Chương 1 - Yêu em, anh thật sự có thiên phú
“Cảm ơn cậu nhé, Thừa Hạo, làm phiền cậu rồi.” Tôn Dĩnh Sa nhìn người đàn ông đang đẩy hành lí, mỉm cười nói.
“Khách sáo gì chứ.” Thừa Hạo đứng chống tay lên khung cửa.
Thừa Hạo là người mà cô quen ở Paris. Lần đó, khi cô mua đồ gặp phải sự cố nhầm lẫn, chính Thừa Hạo đã giúp cô giải vây. Sau này cô mới biết anh cũng là người từ Trang Lý, và đang làm việc ở Bắc Kinh.
庄里: zhuāng lǐ, Trang Lý ở đây chỉ Thạch Tra Trang, quê của Sha.
“Bạn học Tiểu Tôn, không mời tôi vào nhà uống ly nước sao?” Thừa Hạo ngẩng đầu nhìn cô.
“Được rồi, vào đi, vào đi. ” Tôn Dĩnh Sa cười và nhường lối cho anh.
Thừa Hạo ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc nhìn căn phòng một lượt.
"Vẫn tìm người qua dọn dẹp định kỳ à, nhìn không ra đấy ". Thừa Hạo khe khẽ nói.
Vì trong mắt của Thừa Hạo, Tôn Dĩnh Sa là một cô gái vụng tay vụng chân, cái gì cũng không biết, đến việc chăm sóc bản thân cũng làm lung ta lung tung.
Tôn Dĩnh Sa nghe xong nhướn mày
Cô đâu có tìm người quét dọn, đúng rồi, tại sao phòng ốc lại sạch sẽ, gọn gàng như vậy....
Thừa Hào ngồi 1 lát rồi nói Tôn Dĩnh Sha có chuyện gì có thể call cho hắn, sau đó cũng rời đi.
Tôn Dĩnh Sa tự chỉnh trang bản thân một chút, makeup sương sương, mặc một chiếc áo hoodie màu xám kết hợp với quần thể thao cũng màu xám, đi ra khỏi nha.
Tại quán cà phê.
Vương Mạn Dục tiến vào cửa thì nhìn thấy hình ảnh một cô gái đang ngồi chờ, Manyu bước một bước rộng nhanh chóng tiến lại gần.
"Con bé này, em còn biết đường trở về hả". Vương Mạn Vũ liếc Shasha, sau đó cũng tìm một vị trí đối diện cô, ngồi xuống.
"Đến một lời cũng không thèm để lại" cô phàn nàn
"Trời ơi, không phải giờ em cũng về rồi sao, người đầu tiên em hẹn gặp là chị đó, sau này em cũng ở Tổng Cục rồi, ngày ngày đứng cạnh chị, được hong, được hong". Tôn Dĩnh Sa làm nũng.
"Được được được". Vương Mạn Dục cạn lời, lắc lắc đầu.
"Ừm... Shasha à, em sẽ làm việc ở Tổng Cục hả?" Hà Trác Giai vừa mới tới, thuận tiện ngồi xuống.
"Đúng ạ, chiều nay em sẽ tới báo cáo ~ " Tôn Dĩnh Sa mắt sáng long lanh
"Vậy chuyện của em và Datou, hai đứa... "Hà Trác Giai có chút bối rối hỏi.
"Nói sao nhỉ, hai đứa ngẩng đầu không gặp cuối đầu cũng gặp, em đã nghĩ kỹ chưa". Vương Mạn Dục hỏi.
"Em nghĩ kỹ rồi, quyết định về em đã nghĩ đến chuyện này". Tôn Dĩnh Sa gãi đầu nói
Tôn Minh Dương mắt lấp lánh nhìn Tôn Dĩnh Sa, “Gì cơ! Shasha từ khi nào lại búi tóc cao như thế này, dễ thương quá~”
“A A A A A? Dương…Dương…” Khuôn mặt Tôn Dĩnh Sa lập tức bị Tôn Minh Dương nhéo
“Dễ thương quá đi! Sao em càng ngày càng dễ thương thế này!” Tôn Minh Dương vừa ôm vừa nựng mặt cô ấy.
“Đừng nhéo em nữa” Tôn Dĩnh Sa gạt tay Tôn Minh Dương ra.
“Nhìn em càng ngày càng mềm mại hơn rồi haha, cảm giác chỉ một cái đẩy nhẹ là ngã luôn. Chỉ rời đi một năm mà gầy đi nhiều thế!” Tôn Minh Dương vừa đùa vừa nói.
Tôn Dĩnh Sa liếc cô ấy một cái. Sau đó lấy ra những món quà lưu niệm từ trong túi để tặng các chị em.
Vương Mạn Mạn nhìn đồ vật trong tay, nhìn Tôn Dĩnh Sa.
