Chương 43

 Chương 43

— "Sa Sa, nếu tình yêu thực sự có thể biến một người thành trẻ con, vậy thì em mãi mãi là em bé của anh nhé."



Anh cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng… rồi ngoan ngoãn chỉnh lại cổ áo của mình.

Đứng dậy, đút tay vào túi áo, chậm rãi bước ra ngoài.

“Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?” Lâm Cao Viễn vừa bưng đĩa thức ăn cuối cùng từ bếp đi ra vừa hỏi.

Anh ra hiệu “suỵt” với Lâm Cao Viễn, ngẩng đầu liếc nhìn phòng khách một cái. Sau đó, anh đón lấy đĩa thức ăn từ tay Lâm Cao Viễn, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Lâm Cao Viễn lắc đầu, cười bảo:
“Không ai biết hai người ở trong phòng đâu, chỉ có mình anh biết thôi. Yên tâm đi.”

Vương Sở Khâm nhìn anh ta, hơi nhíu mày, lại liếc nhìn mấy món ăn trên bàn, mở miệng nói:

“Hừm, thiếu một món thịt xé sợi rồi.”

Lâm Cao Viễn bật cười, đấm nhẹ vào vai anh một cái:
“Cậu đúng là kỹ tính ghê!”

Vương Sở Khâm cũng cười, cúi đầu bắt đầu sắp xếp lại các món ăn, cố ý đặt những món mà Tôn Dĩnh Sa thích ăn vào một góc.

“Cái này Mạn Dục nhà tôi thích ăn, nhường chút, nhường chút.” Lâm Cao Viễn vừa nói vừa đẩy đĩa sườn xào chua ngọt sang một bên.

Vương Sở Khâm gật đầu không nói gì, quay người đi vào bếp lấy thêm một chiếc đĩa nhỏ, chia phần sườn thành hai, đặt mỗi bên một phần.

“Đỉnh thật!” Lâm Cao Viễn giơ ngón cái về phía anh, cười đầy thán phục.

“Đừng đỉnh nữa, mau gọi người ra ăn đi.” Vương Sở Khâm vừa nói vừa đẩy nhẹ anh ta về phía phòng khách.

Cả hai cùng bước ra phòng khách.

Như thể có kết nối Bluetooth vậy, vừa thấy Vương Sở Khâm bước vào, Tôn Dĩnh Sa lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Vương Sở Khâm khẽ ngoắc tay ra hiệu với Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, quay sang nói lớn với mọi người trong phòng khách:
“Các anh chị ơi! Ăn cơm thôi!”

Lâm Cao Viễn trố mắt nhìn Vương Sở Khâm, kinh ngạc thốt lên:
“Cái này… cũng được hả?”

Chẳng phải người ta vẫn hay nói “trấn đầu” (ý chỉ uy quyền, lãnh đạo) sao? Không ngờ anh lại có thể “trấn” được cả Sa Sa thế này!?

Sau khi nói xong, Tôn Dĩnh Sa nhảy chân sáo về phía Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm nhìn Tôn Dĩnh Sa với ánh mắt tràn đầy cưng chiều, khóe miệng khẽ nhếch lên:

“Học hỏi đi nhé.”

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi dẫn cô ngồi xuống chỗ “đắc địa” nhất để thưởng thức món ăn.

“Wow!” Tôn Dĩnh Sa bám vào lưng ghế, quay lưng lại giơ ngón cái về phía Vương Sở Khâm, nói lớn:
“Anh ơi Anh đúng là tuyệt vời luôn!”

Nhìn bàn ăn đầy món ngon trước mặt, nước miếng của Tôn Dĩnh Sa như sắp rơi ra.

Vương Sở Khâm chạm tay lên mũi, cười nhẹ:
“Tuyệt vời cái gì chứ…”
Cái cô nhóc này, khen người mà chẳng chịu khen cho đầy đủ gì cả.

Tôn Dĩnh Sa quay đầu lại, liếc nhìn anh:
“Chỗ nào cũng tuyệt! Anh đúng là cực kỳ tuyệt vời!”

Vương Sở Khâm mím môi, nhưng khóe miệng vẫn cong lên không ngừng:
“Ăn nhiều chút đi, Tiểu Đậu Bao.”

Tôn Dĩnh Sa cười tươi, gật đầu đáp:

“Phải rồi! Rõ luôn!”

“Đừng có tình tứ nữa trời ơi!” Lưu Đinh Thạc vòng tay kéo Vương Sở Khâm sang một bên.

“Sa Sa, cho mượn anh Đầu nhà em chút nha.”

Tôn Dĩnh Sa chỉ chăm chú nhìn vào bàn thức ăn, hờ hững gật đầu, chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người bọn họ lấy một lần.

Vương Sở Khâm cười bất lực vì sự hờ hững đó, anh nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh, rồi mím môi lẩm bẩm:
“Trước đồ ăn, mọi thứ đều phải xếp sau hết.”

Lưu Đinh Thạc nghe thấy, quay sang nhìn Tôn Dĩnh Sa, rồi ngửa đầu cười lớn.

