Chương 29

 Chương 29

Tôi không biết làm thế nào để chữa "bệnh yêu đương", vì tôi bị "bệnh đậu bao" rồi.


“Em không hiểu lắm, tại sao HLV Vương và chú bảo vệ lại có thể trở thành bạn trên wechat, mà em thì không thể?”

Chung Chi nhìn anh, ánh mắt đầy kiên quyết, trước đây khi anh dạy cô đánh bóng, anh thật sự rất dịu dàng.

“Cô chỉ đơn giản làm bạn với tôi thôi sao?”
Vương Sở Khâm dựa vào tường, tay nhét vào túi, khinh bỉ liếc cô một cái, hỏi.

Anh cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

Sợ rằng mình nói quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến việc tập luyện của cô, dù sao cơ hội từ đội hai lên đội một vẫn rất lớn.
Điều này chỉ là anh với tư cách huấn luyện viên đang nghĩ cho các thành viên trong đội, không hề có chút tình cảm cá nhân nào.

“HLV Vương, khi anh dạy em, anh cũng có chút tình cảm với em, phải không? Anh cũng thích em một chút đúng không?”
Nếu không thì trong số bao nhiêu người trong đội hai, tại sao anh lại chỉ dạy cô?

Vương Sở Khâm im lặng liếc cô một cái, không thể nhìn thêm một giây nào nữa.

Dạy một trận bóng, mà lại có thể liên tưởng đến thích và  có cảm tình? Thật sự là biết cách tự nâng giá trị mình.
Nhìn dáng vẻ cô ta càng lúc càng lấn tới, suýt nữa anh đã không kiềm chế được mà nói ra hai chữ "biến đi."
Vương Sở Khâm cố gắng ổn định cảm xúc của mình, rồi giải thích cho cô.

“Cái này không phải là cảm tình, càng không phải là thích, tôi giúp cô hoàn toàn vì lòng tốt, vì kỹ thuật của tôi có thể giúp cô mà thôi.”
Thay ai khác, anh cũng sẽ giúp, vì anh là huấn luyện viên, có trách nhiệm giúp đỡ họ.

“Và nữa, chúng ta cách biệt tuổi tác, bạn gái của tôi cô cũng phải gọi là ‘sư mẫu.’”

Vương Sở Khâm lạnh lùng nói, nhấn mạnh hai chữ "bạn gái."

Nguyên tác là 3 chữ nhé, Nǚ péngyǒu

“Vậy chắc anh cũng có chút thưởng thức em chứ! Nếu không, sao anh lại giúp em?”

Chung Chi nhìn anh, ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn anh như một người vĩ đại, người giành được Grand Slam.

Vương Sở Khâm bất lực nhắm mắt lại, không hiểu cô gái này có vấn đề gì trong đầu vậy? Cái này ngoài cảm tình và thích thì còn có thể là "thưởng thức" sao?
"Chắc phải thanh lọc lại bộ não đi, chỉ biết tưởng tượng bậy bạ."
Vương Sở Khâm không còn kiên nhẫn, quyết định mặc kệ, nếu cô ta cứ thế này thì cứ thế này đi, anh còn đang cố gắng kiềm chế bản thân, không muốn nói lời quá nặng.
Thật sự không muốn phí thời gian với kẻ ngốc, lãng phí sức lực và cả lời nói.

Anh nhét tay vào túi quần, quay lưng đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
“Em sẽ lên đội một!”
Chung Chi hét lên.

Vương Sở Khâm tay vẫn nhét vào túi, đưa tay ra bịt tai lại.

...

Lương Tĩnh Côn nhìn thấy Vương Sở Khâm quay lại, ngồi xuống ghế rồi đi tới chỗ anh.
“Đầu, đi lâu vậy, bị táo bón à?”
Lương Tĩnh Côn trêu chọc anh.

“Dọn dẹp một đống rắc rối.”

