Chương 7

 Chương 7

“Dù cho mùa có đổi thay, những suy nghĩ về em vẫn chẳng bao giờ ngừng.”

Tít, chào mừng trở về.

Lưu Đinh Thạc nhập mật mã, nhìn vào căn nhà tối om, rồi bật đèn lên.

Anh thấy Vương Sở Khâm ngồi ngẩn ngơ một mình trong khoảng trống giữa ghế sô pha và bàn.

“Cậu có mắt nhìn trong đêm à? Sao không thèm bật đèn vậy?”

Lưu Đinh Thạc bực bội nói, xách một túi đồ ăn và đồ uống, đi đến bên cạnh cậu.

“Cô ấy về đến nhà chưa?”

Vương Sở Khâm cúi đầu hỏi.

Lưu Đinh Thạc bất lực đáp: “Cô ấy mà không về đến nhà an toàn thì tôi dám đến chỗ cậu sao?”

Nghe xong, Vương Sở Khâm khẽ gật đầu.

“Cậu có cần ép bản thân đến mức này không, cứng đầu vì cái gì chứ.”

Lưu Đinh Thạc vừa nói vừa bày bia và mấy món đồ ăn vặt lên bàn.

Vương Sở Khâm cúi đầu, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, nhỏ từng giọt tí tách trên sàn gỗ.

Lưu Đinh Thạc vội rút khăn giấy đưa cho anh, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, vì Vương Sở Khâm đúng là chàng trai hay khóc nhất mà anh từng gặp.

Lưu Đinh Thạc nghĩ một lát rồi đổi chủ đề.

“Lúc nãy hai người cãi nhau à?”

Vương Sở Khâm nghe vậy, tự trách bản thân, gật đầu nói: “Ừ, em hơi mất kiểm soát cảm xúc, đã lớn tiếng với cô ấy.”

Lưu Đinh Thạc vỗ vai cậu. Anh biết suốt năm qua Vương Sở Khâm luôn gắng gượng, chất chứa bao nhiêu điều không nói ra...

“Vậy cậu còn định làm lành với Tôn Dĩnh Sa không?”

“Em không biết.”


“Cái gì mà không biết, chẳng phải chiều nay cậu còn ghen ra mặt sao?”

Lưu Đinh Thạc bực bội nói, anh không thể không hiểu cho sự trốn tránh của cậu, nhưng trốn mãi thì có ích gì.

Anh liếc nhìn Vương Sở Khâm rồi hỏi thẳng: “Thành thật đi, có phải cậu vẫn chưa thể tha thứ cho cô ấy?”

Vương Sở Khâm lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, không dám nhìn thẳng.

"Không phải, không làm hòa thì cậu bảo không biết, tha thứ hay không cũng không rõ sao? Cả bạn bè cũng không làm nổi nữa à?" Lưu Đinh Thạc ngán ngẩm, đưa tay xoa trán.

"Em không phải không tha thứ cho cô ấy, em tha thứ từ lâu rồi."

"Chỉ là... chỉ là em không nuốt trôi được cảm giác đó, em cảm thấy như mình chỉ là một món đồ chơi cô ấy có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, chán rồi thì bỏ đi, còn thích lại thì nhặt về."

Vừa nói, giọng Vương Sở Khâm nghẹn lại, đau khổ úp mặt vào hai bàn tay, tiếng nức nở khe khẽ.

Lưu Đinh Thạc vội vỗ vai an ủi anh, cuối cùng cũng hiểu ra là do cảm giác không an toàn... Nhìn Vương Sở Khâm với dáng vẻ ấy, anh chỉ có thể thở dài một hơi đầy bất lực.

Lưu Đinh Thạc liền an ủi, vỗ nhẹ vai cậu. Thì ra là vì cảm giác thiếu an toàn... Nhìn bộ dạng này của anh, hắn chỉ biết thở dài bất lực.

“Uống chút đi.”

Lưu Đinh Thạc mở một lon bia, đưa đến trước mặt

Năm nay, Vương Sở Khâm cũng chỉ chìm vào men say trong một, hai tháng đầu, sau đó rất ít khi uống rượu, kiềm chế đến mức đáng sợ.