Mọi người dần dần ngồi vào chỗ, chuẩn bị bắt đầu bữa ăn.

Tôn Dĩnh Sa đứng dậy, nâng ly Coca lên, đôi mắt to tròn lấp lánh:

“Cảm ơn các anh chị trong năm qua đã chăm sóc cho Sở Khâm! Thay mặt anh ấy, cảm ơn mọi người rất nhiều!”

Vương Sở Khâm nhìn cô, cũng nâng ly rượu của mình lên rồi đứng dậy. Hai người đối diện nhau, như thể đang kính rượu cảm ơn lẫn nhau.

“Cảm ơn các anh chị...”

Anh dừng lại một chút, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa, ánh mắt lúc này càng trở nên dịu dàng hơn.

“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho em và Sa Sa!”

Anh cầm ly lên, khẽ nhấc cằm rồi nói tiếp:
“Sau này, nếu có việc cần đến em và Sa Sa, cứ thoải mái nói nhé!”

Nói xong, Vương Sở Khâm dứt khoát uống cạn ly rượu trong tay.

Nhìn hai người đang đứng đối diện nhau…

“Em có cảm giác hai người này lén tôi kết hôn rồi ấy.”
Lưu Đinh Thạc khẽ huých vào tay Lương Tĩnh Côn.

Lương Tĩnh Côn chớp chớp mắt, gật gù:
“Anh cũng thấy vậy!”

Lâm Cao Viễn hắng giọng một tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

“Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà cả! Đúng không, phải luôn hạnh phúc như thế này!”

Mã Long phản ứng nhanh, mỉm cười vui vẻ, nâng ly lên nói. Trong ánh mắt nhìn hai người họ, tràn đầy sự yêu thương dành cho cặp em út.

Mọi người vỗ tay đồng loạt:
“Đúng đúng đúng!”

Tôn Dĩnh Sa cười tít mắt, ngồi xuống chỗ. Trong lúc vô tình, cô uống nhầm ly nước của Vương Mạn Dục.

Vương Mạn Dục ngay lập tức cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực đang nhìn mình…

Một từ bên cạnh, một từ đối diện.

“Cái này ngon không chị?”
Tôn Dĩnh Sa chăm chú nhìn chằm chằm vào ly nước của Vương Mạn Dục, thậm chí còn liếm môi một cách đáng yêu.

Vương Mạn Dục bất đắc dĩ, cho cũng không được, mà không cho thì cũng khó xử, liền đưa mắt cầu cứu Lâm Cao Viễn.

“Ê! Em vừa nhớ ra một chuyện!” Lâm Cao Viễn bỗng nhiên hét lớn.

Vương Sở Khâm bị giật mình, gương mặt thoáng rối loạn trong hai giây. Anh mím môi, nhìn Lâm Cao Viễn với vẻ bất lực:
“Anh bị gì vậy? Hù em muốn đứng tim luôn!”

Vương Sở Khâm vừa nói vừa đá nhẹ vào chân Lâm Cao Viễn một cái.

“Nhớ vụ bánh trung thu không? Lúc đó cậu làm căng với anh suốt cả tháng trời!”
Lâm Cao Viễn vừa cười vừa nhìn Vương Sở Khâm, giọng đầy hào hứng.

“Sa Sa, để anh diễn lại cho em xem lúc đó Touge của em nói thế nào nhé.”
Nói xong, Lâm Cao Viễn đứng dậy, bắt đầu nhập vai.

“‘Bánh trung thu là bảo vật gia truyền của anh đấy à?’”
“‘Anh  đưa cả hai cái cho cô ấy thì mất mạng chắc?’”

Lâm Cao Viễn bắt chước giọng điệu lúc đó của Vương Sở Khâm, còn chống nạnh để thêm phần kịch tính.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tôn Dĩnh Sa ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vang lên đầy vui vẻ.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Mọi người cùng nhau cười ầm ĩ.

Mã Long cười sảng khoái, nhưng đột nhiên điện thoại của anh rung lên một cái...
Anh xoa mũi, im lặng cúi đầu nhìn điện thoại.
Nụ cười trên khuôn mặt anh ngay lập tức biến mất, đôi mày nhíu lại, ánh mắt liếc nhanh qua Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa...

Lâm Cao Viễn nhún vai nói:
“Thật sự không thể giúp được, cái còn lại tôi đã ăn rồi.”

Vương Sở Khâm cười mắng anh một cái, rồi giật mạnh vạt áo của anh:
“Đừng lải nhải nữa, món ăn nguội hết rồi.”

Lâm Cao Viễn ngồi xuống, quay sang Tôn Dĩnh Sa nói:
“Chờ đến lúc em và Tou kết hôn, anh sẽ tặng em một món quà nhỏ! Chỉ dành riêng cho em thôi!”

“Cũng không phải quà gì lớn lao đâu, đừng có mong quá nhé.”

