Chương 35

 Chương 35

Anh yêu đôi mắt cười của em và cảm xúc nhạy cảm của em, à không, anh yêu tất cả về em.

Tôn Dĩnh Sa không để ý đến anh, liếc mắt quay đi.

Lúc nãy cô còn định xuống xe để vứt cây kem này đi, nhưng giờ thì cô nghĩ không cần phải vứt, cô có cách xử lý tốt hơn.
Đến nơi...
Vương Sở Khâm khóa cửa xe, bỏ tay vào túi và bước đến bên Tôn Dĩnh Sa. Thấy cô vẫn đang cầm cây kem, anh cười, nghĩ rằng cô thật sự không nỡ ăn nó sao.
Tôn Dĩnh Sa trực tiếp đưa cây kem cho anh: "Cho anh."
Vương Sở Khâm vừa cười xong, ngay lập tức ngây người trong giây lát.

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh ngẩn người, rồi lườm mắt.
"Cho anh!"
Nói xong, cô lắc lắc cây kem trong tay.
Vương Sở Khâm ngẩn người một lúc rồi nhận lấy: "Sao không ăn nữa?"
Tôn Dĩnh Sa vỗ vỗ tay, đi về phía trước: "Nó tan rồi, ăn không ngon nữa, em thích ăn kem lúc cứng cơ."
Vương Sở Khâm nhìn cây kem, rồi lại nhìn Tôn Dĩnh Sa.
"Được, cảm ơn." Vương Sở Khâm khẽ nỡ nụ cười miễn cưỡng.
Được rồi, Tôn Dĩnh Sa, ý là không ngon thì cho anh ăn đúng không.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cầm cây kem lên và ăn thử.
Tch, ngọt quá, anh nghi ngờ nhìn vào bao bì, lần sau không mua nữa, thật là sai lầm.

Cô ấy đi hướng nào, phải đi đâu đây?
Vương Sở Khâm ăn cây kem, đi theo Tôn Dĩnh Sa
Hai người một trước một sau bước vào phòng.

"Các cậu đang tập quân sự à? Một hai một hai, thật là đồng đều."
Diêm An cười tươi trêu chọc.

"Hahahahaha." Tôn Dĩnh Sa cười thật dễ thương.
Phương Bác nhìn thấy Vương Sở Khâm phía sau lại đang ăn kem!

"Chẳng phải là cái kem ngọt ngấy đấy sao?"
"Mặt trời mọc ở phía Tây à? Datou à, không phải cậu không ăn cái này sao?"
Phương Bác trêu anh, trước đây khi mời anh, anh đều không vui mà.

Vương Sở Khâm cười, đẩy nhẹ anh ta một cái, không nói gì mà ăn hết miếng cuối cùng, cúi đầu gói lại bao bì kem.

Diêm An nhìn Phương Bác với ánh mắt thiếu tinh tế.
"Không biết sao lại nói cậu thiếu tinh tế nhỉ, nhìn là biết Datou đang giúp vợ ăn rồi."
Tôn Dĩnh Sa nghe xong thì có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

Phương Bác chưa kịp phản ứng: "Cái gì cơ, hai người  ăn chung một cái à?"
Diêm An thở dài, cảm thấy không biết phải nói sao.
"Cậu đúng là cẩu độc thân, chẳng hiểu gì cả, đó là vợ của ấy ăn dở rồi."
Thấy Phương Bác phản ứng ngớ ngẩn như vậy, Vương Sở Khâm ngửa đầu cười lớn: "Hahahahahahahahahaha!"
"Không sao đâu, Anh Bác, Tết này em sẽ mua cho anh một ít thuốc bổ não."

Vương Sở Khâm vừa cười vừa vỗ vỗ vai Phương Bác.

Tôn Dĩnh Sa nghe thấy câu "thuốc bổ não" cũng cười theo.
Phương Bác ngượng ngùng gãi gãi đầu.

...
Lâm Cao Viễn nắm tay Vương Mạn Dục bước vào.
Tôn Dĩnh Sa nhìn họ, đôi mắt mở to như muốn bắn ra ngoài,
Cô có vẻ đã đoán ra được là tin vui gì rồi.
Tôn Dĩnh Sa ra hiệu bí mật với Vương Sở Khâm: "pi zi pi zi".
Vương Sở Khâm đang nói chuyện vui vẻ với Ma Long, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa vui vẻ vẫy tay gọi anh lại.

Vương Sở Khâm di chuyển một chút, lại gần cô hơn.

"Đầu heo à, anh  tin hay không tin, họ chắc chắn công bố tin vui đấy."

Tôn Dĩnh Sa thì thầm nói.

Cô nhìn quanh, sợ có người nghe thấy, dù cô cũng không chắc chỉ là cảm giác mà thôi.

Vương Sở Khâm nhìn vẻ mặt rón rén của cô, nhướng mày và cười một cái.

" Nếu anh nói không anh, em sẽ đánh anh phải không?"

Tôn Dĩnh Sa nhíu mày rồi lườm anh một cái.

"Hứ, anh nói xem, anh tin hay không?"

Vương Sở Khâm gật đầu.

