Chương 55
“Sa Sa, em chắc chắn muốn làm vậy à?”
Lưu Đinh Thạc nhìn đống giày LV vứt đầy trên sàn cùng đủ loại bánh ngọt, cảm giác hai thứ này đặt cạnh nhau thật kỳ lạ.
Tôn Dĩnh Sa chống hông, liếm môi: “Vừa có đồ ăn, vừa có đồ mang, chắc chắn là được rồi!”
Cô mèo nhỏ ngẩng cao đầu, đầy tự tin.
Giày LV là thứ ai đó thích, còn bánh ngọt thì chưa biết được.
Lưu Đinh Thạc gãi đầu, cười gượng, rõ ràng anh không hiểu lắm sự lãng mạn giữa giày và bánh ngọt đặt cùng nhau.
“Sa Sa, không có gì thì anh đi trước nhé.” Lưu Đinh Thạc chỉ tay về phía cửa.
Tôn Dĩnh Sa vừa sắp xếp giày và bánh ngọt vừa gật đầu: “Cảm ơn anh Thạc! Về nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Lưu Đinh Thạc đóng cửa lại, thở dài một hơi. Buổi sáng vừa cùng Tôn Dĩnh Sa mua bánh ngọt xong, lát nữa còn phải giúp Vương Sở Khâm mua đồ, không nghỉ ngơi cẩn thận thì sao chịu nổi.
Chẳng bao lâu sau, Lưu Đinh Thạc xuất hiện ở sân bay với một chiếc bánh kem vị đào và một bó cẩm chướng trắng tinh.
Nhìn thấy Vương Sở Khâm mang dép Pikachu màu vàng, đội mũ hoodie, kéo vali và đút tay vào túi quần từ trong bước ra, Lưu Đinh Thạc không khỏi dụi mắt.
Toàn thân đen sì mà lại mang dép Pikachu màu vàng?
“Cậu chơi cosplay à?” Lưu Đinh Thạc trêu chọc.
Vương Sở Khâm nhìn bó cẩm chướng trắng trong tay anh, khẽ cười dịu dàng, khóe mắt hiện lên chút cưng chiều.
“Này! Đơ ra đó à?” Lưu Đinh Thạc lắc lắc chiếc bánh kem trong tay.
Vương Sở Khâm cầm lấy bánh, vỗ nhẹ vào mông anh: “Đừng lắc lung tung, lệch đi trông xấu.”
Lưu Đinh Thạc lắc đầu bất lực: “Một chiếc bánh đào còn quan trọng hơn cả anh.”
Nhìn thấy bó hoa hướng dương lớn trong tay Vương Sở Khâm, Lưu Đinh Thạc nhíu mày: “Cậu không phải đã có hoa rồi sao? Sao còn mua thêm?”
Nghe vậy, Vương Sở Khâm cong môi, nở nụ cười lộ răng: “Ba bữa tự chọn đủ để chặn cái miệng không ngừng của anh không?”
“Ý nghĩa của hoa khác nhau,” Vương Sở Khâm bình thản đáp, ánh mắt trầm tĩnh. “Em muốn quá khứ, hiện tại và cả tương lai, người ở bên cô ấy đều là em, và chỉ có thể là em.”
Lưu Đinh Thạc cười to, để lộ hàm răng trắng, nhận lấy vali từ tay Vương Sở Khâm rồi vỗ mạnh vào vai anh.
“Yên tâm, ba bữa tự chọn đủ chặn, đảm bảo được!”
Vương Sở Khâm sau hai ngày toàn ở trên trời, toàn thân mệt mỏi, quyết định tắm rửa trước rồi mới đi tìm Tôn Dĩnh Sa. Vì Lưu Đinh Thạc phải đến sân thi đấu, anh đưa luôn thẻ phòng của mình cho Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm cúi đầu, tay đút túi, vừa đẩy vali vừa ôm bó hoa hướng dương và cẩm chướng, tay còn lại xách chiếc bánh kem. Anh vừa đi vừa lắc lư, miệng ngâm nga một giai điệu nhỏ.
