ai đó mở cửa sổ và mắng họ.
Tôn Dĩnh Sa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những cư dân trong tầng trên, hơi lo lắng.
Cô nhỏ giọng nói:
"Đi bước đều." Tôn Dĩnh Sa lặng lẽ đi đến bên anh, nhón chân lên, nhẹ nhàng nói.
"Một hai một, một hai một..." Vương Sở Khâm vừa đi vừa xoay người sang phía trước.
Tôn Dĩnh Sa thở dài...
Khi cô ngẩng đầu lên thì đã thấy Vương Sở Khâm đi xa trước rồi.
"Chân dài là giỏi lắm hả... Đầu heo, đi nhanh quá rồi!" Tôn Dĩnh Sa vừa đeo túi vừa lẩm bẩm, chạy vội lên phía trước...
Đến cửa nhà, Tôn Dĩnh Sa bảo anh đứng nghiêm.
Cô ấn nút thang máy.
Vương Sở Khâm im lặng tự khen mình: "Anh thật giỏi."
Tôn Dĩnh Sa nghe thấy vậy, bật cười.
"Anh giỏi nhất, anh siêu giỏi!"Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên, cười một cách hơi ngượng ngùng, gãi gãi mũi.
Nhìn anh tự hào như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tôn Dĩnh Sa lại có chút né tránh.
"Đing dong."
Thang máy đến...
Vương Sở Khâm tựa vào tường thang máy và bắt đầu hát.
"Những đóa hoa mùa xuân nở rộ, mang đi nỗi buồn mùa đông, làn gió nhẹ mang đến hơi thở lãng mạn..."
Tôn Dĩnh Sa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào camera.
"Đừng hát nữa, đầu heo ơi" Tôn Dĩnh Sa nắm lấy áo anh.
"Nghe em nói này, tay trong tay, chúng ta cùng bước đi." Vương Sở Khâm tiếp tục hát.
Vương Sở Khâm hoàn toàn không để ý đến cô, hát say mê, còn nắm lấy tay cô.
Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng che trán, tình huống hiện tại thế này, ngày mai ra ngoài, chắc chắn bảo vệ sẽ chê cười bọn họ mất.
Đầu heo, thật sự không phải em không giúp anh, chúng ta chẳng có cái khẩu trang nào, em cũng không đủ cao để che hết mặt anh đâu.
Đến chết mất thôi
Nhìn thang máy cuối cùng cũng sắp đến, Tôn Dĩnh Sa thở phào nhẹ nhõm,
"Đến rồi, đến rồi, về nhà rồi, đầu heo." Tôn Dĩnh Sa kéo anh đi.
Tôn Dĩnh Sa bảo anh dựa vào tường rồi tự lấy chìa khóa.
"Không sợ anh Longđánh anh à, hát bài này, ha ha ha ha."
Tôn Dĩnh Sa vừa cười vừa trêu anh.
"Sợ cái gì? Không sợ! Troy!"
Vương Sở Khâm nghiêng đầu cười và giơ tay lên.
Tôn Dĩnh Sa không nghe thấy câu tiếp theo.
"anh Long bảo anh tự kiếm vợ..." anh lầm bầm, giọng rất nhỏ.
Tôn Dĩnh Sa bị câu "Troy" làm cho buồn cười đến mức không thể cho chìa khóa vào ổ.
"Để anh." Vương Sở Khâm nhíu mày và lấy chìa khóa.
"Ha ha ha ha."
Tôn Dĩnh Sa dựa vào tường, ôm bụng và cười lớn: "Ha ha ha, không phải đâu! Mỗi lần anh say rượu đều vui như thế này sao?"
"Chìa khóa này hỏng rồi à? Sao không mở được thế nhỉ?"
Vương Sở Khâm lầm bầm.
Vương Sở Khâm say rượu thà tin rằng chìa khóa hỏng, chứ không muốn tin là anh đã cầm nhầm chìa khóa…
Tôn Dĩnh Sa nghiêng đầu lại nhìn một cái, rồi ôm bụng cười: "Ôi trời ơi, ha ha ha ha ha."
Vương Sở Khâm đẩy phần sau của chìa khóa vào ổ.
Tôn Dĩnh Sa thật sự muốn gửi một tin nhắn trong đội tuyển quốc gia về việc này.
Cô nhanh chóng lấy chìa khóa từ tay anh.