Vương Sở Khâm cầm nước lên, uống một ngụm rồi khinh bỉ nói.
“Béo à, Tôn Dĩnh Sa đâu?”

Vương Sở Khâm vừa mới vào, quá tức giận nên không chú ý xem Tôn Dĩnh Sa ở đâu, giờ nhìn quanh cũng không thấy cô ấy đâu.

“Cô ấy đi đội hai rồi, nói là đi giúp một việc, là người mà Lưu Đinh Thạc nhờ giúp. Đã nhắn tin cho cậu, cậu không trả lời, thấy buổi chiều không có việc gì, nên đồng ý rồi.”
Lương Tĩnh Côn nói rồi lấy điện thoại ra cho anh xem tin nhắn WeChat  đã gửi.

Vương Sở Khâm gật đầu, vừa rồi bận dạy dỗ người khác nên không có thời gian kiểm tra điện thoại.
Anh cầm điện thoại lên rồi nhắn tin cho Tôn Dĩnh Sa.

Vương Sở Khâm: "Tôn Dĩnh Sa, lúc kết thúc buổi tập, em đợi anh tới tìm em nhé~

Gửi xong, anh đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng tập luyện.

Cuối cùng cũng đến giờ kết thúc buổi tập, Vương Sở Khâm thu dọn đồ đạc, bước đi nhanh chóng chạy lên tầng...
Ba giờ không gặp "tiểu đậu bao", anh bắt đầu nhớ "tiểu đậu bao" rồi~

Vừa vào cửa, anh nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đang cùng một chàng trai trẻ tập luyện đối kháng, Vương Sở Khâm lạnh lùng cầm túi đi về phía họ.

Lưu Đinh Thạc cảm nhận được khí lạnh phía sau, quay đầu lại nhìn.

“Cậu sao lại đến đây?” Lưu Đinh Thạc nhìn anh hỏi.

"Em không thể đến sao?"

Vương Sở Khâm đặt túi xuống, ngồi lên ghế, mắt nhìn chăm chú vào bàn bóng và hai người đang tập.

“Cái cậu kia là ai vậy? Chơi không ra sao cả.”
Vương Sở Khâm vắt chân trái lên đùi phải, đánh giá.

“Tôi dạy, tên là Khuyết Từ, đúng là còn phải luyện tập nhiều, giờ đang luyện mà.”
Lưu Đinh Thạc cười tươi nói, hoàn toàn không nghĩ là mình đã chạm phải vấn đề nhạy cảm.

“Cậu ta chơi như vậy, mà anh lại mượn Tôn Dĩnh Sa của em?”
Vương Sở Khâm khoanh tay, khinh bỉ nhìn Lưu Đinh Thạc.

“Ái chà, cậu ta và Tôn Dĩnh Sa có lối chơi khá giống nhau mà~ Luyện một thời gian có thể sẽ tiến bộ.”

Lưu Đinh Thạc nắm vai anh, cười nói.

“Chơi cái  kiểu gì vậy?” Vương Sở Khâm nhìn cú đánh của Khuyết Từ, tay cũng bắt đầu động đậy, suýt nữa thì muốn nhảy vào chơi luôn.

Trận đấu kết thúc.
Lưu Đinh Thạc bảo anh đánh giá Khuyết Từ.

“Có tiềm năng phát triển rất lớn.” Vương Sở Khâm mở túi, nói.

Lưu Đinh Thạc nghe xong ban đầu khá vui, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó.

“Đầu to, câu này của cậu là đang chê bai đúng không?”
Lưu Đinh Thạc nhìn anh, hỏi.

Vương Sở Khâm lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, cầm khăn lau, không để ý đến Lưu Đinh Thạc, đi về phía Tôn Dĩnh Sa.

Khuyết Từ đang nói về vấn đề của mình với Tôn Dĩnh Sa, Tôn Dĩnh Sa nghe rất chăm chú, giải thích từng bước cho cậu ta, chỉ cho cậu ta cách giải quyết.

Vương Sở Khâm đi đến phía sau, không làm phiền họ.