“Hello, Vương Datou!”
Tôn Dĩnh Sa ngồi xổm trước cửa phòng của Lưu Đinh Thạc, từ xa nhìn anh rồi lớn tiếng gọi.
Vương Sở Khâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ sau bó hoa hướng dương thò đầu ra nhìn, bắt gặp cô bé nhỏ nhắn đang ngồi xổm dưới đất. Anh khẽ nhíu mày.
Khuôn mặt cô nhóc nhăn nhó, đôi mắt to tròn như quả nho vẫn trong veo như mọi khi, chăm chú nhìn anh không rời.
Vương Sở Khâm cau mày thở dài, những lời định nói cứ nghẹn lại nơi cuống họng, để mặc tình yêu lặng lẽ bùng lên trong tiếng thở dài không lời.
Nỗi nhớ nhanh chóng lên men, len lỏi giữa hai người, là thứ cảm xúc vừa đắng cay vừa ngọt ngào.
Không lâu trước đó, khi cô ở trong phòng, nghe thấy tiếng động lạ từ phía Lưu Đinh Thạc, cô mở cửa thì nghe anh nói phải ra ngoài đón Vương Sở Khâm. Sa Sa vẫy tay chào, nhất quyết muốn tiễn anh đến thang máy, nhưng khi quay lại, cửa phòng đã tự động đóng lại mất.
Thẻ phòng vẫn ở trong phòng, cô không thể vào lại. Khi đến quầy lễ tân xin thẻ, nhân viên bảo cần chính Vương Sở Khâm mới được lấy, mà quay lại phòng thì không có cách nào vào. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi đó đợi anh về.
“Thẻ phòng ở trong phòng rồi, em không vào được,” cô nói.
Tôn Dĩnh Sa chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, tò mò không biết câu đầu tiên anh sẽ nói gì.
Vương Sở Khâm đặt mọi thứ trên tay xuống đất, rồi bất ngờ kéo cô vào lòng, để cô tựa lưng vào tường. Sau đó, anh ngồi xổm xuống, bắt đầu xoa bóp bắp chân cho cô.
“Đến Rio không bị lạc đường chứ?” Anh vừa nhẹ nhàng bóp chân cô vừa dịu dàng hỏi.
Tôn Dĩnh Sa ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rõ rệt.
Cô ngoan ngoãn nhìn anh, đáp: “Không, hoàn toàn không, vì em rất quyết tâm!”
“Đậu nhỏ đúng là thông minh mà.”
Vương Sở Khâm ngừng tay một chút, mỉm cười đầy dịu dàng, không tiếc lời khen ngợi cô. Đôi tay vẫn tiếp tục xoa bóp, động tác cẩn thận và đầy yêu thương.
Đối với Vương Sở Khâm, việc cô đi máy bay suôn sẻ mà không bị lạc đường đã là một kỳ tích, đủ để khiến anh khen cô thông minh. Anh cưng chiều cô như một đứa trẻ, chẳng nỡ trách cứ gì.
"Anh ơi, hoa là tặng em phải không?”
Tôn Dĩnh Sa chỉ tay vào bó hoa dưới đất, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh, ánh mắt như chiếu sáng cả người anh.
Vương Sở Khâm cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, không ngẩng đầu mà trêu: “Người hâm mộ ở sân bay tặng đấy.”
Tôn Dĩnh Sa trợn mắt, bĩu môi đầy bất mãn. Người hâm mộ cũng biết hướng dương là loại hoa mà năm 18 tuổi anh dùng để tỏ tình với cô sao?
Vương Sở Khâm ngẩng đầu, nhìn cô đang khoanh tay, khuôn mặt đầy vẻ không vui, không nhịn được bật cười:
“Vừa mới khen thông minh xong, vậy mà nói gì cũng tin.”
Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái, quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ tự luyến, tự mình làm fan của chính mình.”
“Đã gọi anh là đầu to rồi, còn sợ anh không nghe thấy sao?”
Vương Sở Khâm cong khóe miệng, nhưng cố nén lại, không để cười thành tiếng.
