Chương 32
Chương 32
- Trong lòng đã có hoa nhài, tự nhiên không ngắm hoa hồng.
Sáng hôm sau, cả đội họp sớm, hai người đều mang theo đôi mắt sưng húp đỏ hoe.
Cảnh tượng này khiến mọi người hoảng hồn… đặc biệt là Lưu Đinh Thạc.
Sau buổi họp, Lưu Đinh Thạc lén lút kéo Vương Sở Khâm ra một góc.
Anh dè dặt hỏi:
"Tou à, cậu không phải vì Khuyết Từ mà cãi nhau với Sa Sa chứ?"
Vương Sở Khâm khoanh tay trước ngực, khẽ cười. Cãi nhau gì chứ, tâm trạng anh tốt lắm.
"Hả? Cãi rồi, tất cả là tại anh đấy"
“Người mà anh còn không trông cho đàng hoàng, suýt nữa còn đào tường nhà em rồi.”
Vương Sở Khâm trêu ghẹo Lưu Đinh Thạc.
Lưu Đinh Thạc gật đầu, giơ hai tay đầu hàng:
“Tại anh, tại anh hết!Anh mày không nói rõ ràng, lẽ ra anh phải nói rằng Sa Sa là người chú mày yêu nhất.”
Nghĩ một lúc, anh lại bổ sung:
“Không không, phải nói là ‘người cậu yêu trọn đời’! Chỉ nói ‘yêu nhất’ thôi làm sao xứng với cơn ghen ngút trời của cậu được.”
Vương Sở Khâm mỉm cười, nhẹ nhàng huých vào tay anh:
“Đừng đùa nữa.”
“Thật sự không cãi nhau chứ? Nếu có thì anh sẽ thấy áy náy lắm đó.”
Lưu Đinh Thạc nghiêm túc nhìn anh hỏi.
“Em đâu có trẻ con thế.”
Vương Sở Khâm, dù sao, vẫn phân biệt rõ ràng giữa công việc và chuyện cá nhân.
“Cho em đưa ra yêu cầu nhé: anh để ý cậu nhóc đó cho em. Em không quan tâm cậu ta yêu đương với ai, nhưng đừng có nhắm đến người của em”
“Anh biết sở trường của em mà, ngoài món trứng xào cà chua, em còn rất giỏi làm thịt xé sợi. Em không ngại xé thêm vài sợi đâu.”
Vương Sở Khâm có chút khó chịu. Nghĩ đến Khuyết Từ đó là lại nhớ ánh mắt của cậu ta nhìn Tôn Dĩnh Sa, đầy vẻ si mê. Nếu Lưu Đinh Thạc không quản nổi cậu nhóc đó, thì anh sẽ đích thân ra tay, xử lý cả hai luôn.
Lưu Đinh Thạc bị anh làm cho hoảng hồn, vội vã vỗ vai anh trấn an:
"Anh mày thề! Nếu cậu ta dám tán tỉnh Tôn Dĩnh Sa, anh sẽ đánh gãy chân cậu ta ngay!”
“Cậu cũng ác thật đấy, Tou à, ngay cả anh mà cậu cũng định ‘xé’.”
Lưu Đinh Thạc cảm thấy hơi tủi thân.
Vương Sở Khâm đẩy nhẹ anh một cái:
“Đi tập luyện đi, đừng lắm lời nữa.”
Lưu Đinh Thạc bĩu môi:
“Trước đây cậu còn dỗ dành anh, từ khi cậu với Tôn Dĩnh Sa làm lành, cậu bỏ rơi anh luôn rồi.”
Vương Sở Khâm mỉm cười, đá anh một cái:
“Anh biết ăn nói không đấy? Cái gì mà làm lành? Phải gọi là ‘hòa hợp’!”
Nói xong lại đá anh thêm một cái.
Lưu Đinh Thạc ôm mông, cảm thấy thật sự không còn tình thương nữa. Rõ ràng lúc trước cậu ta còn rất yêu quý mình cơ mà… hu hu hu…
Chiều nay do cậu nhóc Khuyết Từ phải tham gia một sự kiện, nên sáng Tôn Dĩnh Sa phải lên làm bạn tập với cậu ta.