Chỉ có hắn mới hiểu, anh đã sớm phát điên từ lâu rồi.

Vương Sở Khâm nhận lấy lon bia, uống một ngụm lớn. Rõ ràng chỉ là bia, sao lại cay xé như vậy...

Nghĩ đến những lời mình đã nói tối nay, anh càng thêm tự trách.

Nhưng anh không thể hoàn toàn tin tưởng Tôn Dĩnh Sa, anh chỉ muốn...

Những lời anh nói ra thực chất đều mang ý ngầm: "Có phải dỗ dành anh xong em lại muốn rời đi không? Vậy thì đi đi, đi sớm đi, nhân lúc anh còn chịu đựng được... Đi rồi thì đừng quay lại nữa."

“Lắng nghe nó đi.”

Lưu Đinh Thạc chỉ vào ngực bên phải của Vương Sở Khâm.

“Cậu không nỡ rời xa cô ấy, tại sao cứ phải ép bản thân đẩy cô ấy ra?”

Nói xong, Lưu Đinh Thạc nốc một ngụm bia.

“Cậu tự dày vò mình, cũng làm khổ cô ấy.”

Lời của Lưu Đinh Thạc như vạch trần sự thật.

Vương Sở Khâm khó nhọc uống thêm một ngụm lớn. Anh đâu phải không muốn làm lành với Tôn Dĩnh Sa, chỉ là cái lòng tự tôn chết tiệt ấy...


Cô đặt món quà lưu niệm mà Thừa Hạo mang tới chiều nay vào đống hộp quà nhỏ đã được xếp ngay ngắn.

Suốt năm nay, bất kể đi đến quốc gia nào, Tôn Dĩnh Sa đều mang về quà lưu niệm cho Vương Sở Khâm, như thể nơi cô từng đặt chân đến cũng có những bước chân của anh của anh vậy.

Nhìn đống quà lưu niệm được sắp gọn gàng, Tôn Dĩnh Sa vỗ tay một cách hài lòng, rồi quay trở lại giường. Ôm lấy điện thoại, cô chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Dĩnh Sa thức dậy, sửa soạn bản thân thật tươm tất, rồi bắt đầu bận rộn chuẩn bị mấy thứ để dỗ dành Vương Sở Khâm.

Đứng trước gương trong phòng, cô cố gắng nhớ lại những điều mà Vương Sở Khâm thường làm cho mình.

“Đồ ăn vặt, khăn, giấy lau mũi, nước.”

Tôn Dĩnh Sa lẩm bẩm, rồi bắt đầu chuẩn bị mấy thứ.

Dọn xong, cô vội vã ra khỏi nhà và chạy đến sân tập.

Từ xa, cô đã thấy Lương Tĩnh Côn đang ngồi ăn sáng. Tôn Dĩnh Sa tung tăng chạy tới.

“Chào buổi sáng, anh!”

Tôn Dĩnh Sa vui vẻ gọi lớn.

Lương Tĩnh Côn đang ăn bánh bao, giật mình suýt nghẹn.

“Sa Sa, chào chào chào buổi sáng.”

Nhìn thấy bánh bao trên tay Lương Tĩnh Côn, Tôn Dĩnh Sa đột nhiên nhớ ra mình chưa mua bữa sáng cho Vương Sở Khâm.

Cô nhìn xung quanh sân tập, nhưng không thấy Vương Sở Khâm đâu, rồi cô yên tâm đi vào căng tin để chuẩn bị bữa sáng.

Lương Tĩnh Côn nhìn theo bóng lưng của Tôn Dĩnh Sa, tiếc nuối.

Khi Tôn Dĩnh Sa chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn chưa thấy Vương Sở Khâm đâu.

Tôn Dĩnh Sa cắn một miếng bánh bao, lẩm bẩm hỏi: “Touge chắc sắp bị muộn rồi phải không?”

Lương Tĩnh Côn nhìn vào màn hình điện thoại, nhíu mày.