Tôn Dĩnh Sa bị anh trêu, ánh mắt nhỏ không được tự nhiên, liếc xung quanh, rồi đột nhiên nhìn thấy đôi dép Pikachu màu vàng của anh.
“Ha ha ha ha ha ha ha, Vương Datou, ha ha ha ha ha ha!”
Tôn Dĩnh Sa cười đến mức không thể đứng thẳng người lên nổi.
Vương Sở Khâm đứng dậy, lông mày hơi nhíu lại, khóe mắt có chút đỏ, anh cúi đầu, chăm chú nhìn cô.
“Lúc nào cũng tạo ra mấy trò cười, đúng là đầu heo ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!”
Tôn Dĩnh Sa ôm bụng, cười nửa chừng nói.
Vương Sở Khâm lặng lẽ nhìn cô, trong đôi mắt sáng của anh phản chiếu nụ cười của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười dịu dàng đầy yêu thương.
Tôn Dĩnh Sa thở dài, nắm tay anh: “Đi thôi, đồ heo đừng sợ nhé, túi của anh đến rồi, để em dẫn anh đi đổi dép ha ha ha ha ha!”
Vương Sở Khâm ngoan ngoãn đi theo Sa Sa, bước phía sau cô, im lặng như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Tôn Dĩnh Sa cầm thẻ phòng, nhưng lại ngăn Vương Sở Khâm không cho anh vào, tay nhỏ đẩy nhẹ: "Đợi một chút, đừng vào vội."
Vương Sở Khâm một tay ôm hai bó hoa, tay còn lại xách bánh đào mật, kéo theo vali, đứng yên ngoan ngoãn trước cửa, dáng vẻ rất chỉnh tề.
Tôn Dĩnh Sa lẻn vào trong phòng, nắm lấy chiếc hộp trên tủ đầu giường, ngắm nhìn một vòng về bất ngờ mà mình đã sắp xếp, hài lòng gật đầu. Cô mở bản nhạc nền "Thành Đô", quay ra cửa hét to: "Có thể vào rồi, anh à!"
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng mở cửa, nghe thấy giai điệu quen thuộc, anh bước vào phòng theo nhịp điệu của bản nhạc "Thành Đô". Tôn Dĩnh Sa đứng trước mặt anh không xa, nhìn anh cười rạng rỡ, cầm điện thoại, lẩm bẩm hát theo.
Vương Sở Khâm nhìn cô một lúc, rồi cười nói: “Đậu nhỏ, em cũng lãng mạn đấy, còn hát thêm một bài nữa cơ.”
Khi nghe người mình yêu hát bài hát yêu thích, khoảnh khắc này, anh không thể phủ nhận rằng mình rất hạnh phúc, nước mắt đã ngưng tụ thành một lớp sương mờ.
Tôn Dĩnh Sa vừa hát vừa nhận ra anh không chú ý đến món bất ngờ nhỏ mà mình chuẩn bị, cô liền đưa tay chỉ xuống đất để nhắc anh.
Vương Sở Khâm theo hướng ngón tay của cô nhìn xuống, thấy mặt đất được phủ đầy những chiếc bánh nhỏ và những đôi giày LV, xếp thành một hình cầu vồng.
Kể từ khi bước vào phòng, anh chỉ chú ý đến cô, hoàn toàn không để ý đến món quà bất ngờ mà cô dành tặng.
Trong ánh mắt của anh thoáng qua chút ngạc nhiên, nhìn cô cười rất vui vẻ, mũi cảm thấy cay cay, đôi mắt ướt đẫm dần.
Anh đưa tay sờ vào chỗ túi áo có cái gì đó cộm lên.
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương, khóe mắt đã ướt nhòe.
Đợi rất lâu.
Cảnh tượng này anh đã tưởng tượng rất lâu, chờ đợi rất lâu, cũng đã...
Cả hai cùng ngân nga hát đoạn cuối của bài Chengdu (成都).
Vương Sở Khâm theo nhịp điệu của bài hát, dần hòa mình vào cô, cùng cô "Đi qua cánh cửa của quán rượu nhỏ."