Vương Mạn Dục cười tươi nhìn Lâm Cao Viễn, cô dĩ nhiên biết món quà đó là gì, ha ha ha ha. Tôn Dĩnh Sa nhận quà chắc chắn sẽ rất vui.

Nghe đến từ "kết hôn," Vương Sở Khâm bỗng cảm thấy toàn thân nóng ran, anh vô thức giật nhẹ cổ áo.

“Mọi món quà mọi người tặng em rất thích! Cảm ơn anh Viễn và Mạn Dục trước nhé! Ha ha ha ha ha ha!”
Tôn Dĩnh Sa cười tít mắt, nói.

“Tou à, chỗ này này...”
Lương Tĩnh Côn nhìn vào vết đỏ trên xương quai xanh của Vương Sở Khâm, ngây người một lúc, rồi chỉ vào xương quai xanh của mình.

Lưu Đinh Thạc nghe thấy, liền thò đầu qua trước mặt Vương Sở Khâm:
“Trời ơi.”

Vương Sở Khâm nhíu mày, không hiểu sao mọi người lại ngạc nhiên như vậy. Anh ngơ ngác nhìn mọi người, trong đầu tự hỏi, sao lại phải làm ầm lên thế?

Vương Sở Khâm nhíu mày, thắc mắc không hiểu sao mọi người lại phản ứng mạnh như vậy.

Chợt anh nhận ra vết đỏ trên cổ mình, nhận thức được rằng Tôn Dĩnh Sa vừa tạo ra dấu vết đó. Anh đỏ mặt, liếc nhanh về phía Tôn Dĩnh Sa.

Vội vàng chỉnh lại cổ áo, anh cẩn thận liếc nhìn sang Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa đang nhai miếng thịt, nhìn anh rồi lườm một cái, miệng lườm theo ngôn ngữ hình thể nói: "Tối nay em sẽ xử lý anh!"

Vương Sở Khâm nhận được tín hiệu, cúi đầu, bĩu môi, vẻ mặt tội nghiệp như muốn nói "Em yêu, thật sự là anh quên mất chuyện này rồi mà, ..."

Mã Long nhìn thấy cảnh này, khẽ mỉm cười rồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại, thở dài và tay gõ nhanh lên bàn phím.

Lâm Cao Viễn liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm, rồi chuyển hướng câu chuyện sang một chủ đề khác.

“À này! Em có chuyện muốn nói, trước đây em và Datou có tập đối luyện, không may đánh trúng tay cậu ấy, thì đương nhiên em phải quan tâm rồi.”
“Cậu ấy còn trêu em, kêu em là  ‘Không thì anh cho em liếm một cái đi.’”
“Kết quả! Khi Tôn Dĩnh Sa tới, cậu ấy lập tức thay đổi sắc mặt, bĩu môi rồi chạy đi tìm cô ấy!”

Vương Sở Khâm gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát Lưu Đinh Thạc:
“Anh đừng có nói nữa, chỉ biết nói mấy câu khiến người khác khó chịu, nhanh ăn đi.”
Làm gì vậy, ăn bữa cơm mà cứ phanh phui chuyện cũ.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tôn Dĩnh Sa cúi đầu đang gặm sườn xào chua ngọt, bị trêu đến nỗi suýt bị nghẹn.
“Ăn từ từ thôi, ăn cơm mà cười, không sợ bị nghẹn à?”

“Đừng để nghẹn thật đấy, phải đi bệnh viện thôi”

Vương Sở Khâm lập tức rút vài tờ giấy, đưa tay đưa cho Tôn Dĩnh Sa, đùa nói.

Tôn Dĩnh Sa nhận lấy giấy, rồi đưa mắt lườm anh: “Anh đúng là đáng ghét!”

Vương Sở Khâm cảm thấy vui vì lần này trêu được Tôn Dĩnh Sa, cười híp mắt.

Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi Tôn Dĩnh Sa, đôi mắt sáng ngời lộ rõ vẻ lo lắng, thật sự sợ cô bị nghẹn.

Mã Long cúi đầu, nhíu mày nhìn điện thoại, những dòng chữ trên bàn phím cứ gõ rồi lại xóa đi.

Vương Sở Khâm nhận ra tâm trạng của Mã Long có chút bất ổn, liền dịch người lại gần.

“Anh Long, không khỏe à?”

Mã Long nghe vậy, cười và lắc đầu, tắt màn hình điện thoại rồi vỗ nhẹ lên vai Vương Sở Khâm.
“Nhà có chút việc, anh phải về một chuyến.”
“Vậy để em tiễn anh về.” Vương Sở Khâm nói xong liền đứng dậy.
Mã Long giữ vai anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
“Cậu cứ ngồi đây, chăm sóc tốt cho mọi người.”
Vương Sở Khâm hiểu ý, do dự một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy anh nhớ chú ý an toàn trên đường, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em nhé.”
Mã Long gật đầu, cười cười, vẫy tay chào mọi người.
“Xin lỗi mọi người, anh có chút việc phải đi trước,  mấy đứa chơi vui nhé!”


Chương 42

Chương 44

Nhận xét