Chương 17
Chương 17
Đừng chúc anh hạnh phúc, không phải là em, anh với ai cũng sẽ không hạnh phúc.
Nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa ngồi đó, Vương Sở Khâm không chút do dự đi tới ngồi cạnh cô.
“Còn mang theo thuốc nữa, phòng khi cần dùng!”
Cô cười tươi nhìn Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm không biết vì sao lại bị sặc, cứ ho ho mãi, biểu cảm trên mặt không thể giấu được.
Tôn Dĩnh Sa vỗ vỗ lưng anh: “Sao thế anh?”
Vương Sở Khâm vẫy vẫy tay, khó khăn nói: “Bị sặc.”
Tôn Dĩnh Sa cười cười, không biết là bị sặc hay là anh cảm thấy hạnh phúc quá rồi.
Phương Bác liếc nhìn hai người đang ngồi cùng nhau, cười cười rồi chọn một bài "Mong chờ tình yêu", nhớ lần trước Vương Sở Khâm cũng đã hát bài này.
Vương Sở Khâm đang lau mũi, Phương Bác liếc anh một cái.
“Có muốn hét một câu không? Vương Sở Khâm đang lau mũi, Phương Bác trêu anh:
Vương Sở Khâm cười nhìn anh: “Bác Bác, thật sự muốn nghe bệnh nhân viêm mũi hát à?”
“Không khỏe thì đừng hát.” Tôn Dĩnh Sa nhỏ giọng nói.
Vương Sở Khâm ho một tiếng, nhận lấy micro.
“Một bài không sao đâu.”
Khi giai điệu vang lên, Tôn Dĩnh Sa nhìn vào màn hình, đọc lời bài hát.
Vương Sở Khâm bắt đầu hát theo nhạc, vì bị viêm mũi, giọng anh nghe có vẻ khàn khàn, nhưng vẫn đầy cảm xúc.
“Chờ đợi, chờ đợi em phát hiện ra tình yêu của anh, ở khắp nơi, anh tự nhiên quan tâm em…”
Khi hát, Vương Sở Khâm lén liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng bắt được ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn lại.
Vương Sở Khâm bị cô nhìn chằm chằm, bất giác căng thẳng, giọng hát cũng bị vỡ.
Phương Bác đứng bên cạnh cười: "Đến đoạn cao trào mà lại ngừng thở à? Bây giờ thì vỡ giọng rồi!"
Vương Sở Khâm cười đáp lại: "Mũi bị tắc, hát không lên nổi."
Anh vừa gãi đầu vừa trêu lại: "Em đâu bao giờ hát giống nguyên bản."
Phương Bác đấm nhẹ vào anh.
Tôn Dĩnh Sa cười vang, giọng cười trong trẻo lan tỏa qua micro trong phòng hát.
Vương Sở Khâm nghe vậy cũng không hát nữa, chỉ biết cười, chuyện gì mà hát nổi nữa, haha, bị vỡ giọng rồi.
Phòng karaoke dần dần đầy đủ người.
“Hôm nay có cả Shasha và An Ge, tụi mình chơi vui một chút nhé! Cơ hội tụ tập không dễ đâu!”
Phương Bác cầm rượu lên, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
Vương Sở Khâm không uống, nhìn thấy bên cạnh Tôn Dĩnh Sa uống, anh cau mày.
Anh định lấy ly rượu đi, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại ấn cái ly rượu xuống: “Đừng mà, lâu rồi em chưa uống "
Lương Tĩnh Côn cũng vỗ vai anh, ra dấu bảo anh không cần phải lo cho Tôn Dĩnh Sa, không sao đâu.
Tôn Dĩnh Sa thì đang vui vẻ, ngồi cười vang, còn Vương Sở Khâm thì tựa vào ghế, tay chống đầu, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Tôn Dĩnh Sa chơi vui vẻ, cười to suốt, còn Vương Sở Khâm thì tựa vào ghế, tay chống đầu, lặng lẽ quan sát cô.
“Đến đây, lắc đi!”
Tôn Dĩnh Sa hô to và gọi với Vương Mạn Dục và mấy người nữa.
Hôm nay, họ dạy cô một kỹ năng mới, lắc xúc xắc.
Vương Mạn Dục vui mừng lắm, vì hôm nay không phải chơi trò "kẻ giết người", không phải bị Tôn Dĩnh Sa lừa nữa.
“Ha ha! Lắc đi, Shasha!”
Lương Tĩnh Côn vừa mở cốc xúc xắc của Tôn Dĩnh Sa.
Lương Tĩnh Côn cười và đáp: “Anh không có cái nào cả!”
Tôn Dĩnh Sa hậm hực uống một ngụm rượu, rồi giơ tay chỉ huy: "Lại đi, lại đi!"
Lần này lại đến lượt Lương Tĩnh Côn.
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh ta, vẻ mặt tự đắc nói: "Anh tin em đi! Em thật sự có rất nhiều số hai!"
Lương Tĩnh Côn tin tưởng cô, liền tiếp tục lắc.
Kết quả, sau đó Lưu Đinh Thạc đã mở cốc của Lương Tĩnh Côn, Tôn Dĩnh Sa chẳng có nổi một con số hai nào.
Lương Tĩnh Côn thở dài, thắc mắc sao Tôn Dĩnh Sa lại trở nên thông minh thế này.
Anh nhìn thấy phía sau Tôn Dĩnh Sa, cái đầu to lớn của Vương Sở Khâm đang bắt tay cô, làm động tác chiến thắng.
"Sao vậy? Wang Da Tou ! Tiếp tục lắc đi!"
Tôn Dĩnh Sa tiếp tục lắc chiếc cốc.