Khi câu hát cuối cùng vang lên, cả hai đã rơi nước mắt.
Họ cùng nhau hỗ trợ, đồng hành, vươn lên.
Họ hiểu nhau, thấu hiểu những gian khổ suốt mười hai năm qua, luôn chỉ dẫn lẫn nhau.
Tôn Dĩnh Sa đưa tay che mắt, lau đi nước mắt.
Chỉ trong ba, năm giây đó, khi cô hạ tay xuống, Vương Sở Khâm đã quỳ xuống trước mặt cô, tay cầm một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.Vương Sở Khâm ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ lộ ra hàm răng trắng, mắt anh vẫn lấp lánh ánh lệ.
"À, cái này... anh ngốc lắm, anh,,,.. không thể nói những lời hay ý đẹp được."
"Cảm ơn. Cảm ơn bóng bàn đã cho anh gặp em."
Vì quá lo lắng, lời nói của anh có phần lúng túng.
"Anh..." Vương Sở Khâm nghẹn lại, cắn chặt môi, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
"Tình yêu thật khó để diễn tả, Sasa, những từ ngữ anh nghĩ ra đều không đủ để miêu tả tình yêu của chúng ta."
"Nhưng anh sẵn sàng thề bằng cả sinh mạng của mình, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, tình yêu dành cho em sẽ luôn như vậy, không bao giờ ngừng nghỉ."
"Vậy... "
Im lặng hai giây, rồi anh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định như một con sư tử mạnh mẽ nhìn thẳng vào người mình yêu, ánh mắt trung thành tuyệt đối.
"Sa Sa, em có đồng ý làm vợ anh không?"
Vương Sở Khâm cùng vệt nước mắt trên má, giọng nói vững vàng, ánh mắt kiên định nhưng lại lo lắng nhìn cô.
Tôn Dĩnh Sa bĩu môi nhìn anh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chưa đầy ba giây, nước mắt đã lăn dài.
Vương Sở Khâm, anh có biết không, anh nói tình yêu rất khó diễn tả, nhưng đôi mắt của anh lại đang thay anh trả lời, chúng không ngừng nhắc nhở em, anh yêu em đến mức nào.
Vương Sở Khâm chớp mắt, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, đứng dậy rồi lại quỳ xuống, cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Tôn Dĩnh Sa xoa mũi, nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay, quỳ một chân xuống, đối diện với anh.
"Vương Sở Khâm, sao anh cái gì cũng nhanh hơn em vậy, đánh bóng nhanh hơn em, ăn cơm nhanh hơn em, ngay cả cầu hôn cũng nhanh hơn em."
Vương Sở Khâm ngẩn người, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ màu sữa trong tay cô.
"Ừm" Vương Sở Khâm chuyển ánh mắt từ chiếc hộp sang cô.
Chưa kịp hoàn hồn, trong đầu anh vẫn chỉ có chiếc hộp nhỏ màu trắng kem, đôi mắt căng thẳng, nhanh chóng chớp chớp.
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, nở một nụ cười tự tin, rồi khẽ ho một tiếng.
"Em cũng phải cảm ơn bóng bàn, vì nó đã để em gặp được anh, người luôn tỏa sáng trong tuổi trẻ của em."
Cô là như vậy, luôn tin tưởng anh, luôn khẳng định anh, luôn ủng hộ anh, anh là tuyệt vời nhất trong mắt cô.
"Mười tuổi, em đã quyết định phải tìm con đường riêng cho mình trên đấu trường này."
"Và anh - Vương Sở Khâm à, anh là người em đã xác định phải có được ngay từ khi em mười tám tuổi."
"Anh nói em là mặt trời nhỏ của anh, là mặt trời nhỏ tỏa sáng, vậy anh biết anh đối với em là gì không?"
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
Vương Sở Khâm đang lắng nghe cô, cố gắng ghi nhớ từng lời cô nói, ghi nhớ đến khi tròn một trăm tuổi.
"Hửm?" Vương Sở Khâm chớp mắt, lắc đầu.
