Chương 38
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 38
Tiểu Đậu Bao sẽ không bỏ rơi anh, nhưng Tôn Dĩnh Sa thì có thể
Vương Sở Khâm nằm trên giường.
Tôn Dĩnh Sa đang thích thú ngắm nhìn bức ảnh vừa chụp, trong đó có một chú cún con đang làm nũng.
Cô cười khúc khích, phát ra những tiếng cười nhỏ nhẹ.
“Sa Sa, nếu anh cầu hôn em, em có đồng ý không?”
Vương Sở Khâm hơi hé mắt, ánh sáng làm mắt anh cảm thấy khó chịu, một tay đặt lên trán.
Tay còn lại của anh nắm lấy bàn tay phải của cô, đặt lên ngực mình.
"Sa Sa, nghe nhịp tim anh này. Nó đang đập vì em."
Tôn Dĩnh Sa khẽ gật đầu: "Sẽ đồng ý mà, đồ ngốc."
Vương Sở Khâm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi anh khẽ cong lên, cười hạnh phúc. Anh đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa hơi cong lại...
"Đưa đây."
Tôn Dĩnh Sa hiểu ý, ngoan ngoãn cúi mặt xuống gần anh.
"Sa Sa sẽ đồng ý lấy anh, đúng không?"
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng véo đôi má mềm mại của cô, lẩm bẩm: "Sa Sa sẽ..."
Rồi anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tôn Dĩnh Sa cẩn thận rút tay mình ra, chống tay lên thành giường. Cô ngồi yên lặng nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng...
Cô đứng dậy, vươn vai một cái. Giữ tư thế này quá lâu khiến cả người cô tê cứng.
Sau khi giúp anh đắp chăn cẩn thận, cô quay đầu lại nhìn “chú heo ngoan ngoãn” đang say giấc.
Cô nửa quỳ bên mép giường, một tay nhỏ nhắn đè lên thành giường, tay kia chống cằm.
Ánh mắt chăm chú nhìn anh… đầu ngón tay khẽ lướt qua đôi chân mày, đôi mắt, sống mũi, và bờ môi của anh.
Trong những đêm ở nơi đất khách quê người, khi nỗi nhớ dâng lên, khuôn mặt góc cạnh này luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô.
Thật may mắn biết bao, khi có được một Vương Sở Khâm – người luôn yêu thương cô sâu sắc đến như vậy.
Cô nhìn anh thật lâu… đến mức hai chân lại tê cứng.
Đứng dậy, cô chống tay lên tủ quần áo, cúi người xoa nhẹ phần lưng. Sau đó, cô tiến lại gần, chọc chọc vào má anh, thì thầm: "Em đi tắm đây, anh nghe thấy không, đồ ngốc?"
Vương Sở Khâm ngoan ngoãn đáp lại một tiếng nhỏ: "Ừm."
Tôn Dĩnh Sa dịu dàng xoa xoa đầu anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, rồi nhẹ nhàng cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.
Trong làn hơi nước ấm áp tỏa khắp phòng, cơ thể cô dần thả lỏng, cảm nhận dòng nước nóng đang chảy qua từng tấc da, mang lại sự dễ chịu.
Cô bất giác nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Vương Sở Khâm… “Sa Sa, nếu anh cầu hôn em, em sẽ đồng ý chứ?”
Một nụ cười khẽ nở trên môi cô, trong lòng cô đã có câu trả lời rõ ràng từ lâu.
Cầu hôn sao?
Để em làm đi.
Vương Sở Khâm, lần này để em tiến về phía anh.
Sau khi tắm xong, cô sấy tóc qua loa rồi ngồi trên sofa, đăm chiêu suy nghĩ.
Bất giác, cô cầm điện thoại lên và nhắn vào nhóm chat của hội chị em.
Tôn Dĩnh Sa: "Hihi~ Mọi người có gợi ý nào về nhẫn kim cương không~? Loại dành cho cầu hôn ấy!"
Ngay lập tức, nhóm chat bùng nổ.
Hà Trác Giai: "Không phải chứ! Em định cầu hôn hả, Sa Sa?"
Vương Mạn Dục: "Bữa tối hôm nay đáng giá thật đấy! Nhưng tại sao không phải là Datou cầu hôn em mà lại là em cầu hôn cậu ấy?"
Vương Nghệ Địch: "Có thể ăn hai tiệc lớn không? Một bữa của Mạn Dục, một bữa của em."
Tôn Dĩnh Sa: "Để em làm đi. Anh ấy luôn nhường nhịn em, nên bước này em muốn chủ động."
Vương Mạn Dục: "Hay là chúng ta tổ chức cùng ngày đi, gộp chung làm một lễ !"
Tôn Dĩnh Sa nghĩ ngợi, tuần sau thứ Tư thì hơi gấp quá. Cô vẫn chưa chuẩn bị nhẫn cho Vương Sở Khâm.