“Chắc là có việc gì đó, bình thường cậu ấy rất đúng giờ mà.”

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ.

Cô theo Lương Tĩnh Côn huấn luyện các tay vợt trẻ suốt buổi sáng, nhưng vẫn không thấy Vương Sở Khâm đâu.

Tôn Dĩnh Sa nằm trên sàn nhà, cầm điện thoại mở box trò chuyện với Vương Sở Khâm, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ...

"Gì thế này, sao em còn nằm đây?"

Vương Sở Khâm đứng trên nhìn cô, ánh mắt chăm chú.

Tôn Dĩnh Sa giật mình ngồi dậy, người này đi mà không phát ra tiếng bước chân, khiến cô hoảng hốt.

"Vương Datou, anh đến muộn rồi đó." Tôn Dĩnh Sa nói một cách hùng hồn.

"Đã báo cáo rồi."

Vương Sở Khâm vừa nói vừa chỉnh sửa lại đồ đạc của mình.

Tôn Dĩnh Sa lấy bữa sáng đã nguội trong túi ra, đưa cho Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm nhìn bữa sáng trước mặt, ngẩng đầu, tựa cằm lên tay.

“Gì vậy? Hối lộ đồng nghiệp à?”

Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái.

Vương Sở Khâm cười cười, nhận lấy bữa sáng từ tay cô.

Tôn Dĩnh Sa thấy anh nhận rồi, lặng lẽ gật đầu trong lòng: “Mình thật tuyệt vời, Tôn Dĩnh Sa.”

Cô ngồi bên cạnh, đang định nhìn kỹ anh một chút, thì bị Vương Sở Khâm phá vỡ.

“Hối lộ đồng nghiệp mà không có lòng, đồ ăn cũng lạnh hết rồi.”

Vương Sở Khâm vừa nói vừa trêu chọc.

Mới đắm chìm trong cảm giác vui vẻ chưa lâu, cô lại bị anh kéo trở lại với thực tế.

Tôn Dĩnh Sa véo một cái vào vai anh, nói: “Thích ăn thì ăn!”

Tôn Dĩnh Sa tức giận đứng dậy, mang bữa sáng cho anh đã là tốt lắm rồi, anh còn kén chọn.

Cô tức giận, nói với Vương Sở Khâm đang ăn sáng: “Một lát phải luyện tập cùng em đấy.”

Tôn Dĩnh Sa trong lòng nghĩ: “Hứ, chờ xem, em sẽ đúm anh sụm nụ!”

Vương Sở Khâm nghe vậy thì gật đầu, ngoan ngoãn ăn bữa sáng mà cô mang cho, vừa ăn vừa chú ý đến cô.

Nhìn Tôn Dĩnh Sa trong bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, anh bật cười: “Chú chuột vàng, phiên bản thực tế.”

“Achoo!” Tôn Dĩnh Sa hắt xì một cái.

Cô xoa xoa tay, trong lòng nghĩ: “Quả nhiên hôm qua đã bị lạnh rồi, đáng lẽ tối qua về nhà phải pha một cốc trà nóng mới phải.”

Khi các tay vợt hoàn thành buổi tập, Vương Sở Khâm cầm vợt bước đến đối diện cô, lúc này Tôn Dĩnh Sa mới chú ý thấy anh trông đã tiều tụy rất nhiều.

Sao chỉ một đêm mà anh lại già đi thế này?

Mắt anh sưng húp, sắc mặt không tốt, tóc cũng rối bù, khóe mắt còn đỏ…

Tôn Dĩnh Sa chớp chớp mắt, tự hỏi: “Anh ấy có phải đã khóc không…”

Nhìn thấy bộ dạng của anh, vừa rồi cơn giận của Tôn Dĩnh Sa đột nhiên biến mất, những cú đánh qua lại chỉ toàn là những cú bóng nhẹ nhàng đầy tình cảm…

“Cả hai ở đây âu yếm nhau à? Đánh nhẹ như thế này.”