Anh thực sự thấy trong ánh mắt của Thuyết Từ có sự ngưỡng mộ và một chút... sự e thẹn của một thiếu niên?

Ánh mắt đó anh quá quen thuộc... lúc trước anh cũng nhìn Tôn Dĩnh Sa như vậy.

Khi thấy Tôn Dĩnh Sa nói xong, Vương Sở Khâm không thể kiềm chế được nữa, liền đi lên.

“Uống nước đi.” Vương Sở Khâm đi đến bên cô, đưa bình giữ nhiệt đã mở nắp cho cô.

“HLV Vương ạ.” Thuyết Từ lịch sự gọi.

Vương Sở Khâm liếc mắt nhìn Khuyết Từ, gật đầu.
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy anh, khuôn mặt đầy vui mừng nhận lấy bình giữ nhiệt: “Anh đến khi nào vậy?”
Cô khát chết mất, cả buổi chiều luyện tập, ngửa đầu uống nước...

Vương Sở Khâm dịu dàng nhìn cô uống nước, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc nãy.
“Đã ngồi đó một lúc rồi, chơi quên trời quên đất như vậy à?”
Vương Sở Khâm nhíu mày, lấy khăn lau, hừ, anh tới lúc nào cũng không biết, tiểu đậu bao.

“Hehe, thật sự không thấy mà, Touge, đợi em một chút nhé.” Tôn Dĩnh Sa gãi đầu, lại đưa bình giữ nhiệt trả cho anh.

“Ừm, lau mồ hôi đi.” Vương Sở Khâm nói rồi đưa khăn cho cô.

Tôn Dĩnh Sa nhận khăn và ngoan ngoãn lau mồ hôi.

“Còn muốn đánh mấy trận nữa không?”
Vương Sở Khâm hỏi Tôn Dĩnh Sa, trong giọng nói có chút ghen tị.

“Còn hai trận nữa.”

Khuyết Từ không đợi Tôn Dĩnh Sa trả lời, đã đáp lại.

Vương Sở Khâm không thèm để ý đến Thuyết Từ, cúi đầu nhìn Tôn Dĩnh Sa.

“Em mệt không, tiểu đậu bao? Hay là để anh lên thay em một trận.”

“Không cần không cần, không cần đâu, Tôn Dĩnh Sa, em cứ tiếp tục luyện thêm một trận đi.”

Lưu Đinh Thạc vội vàng vào can ngăn.

Trong lòng thầm nhủ: Khuyết Từ đừng có mà chọc vào Vương Sở Khâm, vị Phật sống này không phải dễ chọc đâu. Nếu Vương Sở Khâm lên thay, có thể sẽ đánh cho cậu ta tự ti luôn.

Lưu Đinh Thạc run lên, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ.

Lưu Đinh Thạc vỗ vai Vương Sở Khâm, cười nói: “Không cần phải mua một tặng một đâu, khách khí quá rồi.”

Vương Sở Khâm liếc anh ta một cái.

Anh ơi, đợi em đánh xong trận này rồi chúng ta về nhé, anh ngồi ở bên kia đợi em được không?”

Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn nói, giọng nói ngọt ngào.

Cô nhận ra Vương Sở Khâm có vẻ đang ghen.

Vương Sở Khâm nghe thấy từ “về nhà,” hơi nghiêng đầu lên.

“Được.

Nói xong, Vương Sở Khâm cầm theo bình giữ nhiệt và khăn, ngoan ngoãn quay lại.
Lưu Đinh Thạc đưa ngón cái lên với Tôn Dĩnh Sa, vui vẻ chạy theo Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm liếc nhìn Khuyết Từ, rồi lại nhìn Lưu Đinh Thạc.
“Đầu to có chuyện gì thì nói đi, đừng… đừng nhìn anh như vậy chứ.”
Lưu Đinh Thạc bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm mà thấy lạnh gáy, trông thật đáng sợ.
“Miêu tả em một chút đi.”
Vương Sở Khâm lạnh lùng nói.
Lưu Đinh Thạc vỗ tay, cái này còn dễ, làm luôn.

