Chương 41

 Chương 41

_ Nơi mà ánh sáng không chiếu tới, Tôn Dĩnh Sa có thể chiếu tới.



Vương Sở Khâm dừng lại một chút, cái gì thế này? Chung kết đôi nam nữ.

Đôi nam nữ?
Hóa ra cậu ta đã tính toán từ sáu năm trước rồi à?

Tôn Dĩnh Sa gãi đầu: "Cậu ấy nói là lúc đó cậu ấy đang ở trên khán đài, em còn cổ vũ cậu ấy nữa, mà em không nhớ chút nào."
"Em còn muốn nhớ sao?" Vương Sở Khâm chống hông, cắn răng cười một cái.
Anh không thu dọn đồ đạc nữa, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Tôn Dĩnh Sa vỗ vỗ eo anh: "Là em không nhớ chuyện đó thôi, đồ ngốc."

"đồ còn chưa dọn xong!" Tôn Dĩnh Sa vừa đẩy anh vừa nói.
Vương Sở Khâm bất đắc dĩ cười một cái.
"Hóa ra em chỉ coi anh là bảo mẫu thôi à?"
Tôn Dĩnh Sa ngồi trên ghế ăn đồ ăn vặt.
"Một người đàn ông thành công phải có tiền, có sắc và biết làm việc nhà!"
Vương Sở Khâm nhìn cô, cười lắc đầu rồi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
Anh có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể cưng chiều cô thôi.

Lưu Đinh Thạc cầm bảng kiểm tra vừa từ văn phòng về, thấy Vương Sở Khâm đang dọn đồ, liền đi qua trêu anh:

"Tou của anh, đang giúp Tôn Dĩnh Sa dọn đồ à? Hả, không hổ là người đàn ông tốt của gia đình"

Tôn Dĩnh Sa cười tươi tắn chào Lưu Đinh Thạc: "Thạc ca!"
Lưu Đinh Thạc cười gật đầu: "chào Shasha nhá~"

Vương Sở Khâm dọn xong ba lô, kéo khóa lại, rồi đứng dậy thu lại bóng bàn, tiện thể liếc nhìn Lưu Đinh Thạc một cái.
"Miệng anh thật là không ngừng, im đi." Vương Sở Khâm nói mà tai đỏ cả lên.

Lưu Đinh Thạc cười nhìn anh, sáng nay chẳng phải anh còn khoe khoang à, sao rồi, trước mặt vợ mình không dám làm loạn nữa à?

"Chắc phải mời anh ăn cơm rồi, Tou ơi~" Lưu Đinh Thạc khoanh tay cười nói với anh.

Vương Sở Khâm không thể giữ nổi nụ cười ở khóe miệng, va nhẹ vào chân Tôn Dĩnh Sa.
"Tiểu đậu bao, mời ăn cơm đi."
Tôn Dĩnh Sa gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ...
"Được thôi!" Tôn Dĩnh Sa gật đầu.

Hai người đàn ông đứng đó cãi nhau một lúc lâu...
"Mời ăn cơm rồi, anh còn chê bai nữa sao?"
Lưu Đinh Thạc không phục, ngẩng đầu nói: "Cậu không có thành ý, anh chỉ muốn ăn món cậu nấu thôi!"

Vương Sở Khâm liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt vô tội, mắt mở to.

"Em là quản gia của anh hay bảo mẫu của anh à? Anh  bảo làm thì làm sao?"

Anh nâng tay nhìn đồng hồ, đã sáu rưỡi rồi, giờ mới nấu phải đợi đến lúc nào mới ăn được.

Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu, chớp chớp mắt, làm nũng với Vương Sở Khâm.
"Gege, em cũng muốn ăn món anh nấu rồi."

Lưu Đinh Thạc nhìn thấy em dâu lên tiếng, đắc ý khoác vai Vương Sở Khâm: "Vợ cậu muốn ăn món cậu làm đấy."

Vương Sở Khâm đụng nhẹ vào Lưu Đinh Thạc, khóe miệng không thể kiềm chế được một chút: "Lưu Đinh Thạc, anh không biết kiềm chế chút nào à?"

Anh cúi đầu, nhìn Tôn Dĩnh Sa với ánh mắt âu yếm.

Vương Sở Khâm cúi đầu, nhìn Tôn Dĩnh Sa với ánh mắt âu yếm.
"Được rồi, em gửi tin nhắn bảo họ đến nhà mình đi."

Tôn Dĩnh Sa vui vẻ giơ ngón cái: "Anh ơi, anh đúng là nhất!"

Vương Sở Khâm ngượng ngùng xoa mũi, cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Lưu Đinh Thạc liếc anh một cái: "Cậu đúng là tiêu chuẩn kép mà."