Phải nói, Khuyết Từ đúng là tiến bộ rất nhanh.
Sau một buổi sáng luyện tập, cuối cùng cũng kết thúc. Tôn Dĩnh Sa mệt đến mức đau cả lưng.
Cô vừa xoa lưng vừa đi tìm Vương Nghệ Địch và Vương Mạn Dục, vì cô đã hứa hôm nay sẽ ăn trưa cùng hai người.
Vừa hay hai người đó đang giúp đỡ ở đội hai, đi qua đó cũng gần hơn.
Cô hoàn toàn không để ý rằng phía sau có Khuyết Từ đang đi theo mình.
Vừa xoa lưng, Tôn Dĩnh Sa vừa cúi đầu nhắn tin trên điện thoại:
Tôn Dĩnh Sa: Tou ge ơi~ đau lưng quá (nũng nịu).
Vương Sở Khâm liếc nhìn đồng hồ, rồi trả lời:
Vương Sở Khâm: Vẫn ở đội hai à? Đợi anh lên đón em, rồi đi tìm bác sĩ xem thế nào.
Hôm nay trên xe, Vương Sở Khâm đã nghe Tôn Dĩnh Sa nói trưa nay cô sẽ không ăn với anh mà đi cùng mấy cô bạn thân. Cô đang ở đội hai. Nhưng nhìn giờ, anh không chắc liệu giờ cô đang ở căng-tin hay nơi khác.
Tôn Dĩnh Sa: Vẫn ở đây nè. Nonono~ Không phải đau kiểu đó đâu, chỉ là đánh quá nhiều thôi. Nghỉ một lát là ổn rồi.
Vương Sở Khâm: Được, nhưng đi đâu thì báo ngay vị trí nha.
Tôn Dĩnh Sa: Ở Tổng cục rồi mà còn sợ em lạc à, anh trai~
Vương Sở Khâm: (một biểu cảm mè nheo, lăn lộn trên đất)
Tôn Dĩnh Sa nhìn biểu cảm mè nheo trong tin nhắn của Vương Sở Khâm, khẽ mỉm cười.
Vương Sở Khâm dặn Lương Tĩnh Côn tự đi ăn trưa trước, nói anh phải mang miếng dán giảm đau đến cho Tôn Dĩnh Sa rồi sẽ qua sau.
Lúc này, Tôn Dĩnh Sa vừa đi đến chỗ Vương Mạn Dục.
“Sa Sa, ngồi đợi chút nhé.” Vương Mạn Dục đang hướng dẫn các tuyển thủ trẻ, quay đầu nói với cô.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, đặt túi xuống, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ.
• • •
Vương Sở Khâm bước vào phòng y tế.
“Sở Khâm, sao anh lại đến đây?”
Nguyễn Ý nhìn thấy anh, ngạc nhiên hỏi với vẻ đầy hào hứng.
Vương Sở Khâm đưa mắt nhìn quanh một lượt, kiểm tra xem ngoài Nguyễn Ý còn ai khác không.
“Ừm, mấy người kia đều đi ăn rồi, giờ chỉ còn mình em ở đây.”
Nguyễn Ý, như đã đoán ra ý anh, dịu dàng nói.
Ánh mắt Vương Sở Khâm đầy vẻ kháng cự, nhưng nghĩ đến việc Tôn Dĩnh Sa đang đau lưng, anh vẫn mở miệng hỏi:
“Có miếng dán giảm đau không? Loại dành để giảm đau lưng.”
Anh không nhìn Nguyễn Ý dù chỉ một lần.
“Anh đau lưng à? Để em lấy miếng dán cho anh.”
Nguyễn Ý vừa nói vừa xoay người tìm.
Cô mang đến cả một xấp lớn miếng dán giảm đau đưa cho anh.
Vương Sở Khâm không thể nhịn được nữa.
“Cứ như tôi đang đi nhập hàng vậy? Ba bốn miếng là đủ rồi.”
Nói xong, anh vươn tay lấy miếng dán giảm đau, chọn đại ba bốn miếng rồi bỏ vào tay mình.