"Cầu vồng."
"Chỉ có cầu vồng rực rỡ và đẹp đẽ mới đủ để hình dung anh, từng màu sắc khác nhau chính là những ưu điểm khác nhau của anh."
Tôn Dĩnh Sa ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, nở một nụ cười kiêu hãnh, sở hữu anh là điều lãng mạn nhất trong cuộc đời.
Vương Sở Khâm nhíu mày, mím môi, mắt anh dần trở nên đỏ...
Trong mắt anh, cô là người tuyệt vời như vậy, và bây giờ cô nói với anh, trong mắt cô, anh là một tồn tại còn đẹp hơn.
"Em có thể dùng đóa hướng dương mà anh tặng em lúc em mười tám tuổi để đổi lấy chiếc nhẫn của anh khi anh hai mươi chín tuổi không?"
"Vương Sở Khâm à, anh có muốn cưới em không?"
Tôn Dĩnh Sa cười tươi, đôi mắt ướt lệ tràn đầy tình yêu, trong đôi mắt ấy phản chiếu hình bóng của Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm cúi đầu, mỉm cười nhìn cô, nước mắt hoàn toàn rơi xuống khi cả hai nhìn nhau.
"Em nói nhiều như vậy, thật sự không để lại cho anh chút gì sao, giờ thì em nói hết rồi, còn anh phải nói gì nữa đây?"
Vương Sở Khâm nghẹn ngào nói, lời nói không hợp hoàn cảnh.
"Ôi, Vương Sở Khâm, anh đừng có cắt ngang, nhanh chóng trả lời em đi."
Vương Sở Khâm xoa mũi cười, Đậu nhỏ sao lại bá đạo như vậy, rõ ràng là anh là người cầu hôn trước, cô còn chưa trả lời anh mà.
Vương Sở Khâm mở chiếc hộp nhung màu xanh đậm trong tay, nắm lấy tay Tôn Dĩnh Sa, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay giữa tay trái cô. Nhìn chiếc nhẫn vừa vặn, anh nhẹ nhàng hôn tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng: "Cưới anh nhé, Sa Sa."
Tôn Dĩnh Sa nhìn chiếc nhẫn trên tay, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, có thể rơi bất cứ lúc nào.
"Được!"
Nói xong, cô nở một nụ cười tươi, ánh mắt hiện lên một chút ngại ngùng.
"Em sẽ đeo nhẫn cho anh" Tôn Dĩnh Sa rút tay ra, đồng thời lau đi nước mắt, lau nhẹ mũi.
Cô mở chiếc hộp nhỏ màu trắng sữa, nhưng chiếc nhẫn bên trong đã biến mất không thấy đâu…
Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên nhìn vào chiếc hộp trống trước mắt, lắc lắc chiếc hộp không có gì, cô thậm chí nghi ngờ rằng hộp này có cơ chế gì đó, không dám tin rằng mình thật sự đã quên mang nhẫn. Ánh mắt cô không cam lòng, đảo mắt nhìn xung quanh, hy vọng chiếc nhẫn rơi đâu đó.
Vương Sở Khâm quan sát từng hành động của cô, quả thật anh đã đoán đúng, đậu ngốc nghếch đã để quên nhẫn rồi. Anh khẽ mím môi, nhịn cười, lén lút từ túi quần lấy ra chiếc nhẫn đôi, đặt vào lòng bàn tay rồi đưa lên trước mặt cô.
"Tiểu đậu bao, nhẫn cầu hôn mà cũng quên mang à?"
"Cún thúi, sao lại ở đây!" Tôn Dĩnh Sa cầm chiếc nhẫn trong tay anh, ngạc nhiên hỏi.
Vương Sở Khâm mỉm cười: "Làm sao mà không ở đây được, nếu mẹ nó quên nó thì ba nó lại giúp mẹ nó nhớ, không thì nó còn có thể có vận mệnh gì nữa?"
Hai người mỗi ngày đều tạo ra những tình huống dở khóc dở cười, và chúng luôn khác biệt, chẳng bao giờ trùng lặp.