"Tin chứ, em  lườm anh như thế này, sao mà dám không tin."

Tôn Dĩnh Sa im lặng, nhéo nhẹ phần thịt đùi anh.

Vương Sở Khâm nhăn mặt, cười nói: "Tin rồi, tin rồi, bánh đậu của anh à"

Tôn Dĩnh Sa không thèm để ý đến anh, muộn rồi!

"Em và Vương Mạn Dục dự định kết hôn vào thứ Tư tuần sau, bữa cơm này là để thông báo tin vui cho mọi người, mời mọi người ăn bữa cơm!"

Lâm Cao Viễn nắm tay Vương Mạn Dục, giơ lên lắc lắc.

Trong nháy mắt, căn phòng bùng nổ.

Tôn Dĩnh Sa cười lớn: "Em đã nói mà, tiên đoán của em chính xác thật đấy!"

Lâm Cao Viễn cười, xoa đầu Vương Mạn Dục.

"Chắc là em có tác dụng đẩy thuyền một chút đấy, Tiểu Sa!"
Lâm Cao Viễn vừa cười vừa nói.
Vương Sở Khâm nhìn Tôn Dĩnh Sa một cách dịu dàng, đó chẳng phải là bạn nhỏ của nhà anh sao.
Anh mỉm cười, nhìn Lâm Cao Viễn và nói: "Được đấy, tốc độ nhanh đấy."
Nói rồi, anh giơ ngón cái về phía Lâm Cao Viễn.
Lâm Cao Viễn liếc mắt nhìn anh, rồi lại nhìn Tôn Dĩnh Sa bên cạnh anh.
"Các cậu cũng phải tranh thủ thời gian, đến lúc đó kết đôi với con nhà tụi anh đi."
Vương Sở Khâm lúc này cảm thấy thời gian như ngừng lại, kết hôn... Kết hôn chính là điều anh muốn...

Tôn Dĩnh Sa, em có muốn lấy anh không?

Tôn Dĩnh Sa nghe xong, trong mắt tràn đầy nụ cười.

Cô nhẹ nhàng đụng đụng vào Vương Sở Khâm đang đứng bất động: " Anh Cao Viễn đang chờ câu trả lời của anh đấy."

Vương Sở Khâm lúc này mới hoàn hồn, môi anh nở một nụ cười.

Với anh mà nói, đây là câu hỏi nên dành cho Tôn Dĩnh Sa, liệu cô có muốn kết hôn cùng anh không, vì anh luôn muốn kết hôn với cô mà

Mã Long nhô đầu ra, cười tươi.

"Nhanh lên, chuẩn bị bước vào tuổi ba mươi rồi đấy."


Một năm nữa

Vương Sở Khâm vừa cười vừa phản bác: "Cái gì vậy, vẫn còn một năm mà."

Nói rồi, anh nhìn Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa trên mặt xuất hiện một chút đỏ ửng, cười nhẹ nhàng.

Cô có muốn kết hôn không?
Cô không vội.

"Nếu là với Vương Sở Khâm thì sao?"
Vậy cô sẵn sàng rồi

Vì là anh, cô mới muốn.

Vương Sở Khâm nhìn cô không có phản ứng gì, trong lòng chợt thấy một chút thất vọng.
Ánh mắt anh nhìn cô trở nên u buồn.

Anh cúi đầu, nắm lấy vạt áo và cười nhẹ, không thể đòi hỏi quá nhiều, cô đã nói muốn lấy anh rồi...
Anh sẽ đợi, một ngày nào đó cô sẽ đồng ý, phải không?
Nghĩ đến đây, anh lại nghĩ đến việc nếu cô hối hận thì sao, nếu cô không muốn nữa thì sao.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cần nghĩ đến việc mất cô, là trái tim như bị xé tan từng mảnh.
Ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập sự lưu luyến, giống như một kho báu bị cướp mất.
Tôn Dĩnh Sa nhìn lại anh.
Một người giống như núi băng, một người giống như núi lửa.
Cuối cùng, núi băng đã tan chảy… Ánh mắt giao nhau này, anh biết mình không thể kiên trì lâu nữa.

Vương Sở Khâm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tại sao lại như vậy? Tại sao chỉ nghĩ đến việc mất đi thôi mà đã cảm thấy đau đớn đến mức không thể chấp nhận được?

Tôn Dĩnh Sa nhận thấy anh có gì đó lạ, nhưng không thể hiểu được ánh mắt của anh, liệu anh có đang nghĩ về tương lai của họ không?

Cô vỗ nhẹ vào eo anh: "Vương Sở Khâm, anh đang nghĩ gì vậy?"

Vương Sở Khâm khẽ nhếch môi, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.
Nghĩ gì sao... anh muốn nói là sợ em không muốn lấy anh không?

Vương Sở Khâm lắc đầu: "Bị tắc mũi thôi, không thông được."

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, cảm thấy có chút áy náy, không nên cho anh ăn kem... lại tự trách mình vì không mang theo khăn giấy trị viêm mũi.

"Anh khó chịu à?" Tôn Dĩnh Sa hỏi, giọng nhẹ nhàng, cô lấy khăn giấy thường trong túi đưa cho anh.