Lương Tĩnh Côn vừa mới tập xong, đi xuống tìm Tôn Dĩnh Sa, thấy cảnh này không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.

Tôn Dĩnh Sa đang mải suy nghĩ về câu hỏi kia, bỗng nhiên…

Nghe thấy giọng của Vương Mạn Dục, Tôn Dĩnh Sa không thèm quay lại, vừa cầm vợt vừa nhảy nhót đi về phía trước: "chị Mạn Dục đến rồi~"

Vương Sở Khâm nhìn Tôn Dĩnh Sa nhảy nhót chạy đi mà ngây ra một lúc, không phải, vậy là đi luôn à?

Anh bất lực lắc đầu cười, ngoan ngoãn thu dọn những quả bóng trắng trên mặt đất.

"Vương Datou, lại đây."

Tôn Dĩnh Sa ngồi trên ghế nghỉ, hét lớn.

Vương Sở Khâm cầm lưới bóng, bước đi với dáng điệu lười biếng, như thể không vội vã.

Vương Mạn Dục nhìn anh, há hốc mồm, trêu chọc: "Hôm qua cậu đi trộm gà rồi à, sao sắc mặt kém thế, Datou?"

Vương Sở Khâm liếc mắt nhìn cô, đáp lại một câu: "Không ngủ ngon."

Tôn Dĩnh Sa từ trong túi lấy ra đồ ăn vặt, nước và giấy vệ sinh cho bệnh viêm mũi.

"Đây, anh cầm lấy. Em phải đi ăn với chị Mạn Dục rồi."

Tôn Dĩnh Sa nhét đồ vào tay Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm nhìn những thứ trong tay, cuối cùng mặt anh cũng có chút sắc thái, anh gãi gãi đầu, rồi lại xoa xoa mũi.

Tôn Dĩnh Sa nhìn vẻ mặt lúng túng của anh, trong lòng nảy ra một ý xấu: "Nghe thấy chưa? Gege à?"

Cô mỉm cười, nhìn chằm chằm vào anh, còn cố tình áp sát anh, đôi mắt ướt át của cô nhìn anh chằm chằm.

Một làn hương ngọt ngào ùa vào, Vương Sở Khâm bất ngờ ngây người, mắt anh cứ chớp chớp, miệng mở rồi lại khép lại.

Vương Sở Khâm khẽ lùi lại.

Yeah, Tiểu Sa ghi điểm! Tôn Dĩnh Sa vui vẻ đụng nhẹ vào anh.

Đừng ngẩn người nữa, em đi ăn với Mạn Dục trước. Chiều gặp!”

Vương Sở Khâm lấy lại tinh thần, đáp lại một cách nhẹ nhàng.

“Ừ.”

Nhìn bóng lưng của Tôn Dĩnh Sa dần khuất, anh đặt những thứ trong tay lên ghế, bàn tay chạm nhẹ lên vị trí trái tim.

"Thịch thịch, thịch thịch." Nó đang đập mạnh mẽ.

Ở góc phòng, Lương Tĩnh Côn, người chứng kiến toàn bộ sự việc, đi đến gần Vương Sở Khâm, cười tươi.

“Cậu và Tiểu Sa làm lành rồi à?”

Lương Tĩnh Côn ngồi xuống bên cạnh anh, cúi người thắt lại dây giày.

“Chưa đâu.”

Vương Sở Khâm trả lời rất nhanh, giọng nói còn có chút run rẩy.

"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Lương Tĩnh Côn vỗ vai anh nói.

Chuyện sớm muộn... Vương Sở Khâm cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh không yêu Tôn Dĩnh Sa sao? Làm sao có thể, nhịp tim chính là bằng chứng anh yêu cô. Vậy thì anh còn phải chống cự đến khi nào nữa...

Vương Sở Khâm lắc đầu một cái...

"Chúng ta đi ăn thôi." Vương Sở Khâm nói xong, bước về phía căng-tin.

"Hừ, thằng nhóc thối tha." Lương Tĩnh Côn nói rồi đuổi theo sau.

Chương 6 

Chương 8

Nhận xét