Vương Sở Khâm cười lạnh, nhìn: "Sao? Không vui à? Không vui thì đừng ăn."

Lưu Đinh Thạc cười gật đầu: "Ai mà không biết nhìn thế? Vui, rất vui lòng."

Tôn Dĩnh Sa ôm điện thoại, đọc tin nhắn từ Vương Mạn Dục gửi cho cô, "Nhà ai thế?"
"Anh yêu, đi nhà nào vậy? Có khóa mật mã hay không có mật mã?"

"Anh ơi, đi nhà nào vậy? Có mật mã hay không có mật mã?"
Vương Sở Khâm nhíu mày, cái gì nhà nào?
Một lúc sau mới hiểu, xoa xoa đầu, ho nhẹ hai tiếng: "Có mật mã."

Tôn Dĩnh Sa nghe xong gật đầu: "Được rồi~"

Vương Sở Khâm bảo Lưu Đinh Thạc đi trước về nhà chờ, còn anh thì dẫn Tôn Dĩnh Sa đi siêu thị mua nguyên liệu.

...

Mang đồ vừa ra khỏi siêu thị, chưa đi được bao xa, Tôn Dĩnh Sa lại nhất quyết muốn giúp xách đồ, Vương Sở Khâm không thể từ chối.
Anh đưa một bên túi cho cô, nhưng thực tế vẫn là anh xách cao hơn, như vậy bên của Tôn Dĩnh Sa sẽ nhẹ hơn, sẽ thoải mái hơn.

Vương Sở Khâm liếc mắt, khẽ mỉm cười, cuối cùng ai lại có một tiểu đậu bao cực kỳ dễ thương, xinh đẹp, hiểu lòng người và có sức hút như vậy?
Ồ~ là tôi đấy! Chú cún con trong lòng vui sướng!

Chưa kịp tự đắc, túi đột nhiên đổ về phía anh...

Cảm giác nặng nề đột ngột khiến Vương Sở Khâm đứng sững lại, ngơ ngác nhìn Tôn Dĩnh Sa đang vung tay phía trước...
Anh chỉ cười, gật đầu, ngoan ngoãn xách lại túi.
Theo sau cô, anh có chút bất đắc dĩ nói: "Không bảo em cố gắng đâu, em thật là..."
Nói xong là bỏ, cũng không thèm báo cho anh một tiếng.
Thấy Tôn Dĩnh Sa không để ý đến mình...

Vương Sở Khâm nhướn mày, hừ hừ theo sau cô.

Đi đến bên cạnh Tôn Dĩnh Sa, anh thấy cô đang ăn kem...

"Em lấy lúc nào thế?" Vương Sở Khâm nhíu mày, cúi xuống nhìn túi đồ trong tay.

"Vào lúc anh đang vui vẻ đó~" Tôn Dĩnh Sa vừa nói vừa liếm một miếng kem ốc quế.

Vương Sở Khâm túm lấy mặt cô, bất đắc dĩ cười.

"Đã nói là về nhà ăn mà? Em lại nói không giữ lời, tiểu đậu bao."

Tôn Dĩnh Sa liếm môi, đứng nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn vào má anh: "Ăn ở đâu cũng thế thôi, anh nói có đúng không?
Gege~"

Nói xong còn nháy mắt với anh.

Mỗi lần cô làm nũng, Vương Sở Khâm đều không thể chịu nổi, chẳng thể cưỡng lại nổi chút nào.
Vương Sở Khâm liếc mắt, không dám nhìn cô, nhưng gò má lại không ngừng nâng lên, mỗi lần Tiểu Mèo làm thế đều khiến Cún con đỏ mặt...
Hoàn toàn không để ý đến một cô gái đang đi theo sau họ.

Vương Sở Khâm véo vành tai cô, bảo cô đợi anh một lát ở góc đường, anh sẽ đi lái xe đến.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bệ đá.

Tôn Dĩnh Sa cúi đầu ăn kem ốc quế, đột nhiên điện thoại sáng lên, cô mở ra với vẻ nghi ngờ, một tin nhắn WeChat.
Vương Sở Khâm: "Nhớ anh chưa? Tiểu đậu bao~"

Tôn Dĩnh Sa nhìn bóng lưng kiêu ngạo của anh, không biết nói gì, chỉ mỉm cười gõ lại.

Tôn Dĩnh Sa nhìn bóng lưng kiêu ngạo của anh, bất lực gõ chữ...
Tôn Dĩnh Sa: " (mặt quỷ)"
Vương Sở Khâm: "(ôm) (hôn) Đợi anh, Tiểu đậu bao~"

Tôn Dĩnh Sa cười lắc đầu, rõ ràng chỉ đi lái xe thôi mà, sao anh lại tự mãn thế!