Tôn Dĩnh Sa cười đến mức không thở nổi, kiềm chế một lúc rồi nhanh chóng mở cửa.
"Wow, à, em là thủ môn à, không cần chìa khóa vẫn mở được cửa."
Vương Sở Khâm vừa cười vừa giơ ngón cái lên với cô.
"Lần sau thật sự không thể uống say nữa, đầu heo."
Tôn Dĩnh Sa run rẩy cầm đôi dép, tay cười đến mức không còn sức.
Ai hiểu được! Cô thật sự rất muốn gọi tất cả anh chị em trong đội về nhà, để xem màn biểu diễn "e" của Vương Sở Khâm!
"Anh diễn thế này, thật sự có thể làm diễn viên hài rồi, chắc chắn sẽ diễn hay hơn lần trước đấy! Ha ha ha ha ha."
Tôn Dĩnh Sa ôm bụng cười.
"Ừ." Vương Sở Khâm lầm bầm một tiếng.
Tôn Dĩnh Sa dìu anh vào phòng ngủ, đặt anh lên giường.
"Anh phải đi mua kem cho Tiểu Đậu Bao!" Vừa ngồi xuống, anh đã định đứng dậy.
Tôn Dĩnh Sa bị anh làm giật cả mình, rùng mình một cái.
Cô ấn vai anh xuống, dịu dàng nói: "Em đây mà, mai em sẽ ăn, mai anh mua cho em được không?"
Vương Sở Khâm nhìn cô, chớp chớp mắt, rồi lắc đầu.
"Em không phải Tiểu Đậu Bao, em là Tôn Dĩnh Sa. Tiểu Đậu Bao là tóc ngắn."
Tôn Dĩnh Sa vừa nghe, cô không phải Tiểu Đậu Bao, mà là Tôn Dĩnh Sa?
Cô ôm bụng cười ha ha ha.
Quá đỉnh! Ha ha ha ha ha ha!
Lúc này, cô chỉ muốn biết liệu khi tỉnh rượu, Vương Sở Khâm có nhớ được những chuyện này không...
Vương Sở Khâm chẳng thèm để ý đến cô, tiếp tục định đứng dậy đi mua kem.
Tôn Dĩnh Sa thấy mình sắp không giữ nổi anh nữa.
Cô cúi người, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Đôi môi mỏng cảm nhận được sự mềm mại, hương chanh xanh quen thuộc. Vương Sở Khâm lập tức tỉnh táo lại — Tiểu Đậu Bao...
Đầu lưỡi của cô tiến vào, mạnh mẽ và dứt khoát, dùng sự linh hoạt uyển chuyển của mình để vẽ nên những "núi non sông nước" trong miệng anh.
Nụ hôn dài đầy dư vị, ánh mắt Vương Sở Khâm trở nên mơ màng, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tôn Dĩnh Sa.
Cô nhíu mày.
Tôn Dĩnh Sa liếm môi, vị đắng và mùi rượu vẫn còn thoang thoảng.
Cô nhíu mày.
Vương Sở Khâm nhìn thấy đầu lưỡi cô khẽ lướt qua môi, không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Rồi anh chủ động cúi xuống hôn cô...
Nụ hôn nhẹ nhàng như làn gió xuân, dịu dàng lướt qua những ngọn đồi, như thể anh vừa nhận được báu vật, cẩn thận mà thưởng thức từng chút một.
Cho đến khi Tôn Dĩnh Sa thở không nổi nữa.
"Em thở đi, Bánh Đậu à"
Vương Sở Khâm mỉm cười, ánh mắt đầy khao khát, còn chút mơ màng.
Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng cả mặt, thở hổn hển, trong mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.
Vương Sở Khâm chỉ lặng lẽ ngồi trên giường, ánh mắt long lanh nhìn Tôn Dĩnh Sa, như muốn giữ mãi khoảnh khắc này.
Tôn Dĩnh Sa bình ổn lại hơi thở, đối diện với ánh mắt ướt át của anh.
“Sao thế, Touge của em?”
Cô chống hai tay lên mép giường, cúi người, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn anh không rời.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Vương Sở Khâm quay đầu đi...
Do dự một lát, anh lại quay sang nhìn cô.
Ánh mắt anh mang theo chút bối rối, bất lực.
“Sa Sa, chúng ta sẽ kết hôn chứ?”