Nguyễn Ý đưa tay ra định lấy lại những miếng dán còn lại.
Vương Sở Khâm nhíu mày, quay đầu và đặt tất cả miếng dán lên bàn.
“Cảm ơn cô, cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
Anh nói rồi không ngoảnh lại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Nguyễn Ý đứng đó, ngây người nhìn theo.
...
Hôm nay Tôn Dĩnh Sa mặc một chiếc áo hoodie trắng và quần trắng.
Tóc của cô là kiểu mà Vương Sở Khâm nói sáng nay anh sẽ thể hiện tài nghệ của mình, bảo là muốn luyện tay trước để sau này có thể tết tóc cho con gái.
Kết quả là anh tết cho cô một búi tóc thấp, lỏng lẻo và hơi xuề xòa.
Chung Chi từ xa quan sát "sư mẫu" mà Vương Sở Khâm đã nhắc đến.
Cô ta mới vào đội hai năm nay, chưa gặp Tôn Dĩnh Sa, chỉ từng thấy qua mạng.
Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn ngồi đó, Chung Chi còn tưởng cô là một thành viên mới.
Nhìn kỹ hơn, cô nhận ra Tôn Dĩnh Sa giống hệt trong những bức ảnh trên mạng, chỉ khác là cô có mái tóc và tóc dài hơn, thậm chí có thể nói rằng ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn nhiều...
Chung Chi chăm chú nhìn Tôn Dĩnh Sa.
Bé mèo nhìn chằm chằm vào Chung Chi, tự hỏi: "Sẽ không phải là fan của mình đấy chứ! Hehe~ Để mình đoán xem, chắc là muốn mình ký tên đúng không? Nói đi nói đi! Thật là háo hức!!"
Bé mèo trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Tôn Dĩnh Sa căng cổ ra nhìn vào tay CC, nhưng không thấy có ảnh hay bút gì cả.
Bé mèo gãi đầu.
“HLV Tôn, nghe HLV Vương Sở Khâm nói chị đánh bóng rất giỏi, liệu tôi có thể thử giao lưu với chị không?”
Chung Chi mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích.
Tôn Dĩnh Sa nghe thấy cái tên Vương Sở Khâm, lại nhìn thêm một lần nữa vào biểu cảm của cô ấy.
Cô khẽ mím môi, thầm nghĩ: "Lại là cái tên đầu heo ấy, lại là nợ đào hoa à!"
"Tới đây."
Tôn Dĩnh Sa nói lớn, đôi mắt to của cô chuyển động trong hốc mắt, chăm chú quan sát cô ấy từ đầu đến chân.
Lần trước đội y tế không biết chơi bóng, lần này người này liệu có giỏi không? Cô ta khá chủ động, tự đến tìm.
Tôn Dĩnh Sa im lặng cúi người, tập trung nhìn CC giao bóng, giống như một con báo nhỏ chuẩn bị lao ra.
Ánh mắt của cô giống y hệt Vương Sở Khâm, sắc bén đến mức không thể nào tránh được.
Nhìn cô ấy thực hiện cú giao bóng móc tay, rõ ràng là đang học theo Vương Sở Khâm.
Tôn Dĩnh Sa khẽ mỉm cười, "Thích giao bóng móc tay sao? Vậy tôi sẽ dùng chính cú giao bóng đó để thắng cô."
Tôn Dĩnh Sa gần như chỉ giao bóng móc tay.
"Nhìn này, chị sẽ cho em xem một màn trình diễn nhé."
Cuối cùng, Tôn Dĩnh Sa thắng 3:0.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Chung Chi, Tôn Dĩnh Sa nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy tinh nghịch.
Cô vừa lau vợt, vừa bước lại gần.
Giơ tay ra.
Chung Chi liếc nhìn cô một cái, không hài lòng, nhưng vẫn bắt tay.
Tôn Dĩnh Sa nhìn vẻ mặt không phục của cô ấy, mỉm cười.