Wang Chuqin nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đang say sưa, không khỏi nhíu mày, giọng có chút bất lực: "Uống nhiều như vậy, thật sự không được đâu."
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười nhìn anh, lại còn có chút nghịch ngợm: "Wang Da Tou, sợ cái gì! Em đâu dễ say như anh nghĩ!"
Wang Chuqin thở dài, giơ tay lấy chiếc cốc rượu của cô, "Hôm nay đừng uống nữa, nghỉ một chút đi."
Lương Tĩnh Côn đứng bên cạnh cũng cười, vỗ vỗ vai Wang Chuqin, "Yên tâm đi, em ấy còn có thể uống hơn cậu nghĩ đấy."
Wang Chuqin nhìn anh ta, không nói gì, chỉ lắc đầu: "Vậy thì xem xem cô ấy uống được đến khi nào."
Lúc này, Tôn Dĩnh Sa cúi đầu cười, mặt hơi đỏ vì rượu, nhưng vẫn cố gắng lắc chiếc cốc: "Lại một vòng nữa đi!"
Wang Chuqin thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Hôm nay đừng chơi quá đà, ngày mai còn phải tập luyện nữa."
Nhưng nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô, anh cũng không còn nói gì thêm, chỉ thở phào nhẹ nhõm, đôi khi vẫn không quên quan tâm đến cô.
"Lắc cái gì vậy? Một lúc nữa lắc rồi bay về nhà phải không?"
Vương Sở Khâm nói rồi lấy cốc lắc đi của cô.
"Anh không biết sao? Em biết làm đấy! Em sẽ dạy anh nhé, anh à, em thực sự biết lắc !"
Tôn Dĩnh Sa vừa nói vừa vung tay, bắt đầu dạy lắc tay.
Vương Sở Khâm im lặng nhìn cô.
"Datou, cậu không công bằng rồi! Ngày mai là cuối tuần mà, nếu Tôn Dĩnh Sa muốn chơi thì cứ chơi đi!"
Lưu Đinh Thạc nhìn Tôn Dĩnh Sa đang lắc tay hoa, rồi nói với Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm trừng mắt nhìn anh ta: "Chơi cái gì nữa? Anh cũng muốn bay lên trời à?"
Lưu Đinh Thạc gãi đầu, cười cười rồi lẩm bẩm: "Vợ quản nghiêm."
Tôn Dĩnh Sa vừa lắc tay vừa từ từ dựa vào người Vương Sở Khâm, cảm thấy choáng váng, suýt nữa không đứng vững.
Vương Sở Khâm cứ thế để cô dựa vào mình, không động đậy, động tác lau mũi cũng nhẹ nhàng, sợ làm cô không thoải mái khi dựa vào.
Vương Mạn Dục liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa, rồi đẩy nhẹ Vương Sở Khâm, hỏi: "Cậu đánh ngất cô ấy à?"
Vương Sở Khâm bất đắc dĩ nhìn Lâm Cao Viễn.
Lâm Cao Viễn nhận tín hiệu, ôm lấy Vương Mạn Dục, thì thầm: "Tôn Dĩnh Sa say rồi, không phải bị Datou đánh ngất đâu."
Phương Báo nhìn một đám người say xỉn, người thì say, người thì uống, người thì chơi, còn lại một người thì chẳng làm gì, chỉ là một hình người vô vị.
"Làm gì vậy? Không uống chút nào à?" Phương Báo hỏi Vương Sở Khâm, rồi liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa đang tựa vào vai anh.
Trước đây anh đâu có như vậy, dù bị cảm cúm cũng uống vài ngụm.
"Lái xe." Vương Sở Khâm lắc lắc chìa khóa xe.
Phương Báo cười cười, đây chỉ là cái cớ thôi mà, không phải anh và Lưu Đinh Thạc cũng lái xe sao? Gọi tài xế hay để xe qua đêm cũng chẳng sao.
Lâm Cao Viễn vỗ vai anh, hỏi: "Với em ấy làm hòa rồi hả?"
Vương Sở Khâm lắc đầu.
Lâm Cao Viễn nhìn anh đầy ẩn ý: "Vậy mà vẫn chưa làm hoà?"
Vương Sở Khâm liếc nhìn anh.
"Đi c h ế t đi."
Lâm Cao Viễn nhìn anh cười một cái.
Sau khi thấy mọi người chơi xong xuôi, Vương Sở Khâm nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ rưỡi, phải đưa người về thôi, trễ thế này không an toàn...
Lại là nửa đêm, lại còn một nam một nữ...
"Em đưa Tôn Dĩnh Sa về, mọi người chơi tiếp đi." Vương Sở Khâm đứng dậy, đỡ Tôn Dĩnh Sa, rồi quay lại nhìn một cái, một tay ôm cô, tay còn lại xách túi của cô.
Lương Tĩnh Côn ngẩng đầu lên: "Đã đi rồi à? Tou à, cậu thật sự không chơi nữa à?"
Vương Sở Khâm cho anh một cái gõ đầu: "Em chơi, còn anh đưa cô ấy về không?"
Lương Tĩnh Côn gật đầu, nói cũng đúng.
"Chú ý an toàn nhé!" Vương Mạn Dục gọi với theo Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm gật đầu, đỡ Tôn Dĩnh Sa và xách túi của cô, rồi đóng cửa lại.
"Tou không uống rượu, em đừng lo." Lâm Cao Viễn trấn an cô.
"Em không lo về đường đi... mà là..." Lâm Cao Viễn nghe thấy có gì đó không ổn, nhận ra tình huống có vẻ không đúng, liền vội vàng che miệng cô lại.
Chương 16
Nhận xét
Đăng nhận xét