"Không sao đâu, Tiểu Đậu Bao, từ từ sẽ ổn thôi." Vương Sở Khâm nói, giọng anh hơi ngẹt vì tắc mũi.
Nói rồi, anh lấy tay che mắt, đôi mắt cảm thấy rất nhức.

Tôn Dĩnh Sa có chút lo lắng, không yên tâm về anh.

Ma Long vỗ nhẹ vào Vương Sở Khâm: "Làm gì thế, Datou?"
Vương Sở Khâm hít một hơi qua mũi: "Viêm mũi, hơi khó chịu."

Mã Long nhận ra trong giọng anh có chút nghẹn ngào, nhíu mày.
"Chờ một chút, rót rượu đi, Lâm Cao Viễn đã rót rồi, sao cậu cứ che mặt vậy?"
Mã Long vỗ vai anh.

"Anh Long, đèn quá sáng, chiếu vào mắt anh ấy không dễ chịu." Tôn Dĩnh Sa chỉ lên đèn trên trần nhà, chắc chắn là Vương Sở Khâm cảm thấy không thoải mái khi ngẩng đầu lên.
Ma Long liếc nhìn đèn, cười và vỗ lên đùi: "Nhìn đi suýt quên mất, vẫn là Tiểu Sa Sa tinh tế nhỉ."

Sau một lúc, anh thở dài rồi bỏ tay xuống.

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh đầy lo lắng, mắt có chút đỏ. 

"Khá hơn chưa, Vương Sở Khâm? Lần sau em không cho anh ăn kem nữa đâu." Tôn Dĩnh Sa tự trách nói.

Vương Sở Khâm cười cười: "Anh chỉ giúp em ăn vỏ kem thôi, không có gì đâu mà."

Nói rồi, anh nâng tay lên vỗ vỗ lên mái tóc mềm mại của cô.

Tôn Dĩnh Sa cắn môi, vẫn rất lo lắng.

"Vậy anh cảm thấy khá hơn chưa? Nếu không thoải mái thì chúng ta về nhé."

Nụ cười của Vương Sở Khâm rất đẹp.
Anh biết cô đang tự trách, khẽ nhếch môi, tự cho là mình đang giấu giếm được cảm xúc.

"Anh vẫn ổn."

Người lớn thì phải học cách che giấu cảm xúc của mình,
Anh nghĩ chỉ cần mình giả vờ, Tôn Dĩnh Sa sẽ bị lừa.
Nhưng không, sự giả vờ của anh thật tệ.

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, thấy anh diễn kém đến mức cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Hay là chúng ta về nhà thôi, Sở Khâm?" Tôn Dĩnh Sa lại một lần nữa đề nghị về nhà.

Vương Sở Khâm lắc đầu.
"Thật sự không sao đâu, Tiểu Đậu Bao." Lúc này cảm xúc của anh đã lắng xuống, giọng mũi cũng nhẹ đi.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Rất nhanh, món ăn bắt đầu được dọn lên.
Vương Sở Khâm vẫn như mọi khi, lột tôm cho cô, lấy những món cô thích.

Tôn Dĩnh Sa ban đầu vẫn rất lo lắng về anh, nhưng sau khi thấy anh vui vẻ hơn, không còn dùng giấy ăn nhiều nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đến đây, đến đây, Dĩnh Sa, chúng ta chơi trò ma sói đi, để mấy người đàn ông uống rượu." Vương Mạn Dục gọi Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa hơi do dự nhìn Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm mỉm cười: "Cứ chơi đi, em không thể uống rượu được, em phải đưa anh về nhà. Một trong hai chúng ta say là đủ rồi."

Tôn Dĩnh Sa chăm chú lắng nghe giọng nói của anh, thấy anh không còn giọng mũi nữa mới yên tâm xuống bàn chơi.

"Anh à, đừng uống quá nhiều nhé." Tôn Dĩnh Sa dặn dò anh.

Vương Sở Khâm gật đầu.

Nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đi rồi, anh lại tự rót đầy cốc...
Nhưng Tôn Dĩnh Sa à, nếu anh không uống thêm một chút, anh sẽ không có đủ dũng khí để hỏi em.

Mã Long nhìn anh: "Có tâm sự à?"
Lúc mới vào còn ổn mà sao đột nhiên lại như vậy?

Vương Sở Khâm cười khổ: "Không có gì đâu, chỉ là... mọi người đều chúc phúc cho , thật vui!"
Nói xong, anh cầm cốc rượu định uống một ngụm.

Mã Long lấy cốc rượu của anh đi, nhìn nhìn về phía Tôn Dĩnh Sa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Mã Long nhìn anh chằm chằm.

Vương Sở Khâm im lặng một lát...


Chương 34

Chương 36


Nhận xét

  1. Nặc danh9:58 CH GMT+7

    Trk khi đi ngủ vào đọc lại ai ngờ có chap mới nè. Yêu shop quá trời

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bao giờ hoàn thì đọc lại từ đầu luôn nhá, 哈哈哈哈

      Xóa

Đăng nhận xét