“Có chuyện gì mà mua quà cho chúng tôi đây hả Sha Cục” Vương Mạn Dục nhìn cô ấy nói.
“Phải có gì thì em mới được mua quà tặng các chị sao! Haha~
Nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa cắn răng tức giận, Vương Mạn Dục bật cười.
“Em còn dám tức giận hả, một năm không thèm liên lạc với tụi chị” Tôn Minh Dương nói rồi lại nhéo mặt cô.
“Aizaaaa!” Tôn Dĩnh Sa trốn tránh
Họ cùng nhau trò chuyện về một năm qua đã đi đâu, làm gì.
“Em đúng là bị Vương Sở Khâm chiều đến hư rồi.” Vương Mạn Vũ lắc đầu nói.
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống.
“Đúng rồi, các chị có tìm ai đến dọn dẹp nhà em không, một năm rồi, nhà em một chút bụi cũng chẳng có.” Tôn Dĩnh Sa nói.
Ba người đều lắc đầu.
“Hằng ngày phải quản bọn nhóc đó, mệt chết đi được, còn dọn dẹp nữa sao?” Tôn Minh Dương vừa nhắc đến bọn nhóc đấy đã thấy phiền phức.
“À~” Tôn Dĩnh Sa gật đầu.
Thực ra trong lòng cô đã có câu trả lời, giờ càng thêm kiên định.
“Các chị nói xem, em có thể khiến Vương Sở Khâm đồng ý quay lại với em không?” Tôn Dĩnh Sa nhìn chiếc bánh nhỏ trước mặt, ngẩn người hỏi.
“Em muốn nghe lời thật lòng không?” Vương Mạn Dục ngắt lời hỏi.
“Chị nói đi" Tôn Dĩnh Sa kéo kéo túi xách.
“Chị nghĩ em khó có thể theo đuổi lại cậu ấy .” Vương Mạn Dục nhìn cô.
“Trong một năm nay, cậu ấy đã trải qua rất nhiều khó khăn. Nhưng chưa từng nhắc đến em trước mặt tụi chị, ít nhất là khi chị ở bên cạnh Lâm Cao Viễn cũng chưa từng nghe thấy.” Vương Mạn Vũ tiếp tục nói.
Từ khi Tôn Dĩnh Sa rời đi, Vương Sở Khâm quả thực đã suy sụp trong một thời gian. Nhưng sau khi giai đoạn đó trôi qua, Anh như biến thành một người khác, cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường. Anh tuyệt nhiên không nhắc đến ba chữ “Tôn Dĩnh Sa”… như thể cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
“À…” Tôn Dĩnh Sa nghe xong, thở dài một hơi.
“Em đấy, sao mất đi rồi mới biết quý trọng!” Hà Trác Giai nói một cách vô vọng.
“Thế anh ấy có yêu ai không?” Đôi mắt sáng long lanh của Tôn Dĩnh Sa quay sang hỏi mọi người trong bàn.
“Không có, nhưng cũng có nhiều người theo đuổi cậu ấy lắm.” Tôn Minh Dương đáp.
Theo như cô ấy biết, trong đội cũng có vài cô gái muốn tiếp cận anh ấy.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, đôi mắt sáng lên.
“Em muốn theo đuổi anh ấy!”
“Hả?” Mọi người đồng thanh ngạc nhiên.
“Em không chỉ muốn theo đuổi lại! Em còn muốn cưới anh ấy!” Tôn Dĩnh Sa nói, rồi đứng bật dậy.
“Ngồi xuống, ngồi xuống.” Hà Trác Gia nhìn mọi người xung quanh nhìn Shassha với ánh mắt kỳ lạ kéo góc áo Tôn Dĩnh Sa.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Chị cảm thấy cậu ấy thực sự đã buông bỏ rồi.” Vương Mạn Mạn nhìn cô.
Dù Vương Sở Khâm chưa bao giờ nói gì, nhưng mọi người trong đội đều biết anh yêu cô nhiều như thế nào. Dù anh cố tỏ vẻ chắc có gì, nhưng cũng chỉ tự lừa dối mình. Những người thân thiết với anh như Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn đều có thể nhận ra.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, cô nhất định phải theo đuổi lại anh ấy, anh chỉ có thể thuộc về cô!
“Được rồi, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói. Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần…” Vương Mạn Dục vỗ vai cô.
“Hãy đợi đấy mà xem! Em chắc chắn sẽ theo đuổi lại anh ấy! Vương Sở Khâm chỉ có thể thuộc về Tôn Dĩnh Sa thôi !” Tôn Dĩnh Sa kiên định nói.
Sau khi ăn xong, mỗi người quay về vị trí của mình, Vương Mạn Dục chở Tôn Dĩnh Sa đến báo cáo với tổng cục.
Tôn Dĩnh Sa rời tổng cục một năm, một năm sau, cô lại quay trở lại đây…
Nhận xét
Đăng nhận xét