Chương 18
Chương 18
Trong một năm em rời đi, anh đã tuyệt vọng tìm xem lỗi của bản thân nằm ở đâu...
Vương Sở Khâm mở cửa sau xe và đặt túi của cô vào trong.
Sau đó mở cửa ghế phụ và bảo Tôn Dĩnh Sa ngồi vào.
"Chúng ta đi đâu vậy? gege." Tôn Dĩnh Sa nhìn anh hỏi.
Vương Sở Khâm đẩy nhẹ cô vào trong xe, cười khổ.
"Đưa em về nhà, còn đi đâu nữa?"
Tôn Dĩnh Sa gật đầu mạnh, đồng ý.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu mạnh, lẩm bẩm: "Cảm ơn gege!"
Vương Sở Khâm đóng cửa xe và ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn cho mình.
Anh liếc nhìn cô một cái.
"Thắt dây an toàn đi."
Thấy cô không phản ứng, Vương Sở Khâm vỗ đầu mình, tự nhủ sao lại đi bảo người say rượu thắt dây an toàn chứ.
Anh tháo dây an toàn của mình ra, chui qua ghế lái và thắt dây an toàn cho cô.
Từ cơ thể cô toả ra mùi rượu pha lẫn hương chanh tươi mát... mùi này làm cho Vương Sở Khâm cảm thấy ngứa mũi.
Anh quay lại ghế lái, nghĩ một chút rồi điều chỉnh độ cao ghế phụ cho cô, để cô có thể ngủ thoải mái hơn.
Trên đường đi, anh mở một chút cửa sổ, không khí trong xe bớt ngột ngạt, vừa giúp cô tỉnh rượu, vừa giúp cho mũi anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôn Dĩnh Sa rất ngoan, không nói gì suốt hành trình, chỉ im lặng ngủ.
Vương Sở Khâm nghe thấy nhịp thở đều đặn của cô, lái xe rất chậm và ổn định...
Cuối cùng, họ cũng đến nơi.
Vương Sở Khâm lấy túi ở ghế sau, cầm trên tay rồi mở cửa xe phụ, định kéo cô ra ngoài.
Nhìn cô ngủ say...
Vương Sở Khâm dựa vào cửa xe, xoa mũi mình, đang phân vân không biết có nên bế cô không, dù sao cũng chưa quay lại, nếu bế cô thì có vẻ... quá...
Cuối cùng anh quyết định, "Bế thì bế thôi, sớm muộn gì cũng sẽ quay lạilại mà."
Anh gãi đầu một cái, rồi vác túi lên vai, cúi người xuống, bế Tôn Dĩnh Sa lên theo kiểu ngang lưng.
Đưa tay thử xem cô có nặng không, rồi đá chân đóng cửa xe lại.
"Sao nhẹ thế này..."
Khi đợi thang máy, Vương Sở Khâm liếc nhìn người con gái trong tay mình, cô ngủ rất say, hàng mi dài hơi run run.
"Đinh đong."
Cuối cùng thang máy cũng tới.
Vương Sở Khâm nhìn cánh cửa trước mắt, rồi lại nhìn Tôn Dĩnh Sa trong tay, nhẹ nhàng nói: "Em ôm cổ anh đi, để anh tìm chìa khóa."
Tôn Dĩnh Sa trong trạng thái mơ màng đặt tay lên cổ anh.
Vương Sở Khâm nghiêng đầu một chút, một tay ôm lấy Tôn Dĩnh Sa, tay kia thọc vào túi tìm chìa khóa.
Anh dịu dàng nhắc nhở: “Ôm chặt vào, anh đang tìm chìa khóa đây.”
Tôn Dĩnh Sa như một con mèo nhỏ gật đầu.
Vương Sở Khâm rút chìa khóa ra, mở cửa một tay, rồi treo chìa khóa lên chốt cửa.
Anh khẽ đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng đặt túi lên sofa, hai tay ôm chặt Tôn Dĩnh Sa, nâng cô lên một chút.
Tôn Dĩnh Sa cảm nhận được hai tay ôm mình, tay cũng mềm mại rủ xuống.