Anh chu môi, trong đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng, đầy mong chờ câu trả lời.
Tôn Dĩnh Sa nhìn sâu vào đôi mắt nâu nhạt ấy, không hề chần chừ lấy một giây.
“Chúng ta sẽ kết hôn mà!”
“Đồ ngốc, lần trước em chẳng nói với anh rồi sao~”
Tôn Dĩnh Sa trả lời bằng giọng trong trẻo, nghe rất êm tai.
“Không giống nhau, lần này khác mà…”
Vương Sở Khâm cúi đầu, bĩu môi, giọng đầy ấm ức.
“Em muốn cưới anh và em sẽ cưới khác nhau mà, Bánh đậu à..."
Anh như một chú cún nhỏ sợ bị bỏ rơi…
“Em muốn kết hôn với anh, chúng ta chắc chắn sẽ kết hôn mà, được không, anh?”
Tôn Dĩnh Sa thuận theo câu hỏi của anh, dịu dàng trả lời, vừa nói vừa dỗ dành anh.
Nghe xong câu trả lời, Vương Sở Khâm lập tức như được vuốt lông, cái đuôi mừng rỡ vẫy liên tục.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô mà cười rạng rỡ.
Tôn Dĩnh Sa liền lục túi, rút điện thoại ra và âm thầm giơ lên, nhất quyết không thể bỏ lỡ cơ hội ghi lại cảnh Yeye đang nũng nịu này!
“Ha ha ha! Đợi khi Vương Sở Khâm tỉnh dậy, mình sẽ lấy bằng chứng này mà quăng thẳng vào mặt anh ấy!” Tôn Dĩnh Sa trong lòng tự reo lên, cười thầm không ngớt.
Cô tự hào nghĩ: “Mình đúng là thông minh nhất, dễ thương nhất, và xinh đẹp nhất thế giới – Tôn Dĩnh Sa vô địch!”
Vương Sở Khâm nhìn cô, giọng rên rỉ đầy tội nghiệp:
“Em không được rời xa anh, Tiểu Đậu Bao của anh.”
“Anh muốn cưới em, Tiểu Đậu Bao à.”
Đột nhiên, anh bĩu môi, hơi hất mặt, rồi nghiêng đầu hỏi bằng giọng ngây ngô:
“Sao trên mặt em lại mọc một cái… điện thoại vậy?”
Nói xong, Vương Sở Khâm còn cố ý giả vờ như đang bắt chước Tôn Dĩnh Sa, tay nhẹ kéo áo cô, y hệt dáng vẻ cô vẫn thường làm mỗi khi làm nũng với anh.
Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nhìn Vương Sở Khâm, lòng không kìm được mà dâng lên cảm giác ấm áp và cưng chiều.
Anh vừa chu môi vừa kéo nhẹ góc áo cô, động tác y hệt cách cô vẫn hay nũng nịu với anh. Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Dĩnh Sa bỗng nhận ra:
“Hóa ra khi Vương Sở Khâm say lại giống mình thường ngày thế này…”
Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân, đưa tay xoa đầu "Yeye" của cô, giọng nói mềm mại nhưng đầy cưng chiều:
“Được, kết hôn. Chúng ta sẽ kết hôn, anh của em.”
Vương Sở Khâm nghe thấy câu trả lời, nụ cười như nở rộ trên môi. Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đưa lên môi khẽ cắn một cái, động tác mềm mại tựa như chú chó con đang chơi đùa, không hề đau, mà chỉ khiến trái tim cô càng thêm tan chảy.
“Đánh dấu một chút, để ai cũng biết em là của anh – Tiểu Đậu Bao của anh.”
Tôn Dĩnh Sa bật cười khúc khích, nhìn người con trai trước mặt với ánh mắt không che giấu nổi sự cưng chiều và yêu thương. Cô thầm nghĩ:
“Nếu cả đời này chỉ được yêu thương một người, thì người đó chắc chắn phải là anh…”
T cũng đắm chìm vào sự ngọt ngào này
Trả lờiXóamà ní ơi, đọc trên web thích hơn đọc trên tiktok mà đúng không ní
XóaChuẩn rồi đọc ở đây đọc lại tiện thích hơn. Nay bjo mới vào mà ní nay công suất cao thế. Chắc vì nay Wangchuqin thắng trận phải hơm
Xóachết chìm mất thui quá là ngọtttt
Trả lờiXóa