Chương 21

 Chương 21

Tôi là kiểu người như thế này, cần một người yêu mà dù có đuổi thế nào cũng không đi.

Tôn Dĩnh Sa xuống dưới, nhìn thấy Vương Sở Khâm đã bắt đầu tập luyện.

Tôn Dĩnh Sa đi vào, tay khoanh sau lưng, lướt qua Vương Sở Khâm mà không hề liếc mắt nhìn anh.
Vương Sở Khâm cảm nhận được có người đi qua sau lưng, anh giơ tay ra hiệu cho Nhiệm Tử Hạ dừng lại, rồi quay người lại nhìn.
Anh thấy Tôn Dĩnh Sa đi qua bên cạnh mình mà chẳng chào hỏi gì cả.
Vương Sở Khâm tự hỏi sao cô  không chào mình chứ...
“Tiếp tục.” Vương Sở Khâm nói với Nhiệm Tử Hạ sau vài giây im lặng.
Tôn Dĩnh Sa dựa vào bàn bóng bàn, lẳng lặng lau vợt, thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Lặng lẽ mắng thầm: "Đầu lợn thúi đáng ghét!"

Sau buổi tập.
Tôn Dĩnh Sa tiếp tục dựa vào bàn bóng, lề mề lau vợt, không để ý VSK.
Vương Sở Khâm liếc qua tin nhắn trên điện thoại, rồi nhìn cô, lớn tiếng gọi: anh Long về rồi, lát nữa mời ăn cơm, anh chở em đi!"
Anh Long về rồi sao? Thời gian trôi nhanh thật, mới chỉ nghĩ về việc này lúc sáng...
Tôn Dĩnh Sa nghĩ một lát rồi gật đầu.
Vương Sở Khâm thấy phản ứng của cô, cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ là gì.
Anh tự hỏi mình liệu có làm gì sai hôm nay không. Không phải mà, hôm nay thời gian của cả hai đều lệch nhau, sáng cô bận việc, chiều anh lại có chuyện riêng, chắc chắn không phải.
Liệu có phải vì hôm nay anh không pha trà xanh cho cô? Anh thực sự không cố ý đâu, hôm qua mới pha xong rồi, sáng nay không kịp mua trà mới.

Vương Sở Khâm vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra là ai đang gọi mình cho đến khi bị giọng nói của Nguyễn Ý cắt ngang.

"Sở Khâm, vẫn còn vài phần tài liệu cần anh ký tên, đây nè, anh xem đi." Nguyễn Ý nói nhẹ nhàng, tay cầm tài liệu bước đến gần Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm nhìn cô, nhận tài liệu rồi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn đang tự hỏi liệu có phải mình đã làm sai điều gì.

Tôn Dĩnh Sa nghe thấy tiếng nói, quay lại nhìn, đôi mắt tròn của cô lướt qua hai người, rồi tỏ vẻ không hề quan tâm, tiếp tục bước đi với dáng vẻ không mấy để ý.

Khi cô đến gần, Vương Sở Khâm cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng Tôn Dĩnh Sa làm như không nhìn thấy và quay đi.

Nguyễn Ý tiếp tục không thèm chú ý đến cô, khiến cho trong lòng Tôn Dĩnh Sa càng cảm thấy khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy Vương Sở Khâm cười với cô, một cảm giác lạ lùng và khó tả trỗi dậy trong lòng Tôn Dĩnh Sa. Cô gằn lại gương mặt, thầm cảm thấy không thoải mái, nhưng không muốn để lộ ra ngoài.

Vương Sở Khâm nhìn cô mỉm cười rồi quay lại nói chuyện với Nguyễn Ý, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi cô, làm cho Tôn Dĩnh Sa càng thêm lo lắng.

Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, những cảm giác lạ lùng này khiến Tôn Dĩnh Sa bối rối.


Tôn Dĩnh Sa không để ý đến anh, liếc nhìn Nguyễn Ý một cái.


Nguyễn Ý thấy Vương Sơ Khâm không đáp lại mình, liền lắc lắc tập tài liệu trong tay.


“Ừm.”


Vương Sở Khâm  khẽ gật đầu nhận lấy tài liệu.


Tôn Dĩnh Sa nhìn Nguyễn Ý, nhếch mép cười, quả nhiên là ánh mắt cô ta nhìn VSK đầy sao sáng


“Đúng là ánh mắt đầy sao sáng!” Tôn Dĩnh Sa nhỏ giọng càu nhàu.


Thật muốn ngay trước mặt cô ta mà hôn Vương Sở Khâm để làm cô ta tức chết! Tức chết tui rồi!


Tôn Dĩnh Sa nhìn cô ta, đảo mắt một vòng…


“Hi ~ Chào cô, tôi là Tôn Dĩnh Sa.”

Tôn Dĩnh Sa cười mỉm, nói với cô ấy, mắt ánh lên một tia nhỏ.


Nguyễn Ý nhẹ nhàng gật đầu và trả lời: "Tôi biết bạn, tôi là thành viên của đội y tế , tên là Nguyễn Ý."

Tôn Dĩnh Sa  nghiến răng, nghĩ thầm: "Biết tôi mà còn không chào! Cô - cái người xấu xa này!!"

"Sở Khâm, anh thấy sao?"