"Ừ." Vương Sở Khâm khẽ ừ một tiếng, âm thanh trầm thấp.
"Ồ, hoa này là fan tặng anh à? Hay thôi, em không nhận đâu, thế này không hay lắm nhỉ, HLVVương nhỉ?" Cô vừa nói vừa làm bộ không muốn nhận, đẩy hoa về phía anh một cách hờn dỗi.
Vương Sở Khâm dựa tay ra sau, ánh mắt không rời khỏi cô, một cách tinh nghịch và lười biếng.
"Tôn Dĩnh Sa, em độc lạ thật đấy, giày và bánh kem đều để chung một chỗ." Anh trêu đùa cô.
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, tay chống hông, ánh mắt lườm anh và lắc đầu.
"Cái gì mà! Anh cứ nói đi, có cảm động không, thích không?" Cô thở dài, nhưng trong lời nói vẫn mang theo chút ngọt ngào.
Vương Sở Khâm khẽ cười một tiếng, đưa tay ra như trước: "Ừ, cảm động, thích."
Thế này mà không cảm động thì còn phải làm sao? Đã vậy rồi mà còn không thích sao!
Tôn Dĩnh Sa lúc này không hề đưa mặt đến gần anh, chỉ lườm anh một cái rồi quay đi.
Vương Sở Khâm nhìn cô cười, nằm ngửa ra giường, thở dài như một ông chủ: "Hài."
Tôn Dĩnh Sa vẫn ôm bó hướng dương, chu môi một chút, cúi đầu than thở với anh: "Vương Datou, hoa này hơi héo rồi."
"Ha ha ha ha ha, không sao đâu, nó tự tàn cũng tốt, chết nhanh còn hơn để em nuôi chết nó." Vương Sở Khâm cười lớn, trêu đùa cô.
Bỗng nhiên, anh nghĩ ra một điều gì đó, từ từ ngồi dậy, ôm chặt Tôn Dĩnh Sa vào lòng.
Ôi, truyện hoàn rồi, chị Cá rốp rẻn quá, không biết được 2 tuần chưa nữa. Cảm ơn chị Cá đã edit truyện này, dễ thương lắm luôn, mượt như sunsilk, mong đợi ở những truyện sau 🤍🤍🤍
Trả lờiXóaCảm động quá.
Trả lờiXóaHóng ngoại truyện quá sốp ơiii,cảm ơn sốp ạaa
Trả lờiXóaDễ thương quá, cảm ơn sốp nhiều
Trả lờiXóaCười chết tui, cứ nghĩ tới giày LV với bánh để chung một chỗ tui k thể nhịn cười được
Trả lờiXóaCám ơn Cá nhiều. Chúc Cá nhiều sức khoẻ nhé 🫶
Trả lờiXóaỐi hay quá Cá ôi. Đọc mà hạnh phúc quá ❤️❤️
Trả lờiXóaDễ thương quá sốp ơi, cảm ơn sốp nhiều nhiều 🥰
Trả lờiXóaCam ơn ad Cá nhé
Trả lờiXóaChờ chap ngoại truyện của cá
Trả lờiXóa❤️
Trả lờiXóaCảm động quá.nguoi viết truyện hay, người dịch rất tâm huyết, nhiệt tình.😭😘😘♥️♥️♥️♥️
Trả lờiXóaBộ mấy người không định đọc ngoại truyện hay sao mà cảm ơn nhiều quá z
Trả lờiXóađọc chứ, t còn chờ bà edit H chương 49 nữa 🌝
XóaLà hết r hả,cho t đọc thêm đi mà, 🥹
Trả lờiXóaCòn mấy chap ngoại truyện nữa hay sao á
XóaCần lắm đến lúc có tiểu mộ khâm và tiểu ái sa,r bọn 2 đứa cháu đi học các kiểu 🥹
XóaDễ thương quá, chị Cá edit truyện khác nữa đi, mê văn phong của cá lắm
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaEm cần thêm truyện như này chị cá ơi. Yêu chị cá nhất😍😍😍
Trả lờiXóa