Trên xe, Vương Sở Khâm xoa mũi, thi thoảng liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa đã bắt được ánh mắt lén lút của anh mấy lần.
Cô liếc anh một cái: "Vương Datou, nếu có gì thì nói đi, đừng làm cái trò nữa!"

Vương Sở Khâm nghe xong lập tức ngẩng cao đầu, tựa như đang khoe khoang, rồi xoa đầu một cái.

"Khụ." Một tay xoa xoa đầu.
"Shasha, về tiền mừng cưới của anh Cao Viễn, chúng ta mỗi người một bao hay... 2 chúng ta một bao thôi?"

Vương Sở Khâm đỏ mặt, không dám nhìn Tôn Dĩnh Sa.

"Hai chúng ta 1 bao là được"

Vương Sở Khâm vui mừng gật đầu, cười thầm trong lòng, hì hì, Tiểu đậu bao nói là hai người một bao~

"Còn nữa..."
Vương Sở Khâm liếc nhìn cô, mặt đầy xấu hổ: "Hưm?"

"Bao nhiêu thì nói cho em  biết, em sẽ chuyển cho anh nhé~"

Tôn Dĩnh Sa vui vẻ gặm ốc quế nói.
"Được."
Vương Sở Khâm gãi tay, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, ừm, thật là cảm giác hạnh phúc...

Khi Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa về đến nhà, hầu hết mọi người đã có mặt.
"Á, nhân vật chính về rồi à?" Mã Long ngồi trên sofa, cười vui vẻ nhìn họ.
Tôn Dĩnh Sa ló đầu ra từ sau lưng Vương Sở Khâm: "Hi~ Mọi người đã đến hết rồi à~"
Mã Long cười vẫy tay: "Tôn Dĩnh Sa về rồi kìa."

Tôn Dĩnh Sa đứng bên cạnh Vương Sở Khâm, cười tươi và gật đầu.
Vương Sở Khâm liếc Mã Long một cái, cúi đầu chào rồi mở túi đồ ăn vặt ra đặt lên bàn trà.
"Cậu và Tôn Dĩnh Sa ở ngoài tình tứ, quên mất trong nhà còn có người à?"
Lưu Đinh Thạc cầm một gói bánh quy trêu chọc Vương Sở Khâm.
"Không biết ăn người ta rồi sao?"

Vương Sở Khâm vung tay, nhẹ nhàng vỗ vào vai Lưu Đinh Thạc.
Lưu Đinh Thạc rụt vai lại, cười tủm tỉm vừa ăn bánh quy.

Vương Sở Khâm mang đồ ăn vào bếp, cười nói: "Các anh ăn chút cho đỡ đói đi, em vào bếp làm đồ ăn."

Lưu Đinh Thạc và Lương Tĩnh Côn định vào giúp, nhưng khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa cũng đi theo Vương Sở Khâm vào bếp...
Mấy người nhìn nhau, rồi lại ngồi xuống.
"Tiểu đậu bao, đi chơi với bọn họ đi, anh không lo cho em được đâu."
Vương Sở Khâm dừng lại, nhẹ nhàng nói với cô.
"Em không cần anh lo đâu, em sẽ giúp anh!" Tôn Dĩnh Sa vỗ ngực tự tin nói.
Vương Sở Khâm bất đắc dĩ khẽ mỉm cười: "Nếu em vào bếp, anh sẽ phải phân tâm."
Tôn Dĩnh Sa gật đầu: "Được rồi!"
Vương Sở Khâm cười âu yếm, định đưa tay nắn nhẹ má cô, nhưng rồi lại nhớ ra tay mình chưa rửa sau khi mang đồ ăn vào.

Vương Sở Khâm dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau qua má Tôn Dĩnh Sa, cười nói: "Ngoan nào~"
Khi Tôn Dĩnh Sa ra ngoài, Lương Tĩnh Côn và Lưu Đinh Thạc liền vội vã chạy vào bếp.
Vương Sở Khâm nhìn thấy ba, bốn người chen vào, nhíu mày nói: "Vào bếp mở tiệc à?"
Lưu Đinh Thạc đụng vai Vương Sở Khâm, trêu chọc: "Chuyện gì vậy, sao lại thay đổi cách xưng hô rồi?"
Lương Tĩnh Côn lấy món ăn từ tay Vương Sở Khâm, cười tủm tỉm.
"Đã cầu hôn rồi à?"
Vương Sở Khâm nghe xong, mắt nháy nháy mấy cái, lại cảm thán sao mà miệng của mọi người lại nhanh thế.
Anh quét mắt một vòng qua Lưu Đinh Thạc và Lương Tĩnh Côn, rồi nhìn về phía Lương Tĩnh Côn...
Ánh mắt ám chỉ: Còn anh nữa? anh có vấn đề gì không?

Chương 40

Chương 42

Nhận xét