Tôn Dĩnh Sa: "Em phải thiết kế cẩn thận một chút~ Không tổ chức chung với các chị đâu~ Nếu các chị có nhẫn nào phù hợp thì giới thiệu giúp tớ em!"
Hà Trác Giai: "Huhu, thật sự ghen tị quá, mọi người đều hạnh phúc cả!"
Vương Mạn Dục: "Được! Nếu cần giúp đỡ thì nhất định phải nói nhé, Sa Bảo."
Tôn Dĩnh Sa: "Hehe, cảm ơn các chị nha~"
Tôn Dĩnh Sa cầm điện thoại, cô chợt nghĩ về người chủ nhà tốt bụng ở Ireland.
Vợ chồng họ đã sống bên nhau 65 năm, là một câu chuyện tình yêu của hai nhà thiết kế. Vì không có con, bà đặc biệt yêu quý Tôn Dĩnh Sa như người thân. Họ từng nói rằng, nếu cô kết hôn, chồng bà rất sẵn lòng thiết kế riêng hai chiếc nhẫn làm quà tặng cho cô và người yêu.
Nhìn đồng hồ, cô nhận ra lúc này ở Ireland vẫn đang buổi chiều. Cô mở ứng dụng dịch thuật, nhập dòng chữ, kiểm tra cẩn thận từng câu rồi mới nhấn gửi đi:
"Ms., is dóigh liom go bhfuair mé an freagra ar fhíorghrá."
(“Thưa bà, cháu nghĩ rằng cháu đã tìm thấy tình yêu đích thực.”)
Cô ngẩn người, chờ tin nhắn hồi đáp.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn đến:
"An bhfuil an buachaill sin?"
("Có phải là cậu con trai đó không?")
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười, gõ trả lời:
"Is é."
("Đúng là anh ấy.")
Ngay sau đó, bà nhắn lại:
"Comhghairdeas leat, mo leanbh."
("Chúc mừng cháu.")
Và thêm một tin nhắn khác:
"Braitheann tú sásta i ndáiríre, Shasha."
("Shasha, chúng ta thật sự mừng cho cháu.")
Tôn Dĩnh Sa xúc động đáp lời:
"Go raibh maith agat, Ms. Beidh tú sásta go deo."
("Cảm ơn bà, chúc bà mãi mãi hạnh phúc.")
Bà: "Dúirt mé le mo fhear céile cheana féin. Is siombail ár ngrá duit é an péire fáinne seo, Shasha."
("Ta đã nói với chồng ta rồi, Shasha. Cặp nhẫn này là biểu tượng tình yêu của chúng ta dành cho cháu.")
Tôn Dĩnh Sa: "Buailefaimid le chéile arís go luath. Mo leannán agus mé féin cuairt ar do."
("Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Cháu và người yêu sẽ đến thăm bà.")
Ông: "Táim ag tnúth le. Chaill mé tú, Shasha."
("Ta rất mong chờ. Ta rất nhớ cháu, Shasha.")
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười ấm áp khi đọc những lời nhắn. Nhìn lên đồng hồ, cô nhận ra đã hai giờ sáng. Một ngày trôi qua, đầy cảm xúc, từ tình yêu đến sự ấm áp từ những người ở nơi xa.
Cô đặt điện thoại xuống, kéo chăn lên, tự nhủ:
"Mình phải chuẩn bị thật tốt để làm anh ấy bất ngờ."
Tôn Dĩnh Sa nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn khoảng cách giữa phòng ngủ và phòng khách, trong lòng âm thầm ra lệnh cho mình:
"Sa Sa, tắt đèn đi, rồi chạy nhanh về phòng ngủ."
Cô nắm chặt tay nhỏ, tự động viên: "Cố lên, Tôn Dĩnh Sa!"
Cô tiến đến gần cửa, vừa chuẩn bị tắt đèn, thì nhìn thấy Vương Sở Khâm đang dựa tay vào đầu, một tay chống vào khung cửa phòng ngủ.
"Anh sao lại dậy rồi?" Tôn Dĩnh Sa vừa hỏi, vừa tiến lại gần anh.
Vương Sở Khâm đỡ lấy đầu, mắt anh hơi nheo lại, có vẻ rất choáng váng.
"Lo em sợ."
Anh nói xong, lắc đầu, thật sự quá choáng váng.
Vương Sở Khâm trong trạng thái mơ màng, bất giác lo lắng Tôn Dĩnh Sa sẽ sợ khi ở một mình bên ngoài.
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy anh lắc đầu mới nhớ ra rằng mình đã quên cho anh uống thuốc giải rượu, chỉ mãi nghĩ đến chuyện nhẫn cưới.
Cô đau lòng vỗ nhẹ lên đầu anh, dịu dàng nói: "Anh nằm xuống đi, để em lấy thuốc cho."