Vương Sở Khâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng không kìm được nở nụ cười, thật sự rất thích con mèo nhỏ này.
Vương Sở Khâm dùng tay nâng lưng cô, mở cửa phòng, cả phòng ngập tràn mùi hương của cô, có chút giống mùi sữa dưỡng thể.
Anh vội vàng kéo chăn ra, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi giúp cô tháo giày.
Đứng dậy, chống tay vào hông, nhìn Tôn Dĩnh Sa, suy nghĩ xem còn việc gì cần làm không.
Lướt qua chiếc cổ trắng nõn của Tôn Dĩnh Sa, dưới đó là những đường ren màu xanh lam nhạt lờ mờ hiện ra...
"wo kaoo - kiểu đ.m á bây ."
Vương Sở Khâm khẽ rên một tiếng.
Anh nhíu mày, khi nào mà lại mở ra thế này? Anh cúi xuống, chỉnh lại cho cô, rồi nhẹ nhàng đắp lại chăn .
Sau một chút suy nghĩ, anh lấy Pikachu ở bên cạnh, đặt vào tay cô.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, từ đầu đến chân, Vương Sở Khâm đã đỏ bừng.
Gương mặt anh đỏ rực, tai và cổ đều đỏ lên...
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng đóng cửa, hít một hơi sâu. Nhắc nhở bản thân rằng đã không phải lần đầu thấy, sao lại thế này? Anh vỗ nhẹ vào đầu mình.
Chớp mắt một cái... đành đi đến tủ giày, lấy đôi dép Pikachu phiên bản nam, thay giày.
Chưa một giây lãng phí, anh vào phòng vệ sinh.
Vương Sở Khâm tắm xong bằng nước lạnh, ra ngoài và hít nhẹ mũi.
Dựa vào ghế sofa...
Trong đầu anh vẫn chỉ có hình ảnh chiếc cổ trắng nõn của Tôn Dĩnh Sa, cùng với những hoa văn ren mờ ảo...
Nhắm mắt lại, tay anh vươn ra bên cạnh tìm điện thoại.
Cầm điện thoại lên, anh lập một nhóm và kéo Lưu Đinh Thạc và Lương Tĩnh Côn vào.
Lưu Đinh Thạc nghĩ có chuyện gì vui, dù sao tối nay anh ấy vừa đưa Tôn Dĩnh Sa say rượu về, còn hy vọng họ sẽ làm lành.
Lưu Đinh Thạc: "Đưa về rồi à?"
Vương Sở Khâm: "Từ sớm rồi, mấy giờ rồi còn chưa về?"
Lưu Đinh Thạc: "Vậy bây giờ cậu ở nhà mình hay ở nhà em ấy?"
Vương Sở Khâm: "Ở nhà cô ấy."
Lương Tĩnh Côn: "Hai người không phải là chưa làm lành sao?"
Lương Tĩnh Côn: "Cậu định ở lại nhà em gái tôi à?"
Vương Sở Khâm: "Sợ cô ấy nửa đêm tỉnh dậy sẽ ói. Uống nhiều như thế. Các anh cũng thật là, còn đi theo cô ấy làm loạn, loạn thế nào rồi hả, mai dậy chắc chắn sẽ rất khó chịu."
Lương Tĩnh Côn: "Thỉnh thoảng thôi mà, không sao đâu."
Lưu Đinh Thạc: "Cái nhóm này làm cái gì thế, chia sẻ với chúng tôi kinh nghiệm chăm sóc người say rượu à?"
Lương Tĩnh Côn: "+1, kéo nhóm vào đây có ý nghĩa gì vậy, cậu định dạy bảo bọn anh à? (mặt tội nghiệp), thế thì không thể chỉ có 2 bọn anh được, còn những người khác đâu?"
Vương Sở Khâm: "Để các anh chơi đánh bài với em."
Lương Tĩnh Côn: "...."
Lưu Đinh Thạc: "...."
Vương Sở Khâm: "...."
Cuối cùng, họ không thể chịu được việc Vương Sở Khâm nài nỉ mãi, dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng chơi bài với anh.