Nguyễn ý  nói rồi lại hơi cúi người, tiến lại gần Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm
 vô thức dịch người về phía Tôn Dĩnh Sa, ánh mắt có chút không kiên nhẫn, nói:

“Được rồi, đưa bút cho tôi.”
Tôn Dĩnh Sa bật cười khúc khích.
Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô, nghiêng đầu cũng cười.
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy cách cầm bút của anh, anh cố gắng không chạm vào tay của cô gái kia, càng cười to hơn.
“HLV Tôn, nghĩ đến chuyện vui gì à?”
Vương Sở Khâm cố tình nói.
Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái rồi trả lời: “HLV Vương à,  ngón út này của anh không bị chuột rút sao? Ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp sân bóng.
Vương Sở Khâm mím môi, thì thầm với chính mình: “Lại muốn bị ăn đòn rồi à, tiểu đậu bao.”

Không hiểu, không phải đã nói chia tay rồi sao?
Bên cạnh, Nguyễn Ý ngượng ngùng nhìn họ, cô cảm thấy hơi lạ.
Sao hôm nay khi tiếp xúc lại thấy họ hình như  không phải chia tay?

Vương Sở Khâm nhanh chóng ký xong rồi đưa tờ giấy cho Nguyễn Ý
“Sở Khâm...” Nguyễn Ý nhẹ nhàng gọi.

Còn chuyện gì nữa không?
Vương Sở Khâm nhìn cô một cách khó hiểu, như thể đang hỏi cô.
“Hôm nay đội trưởng Long về, chúng ta đều phải đi đón, anh cũng đi cứ ?” Nguyễn Ý nhẹ nhàng hỏi.

Hỏi thừa!

Tôn Dĩnh Sa đứng bên cạnh chống hông, nhìn cô, đương nhiên rồi, hỏi thừa!

“Cô cũng phải đi,  anh ấy sao có thể không đi được chứ?”

Tôn Dĩnh Sa lẩm bẩm nhỏ.
Vương Sở Khâm liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa một cái, nụ cười trên mặt không thể giấu được, cô giống như một cái bánh đậu bao vừa được hấp chín~
“Ừ, đi.” Vương Sở Khâm đáp một cách lạnh nhạt.
“Em có thể ngồi xe của anh không? Hôm nay em không lái xe.” Nguyễn Ý ôm tài liệu, nhẹ nhàng nhìn anh.
Tôn Dĩnh Sa cắn môi dưới, tức giận đến chết mất, cô ta có biết chơi bóng không? Muốn thách đấu với cô ta quá!
Tôi! Sẽ! Đánh! C.h.ế.t. ! cô ! ( là đánh bóng nha)
Tôn Dĩnh Sa không chịu được, cười tươi hỏi Nguyễn Ý: “Cô có biết chơi bóng không nhỉ?”

Nguyễn Ý có chút không hiểu ý của cô, vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy Vương Sở Khâm, lập tức thay đổi thành vẻ dịu dàng: "Tôi không biết chơi bóng, tôi biết xem bóng thôi."
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy cô ấy thay đổi sắc mặt nhanh chóng, liền nhăn mày một chút, liếc nhìn cô rồi gật đầu.
Vương Sở Khâm lặng lẽ nhìn Tôn Dĩnh Sa, cười mỉm.
Mèo nhỏ nhà ai sắp chạy đến cào người rồi này
Ồ, là mèo nhà anh.
Vương Sở Khâm cười, muốn xem mèo nhỏ nổi giận...
Vương Sở Khâm lạnh lùng đáp: "Được."

Tôn Dĩnh Sa mở to mắt nhìn anh, không ngờ anh lại đồng ý! Tôn Dĩnh Sa nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái rồi lắc đầu, quay đi.
Vương Sở Khâm ngây người một lúc, xong rồi, anh hơi quá tay rồi 
Nhìn bóng lưng tức giận của cô, anh hỏi:
"Em đi đâu?"
"Đi! Cướp! Xe người khác!" Tôn Dĩnh Sa từng chữ từng chữ nói.
Cái gì chứ, ai cần ngồi xe anh.
Mèo nhỏ giận cũng thật dễ thương~ Thích mèo nhỏ quá!
Vương Sở Khâm nở một nụ cười mỉm, chỉnh lại tóc mình, rồi vuốt nhẹ lên mái tóc, để lộ cái trán đầy đặn.

Nhận ra bên cạnh mình vẫn còn Nguyễn Ý đang chờ đợi, Vương Sở Khâm mặt đang vui vẻ bỗng chốc tối sầm lại, suýt nữa thì quên mất là còn có một người ở đây.
"Xin lỗi, tôi quên mất hôm nay không lái xe đến, cô tìm người khác đi."
Vương Sở Khâm nói với giọng lạnh lùng.
Anh nghĩ đến chuyện cô ta nhiều lần cố gắng gây sự chú ý với mình hôm nay.
Thêm một câu nữa: "Hãy dừng những hành động nhỏ của cô lại, chúng ta là đồng nghiệp, đừng tự chuốc lấy xấu hổ."
Nguyễn Ý há miệng định nói gì đó, nhưng lại thấy Vương Sở Khâm đã bước ra ngoài.
Nguyễn Ý siết chặt tài liệu trong tay, làm cho chúng bị nhăn nheo.

Chương 20

Chương 22

Nhận xét