Vương Sở Khâm bĩu môi, lắc đầu: "Em cứ để anh ở đây nhìn em."
Tôn Dĩnh Sa không thể cãi lại anh, đành để anh tựa vào đó và nhìn mình.
Cô nhanh chóng lấy thuốc giải rượu, rót một cốc nước ấm.
"Uống đi, heo con." Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng đưa thuốc cho anh.
Khi thấy anh uống thuốc xong, cô đưa cốc nước ấm cho anh.
Vương Sở Khâm cảm nhận được mùi hương từ cơ thể Tôn Dĩnh Sa, cảm thấy rất dễ chịu. Bất ngờ, anh chợt nhớ ra mình chưa tắm.
Anh ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của cô, nhìn vào mắt cô với vẻ mặt đầy thỏ thẻ.
"Đậu à, anh chưa tắm, em sẽ không ghét anh vì có mùi đâu, đúng không?" Vương Sở Khâm dùng giọng điệu thật sự tội nghiệp.
Tôn Dĩnh Sa hôm nay đã mệt mỏi vì phải tập luyện và rồi vác anh về nhà, đôi mắt cô đã gần nhắm lại, suýt ngủ mất.
"Sa Sa~"
Vương Sở Khâm hơi chống tay lên giường, nhìn cô làm nũng.
Tôn Dĩnh Sa nhắm mắt lại, thở dài một hơi, nhưng vẫn nở nụ cười.
"Em không ghét anh đâu, ngủ đi nhé, heo con."
Vương Sở Khâm nghe thấy, gật đầu rồi lại dính vào cổ cô, mũi giống như chú chó con, cứ ngửi qua ngửi lại.
"Sa Sa~"
Tôn Dĩnh Sa mơ màng đáp một tiếng "Ừ".
Giọng Vương Sở Khâm dịu dàng, như một đứa trẻ ngoan.
"Sa Sa, em dùng sữa tắm gì thế? Mùi thơm quá, anh cũng muốn dùng thử."
Tôn Dĩnh Sa đưa tay lên trán, khuôn mặt đầy bất lực: "Heo con, là anh tự mua đấy!"
Vương Sở Khâm ngứa đầu, lẩm bẩm: "Ồ."
Tôn Dĩnh Sa liếc mắt nhìn anh, giọng điệu có chút làm nũng: "Em có thể ngủ chưa, anh trai~"
Cô mím môi, nghĩ thầm: Vương Sở Khâm, tốt nhất là anh phải ngoan ngoãn để em ngủ, nếu không ngày mai em sẽ phát tán đoạn ghi âm đó đi cho anh xem!
Vương Sở Khâm gật đầu rồi ôm chặt cô hơn một chút.
Cả hai im lặng một lúc...
Tôn Dĩnh Sa đã sắp chìm vào giấc ngủ...
"Sa Sa."
Vương Sở Khâm lại gọi tên cô, thấy cô không phản ứng, anh nắm tay cô và lại gọi thêm lần nữa.
"Sa Sa~"
Tôn Dĩnh Sa bất lực ngồi dậy, liếc mắt về phía anh.
"Amuốn tắm, heo con~"
Vương Sở Khâm nhìn cô với ánh mắt vô tội.
"Ngày mai tắm! nhanh ngủ đi~"
Tôn Dĩnh Sa nói xong rồi nằm thẳng xuống.
"Nhưng mà..."
Vương Sở Khâm chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tôn Dĩnh Sa cắt ngang.
"Không nhưng nhị gì cả!"
Tôn Dĩnh Sa bịt tai lại, cô thật sự rất muốn ngủ!
Dù có ai đến, cô cũng phải ngủ!
"Được rồi~ Sa Sa, vậy mai anh tắm.
Vương Sở Khâm tỉnh dậy từ sáng sớm, cảm giác lạnh lẽo khiến anh tỉnh giấc. Mở mắt ra, anh xoa xoa đầu, đau đầu quá.... Nhìn lên, anh thấy mình chẳng có miếng chăn nào cả..
Quay đầu lại, anh thấy một bạn nhỏ cuộn tròn trong chăn, như một quả cầu trắng. Anh duỗi tay và véo nhẹ vào má cô.
Tôn Dĩnh Sa nhíu mày... vẻ mặt có chút không hài lòng.
Vương Sở Khâm không nhịn được cười: "Đúng là không thể đùa được với em, đắp chăn một mình như thế". Anh nhẹ nhàng nói.
Ngồi dậy, lắc lắc đầu, anh cố gắng nhớ lại chuyện tối qua...
Anh hình như đã hỏi Tôn Dĩnh Sa về chuyện kết hôn, nhưng ký ức mơ hồ quá, dù nghĩ thế nào anh cũng không nhớ rõ.
Vương Sở Khâm vỗ vỗ đầu mình.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Hay quá
Trả lờiXóa