Vương Sở Khâm sợ một khi chơi hăng quá sẽ la lớn, làm phiền Tôn Dĩnh Sa ngủ.
Lén lút đi vào phòng vệ sinh, ngồi lên nắp bồn cầu, vắt chéo chân, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ha ha ha ha."
"Emcó bài rồi ha ha ha ha."
"Các anh là mấy tay mơ."
"Các anh không thắng được em đâu."
"Ha ha ha ha."
Vương Sở Khâm chơi rất vui vẻ, ba người chơi đến tận ba, bốn giờ sáng.
Anh để điện thoại xuống, lén lút mở cửa phòng Tôn Dĩnh Sa, xem cô có đá chăn không.
Tôn Dĩnh Sa không đá chăn, ôm Pikachu và lật người một cái.
Tôn Dĩnh Sa không đá chăn, ôm Pikachu và lật người một cái.
Vương Sở Khâm nhìn chăm chú vào cô nhóc trắng như gạo nếp và chú Pikachu vàng... Mắt anh hơi ướt, mũi cũng cảm thấy cay cay... Cảm giác thật khó chịu, đã một năm rồi không ôm cô ngủ.
Thật muốn ôm cô...
Cứ thế, anh lặng lẽ nhìn cô, nhìn hơn mười phút, nỗi nhớ từ sâu trong lòng ào ạt trào ra. Khi vừa rồi ôm cô, cô nhẹ đi rất nhiều.
"Tôn Dĩnh Sa, em có thể nói cho anh biết, suốt một năm qua em sống thế nào không? Có vui không?"
Vương Sở Khâm khẽ nói, như một đứa trẻ đang tức giận.
Anh thật sự rất muốn nói với cô, "Em à, anh không sống tốt, anh rất cần em."
Anh dằn lại cảm xúc, cúi xuống chỉnh lại vài sợi tóc mái cho cô.
Lén lút hôn nhẹ vào khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cười khẽ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lấy chiếc ghế sofa làm giường, anh nhìn lên trần nhà, ngẩn ngơ.
Ban đầu định chỉ nằm vậy qua đêm, sáng mai sẽ dễ dàng chăm sóc cô hơn, nhưng nghĩ lại vì chưa làm lành...
Vương Sở Khâm vào bếp pha một cốc nước mật ong, rồi để vào trong tủ lạnh.
Dọn dẹp mọi thứ, cất đôi dép đi trong nhà, nhẹ nhàng đóng cửa nhà Tôn Dĩnh Sa lại.
Đi đến trước xe, anh lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Tôn Dĩnh Sa.
Vương Sở Khâm: "Nước mật ong trong tủ lạnh, khi tỉnh dậy nhớ uống nhé, để chút cho nguội rồi uống."
Vương Sở Khâm về đến nhà đã là hơn năm giờ sáng.
Anh mệt mỏi thay đồ ngủ và đánh răng.
Ngồi trên giường, anh nghĩ một lát, rồi lấy gói thuốc cảm mà Tôn Dĩnh Sa đã đưa cho anh từ trong quần áo hôm nay.
Cố gắng tỉnh táo, anh pha một cốc thuốc, hôm nay tắm nước lạnh, sợ thật sự sẽ bị cảm.
Uống xong thuốc, anh nằm thẳng trên giường, ôm chặt chăn và ngủ ngay lập tức.
Chương 17
Cảm ơn cậu đã dành thời gian edit nhé, an ủi 1 ngày của mình rất nhiều, cmt để cậu biết cậu đã giúp một ngày của mình Oke hơn 🥰
Trả lờiXóaTruyện hay lắm ạ, bạn edit mượt quá tui đọc mà khóc lên khóc xuống. Cảm ơn bạn nhiều, chờ đợi các chương tiếp theo 🤗🤗
Trả lờiXóatặng shop nghìn cái tym ạaaaaaaa
Trả lờiXóaYêu bạn quá đi thôi, cảm ơn bạn đã dịch cho mọi người đọc ạ 🫶
Trả lờiXóa