"Em gái à, vẫn cần luyện thêm đó~"
Chung Chi nhìn cô, mỉm cười nói: "Chị không tò mò sao? Tại sao tôi lại biết cú giao bóng móc tay của Vương Sở Khâm?"
Thật ra là lần trước Vương Sở Khâm dẫn cô đi thi đấu, cô đã lén học...
Nhưng mà thế thì sao chứ, Tôn Dĩnh Sa đâu biết sự thật.
Tôn Dĩnh Sa nghe xong, cười bất lực một cái, thời này rồi mà vẫn chơi mấy trò tiểu xảo cổ hủ như vậy.
Quả thật, thời đại có thể tiến bộ, nhưng có những người chỉ biết dậm chân tại chỗ.
Nói gì thì nói, Vương Sở Khâm không phải người dễ bị lợi dụng, và với trình độ của cô ấy, Vương Sở Khâm mà thấy chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn ói máu.
"Em nên cảm thấy may mắn là Vương Sở Khâm không nhìn thấy cú giao bóng của em, không thì anh ấy sẽ tức chết mất, bắt chước mà còn làm như vậy."
Tôn Dĩnh Sa chớp mắt mỉm cười nhìn cô , nhưng Chung Chi lại nắm chặt tay, không thể tin được là những lời đó lại có thể phát ra từ gương mặt vô tội của cô!
Tôn Dĩnh Sa nhìn cô, vẫy tay một cái: "Không chỉ là cú giao bóng móc tay, mà cả kỹ thuật của em, đều phải luyện tập thêm, còn về những thứ khác thì... tôi khuyên em tốt nhất nên bỏ qua đi."
Cái "khác" này được nhấn mạnh, Vương Sở Khâm chắc chắn không thích mấy thứ tệ hại đâu.
Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn cười một cái: "Tạm biệt~"
Chung Chi nắm chặt tay, cắn chặt môi, sắc mặt tối tăm đến mức đáng sợ.
Tôn Dĩnh Sa vừa quay người, lập tức thấy Vương Sở Khâm đang đứng bên ngoài sân.
Cô cầm vợt đi chầm chậm về phía anh.
Vương Sở Khâm cầm khăn và ba bốn miếng cao giảm đau.
Tôn Dĩnh Sa cầm vợt đi chầm chậm về phía Vương Sở Khâm, lúc còn cách anh tầm bảy tám mét, cô giơ tay ra làm dấu 3 và 0, mặt đầy vẻ đắc ý.
Vương Sở Khâm hiểu ngay ý cô là tỷ số 3:0, nhìn thấy dáng vẻ tự mãn của cô, anh khẽ cười, khoé miệng nở một nụ cười vui vẻ.
"Chậc, mèo nhỏ tự mãn quá đấy."
Vương Sở Khâm cười, lập tức kéo cô lại gần, đỡ vai cô rồi đẩy cô đi về phòng thay đồ.
"3:0 đó, Chuqin gege à."
Tôn Dĩnh Sa vẫn làm động tác 3 và 0, giọng điệu nghịch ngợm, đôi mắt lấp lánh vẻ chua ngọt.
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà không siết chặt: "Vừa rồi chơi hăng vậy, lưng đau lưng em?"
"Biết rồi, em đã cạo đầu người ta rồi, Đậu Đậu số một thế giới quả thật lợi hại quá." Vương Sở Khâm vừa nói vừa giúp cô xoa lưng, muốn giúp cô giảm đau một chút.
Tôn Dĩnh Sa bĩu môi: "Đã lâu như vậy rồi, còn nói là số một thế giới."
Vương Sở Khâm mỉm cười dịu dàng: " em mãi mãi là số một thế giới."
Tôn Dĩnh Sa đấm anh một cái: "Anh đến khi nào vậy?"
Vương Sở Khâm vừa nói vừa đẩy cô vào phòng thay đồ rồi khóa cửa lại. "Lúc set ba." Anh vừa xé miếng dán giảm đau, vừa ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô. Anh biết rõ Tôn Dĩnh Sa luôn thích tỏ ra mạnh mẽ.
💜
Trả lờiXóa👍👍👍hóng dc rồi
Trả lờiXóa