“Cao! Đẹp trai! Là đàn ông!”

Lưu Đinh Thạc tự tin nói.

Vương Sở Khâm gãi đầu, đẹp trai sao? Thế thì tốt, Tiểu đậu bao giờ thích trai đẹp.

Nhớ lại một chút, anh cảm thấy vui vẻ, ôm khăn mặt ngoan ngoãn nhìn Tôn Dĩnh Sa đang chạy đến.

Sau khi trận đấu kết thúc, Tôn Dĩnh Sa và Khuyết Từ bắt tay nhau, rồi đi về phía Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy, lục tìm trong túi một ít đồ ăn vặt, xé ra rồi đưa cho Tôn Dĩnh Sa, bảo cô ăn.
Sau đó, anh lại lấy khăn giấy ướt ra giúp cô lau tay, đặc biệt là lau sạch nơi tay cô đã chạm tay với Khuyết Từ.

“Được rồi, được rồi.” Tôn Dĩnh Sa thấy ăn vặt không tiện, liền vung tay một cái.

Lưu Đinh Thạc đứng bên cạnh, hai tay chống hông, cười nhạo: “há há, quá đúng rồi, Đầu to, giữ lại đi.”

Vương Sở Khâm trừng mắt nhìn anh ta: “Sao vậy, không có ai lau cho anh à?”

Lưu Đinh Thạc vỗ anh một cái: “Cái miệng cậu, anh đi vệ sinh một chút, đừng có mà nhớ anh.”

Tôn Dĩnh Sa nhìn họ hai người, cười ha ha.

Vương Sở Khâm đứng dậy, vứt rác vào thùng.

Quay đầu lại, anh nhìn thấy Khuyết Từ đang cầm đồ uống đi về phía Tôn Dĩnh Sa, khẽ rít lên một tiếng: “Chết tiệt, Lưu Đinh Thạc, anh dẫn dắt người kiểu gì thế?”

Quay lại bên cạnh Tôn Dĩnh Sa, anh nhận lấy đồ uống từ tay cô, liếc mắt nhìn, là nước soda.

Nhìn Khuyết Từ từ đầu đến chân, Vương Sở Khâm khẽ nhếch môi.

“Huấn luyện viên Tôn không uống soda, tôi thích uống, đưa tôi uống đi.”

Ánh mắt của Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào Khuyết Từ, đầy thách thức và khinh bỉ.

Khuyết Từ liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa, rồi nhìn Vương Sở Khâm, mỉm cười: “Nếu huấn luyện viên Tôn không phiền, tôi không có vấn đề gì.”

Vương Sở Khâm nhẹ nhàng nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai.

Tôn Dĩnh Sa lập tức đứng dậy, chắn giữa họ.

“Tôi có nước rồi.”

“Khuyết Từ, cảm ơn nhưng lần sau không cần mua nước cho tôi nữa,” Tôn Dĩnh Sa mỉm cười nói.

Khuyết Từ gật đầu.

Lưu Đinh Thạc thì thầm: “Ôi trời, xong rồi.”
Anh vội vàng chạy tới.
Lưu Đinh Thạc vỗ mạnh vào sau đầu Khuyết Từ: “Không đi ăn sao?”

Khuyết Từ xoa đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tôn Dĩnh Sa.
“Còn nhìn gì nữa?”
Vương Sở Khâm mặt đầy vẻ khó chịu nói, với một cảm giác áp bức rõ rệt.
“Nhanh đi ăn đi.” Lưu Đinh Thạc đẩy Khuyết Từ ra ngoài cửa.
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy vẻ không hài lòng của Vương Sở Khâm, cười cười.
“Nhìn em nè~”
Tôn Dĩnh Sa nghịch ngợm làm mặt quỷ với anh

Chương 28

Chương 30

Nhận xét