Chương 19

 Chương 19

_Em không cần nói trân trọng hiện tại, anh đảm bảo với em rằng, chúng ta mãi mãi sẽ không lạc mất nhau.


Sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa hai người trở nên càng vi diệu hơn.

Trong vài tuần sau, Tôn Dĩnh Sa thỉnh thoảng vẫn mang bữa sáng cho Vương Sở Khâm, và lý do duy nhất khiến cô không mang chính là… cô đã quên mất.

Còn Vương Sở Khâm thì khác, mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho Tôn Dĩnh Sa mà không ngày nào giống ngày nào, và toàn là những món cô thích.

Trong mắt mọi người, họ chẳng khác gì một cặp đôi bình thường, bầu không khí đặc biệt mập mờ.

Nhưng khi hỏi thẳng liệu hai người đã làm lành chưa… thì câu trả lời vẫn là chưa.

Hôm nay, Lưu Đinh Thạc thực sự không thể chịu nổi nữa. Nếu người khác bị họ trêu đùa thì không nói, nhưng chính hắn lại là bạn thân của Vương Sở Khâm, cũng phải trở thành một phần trong trò chơi của họ sao?

Vừa tan buổi huấn luyện, hắn liền chạy xuống tìm Vương Sở Khâm, đẩy anh đi đến nhà ăn.

Vương Sở Khâm cười trêu cậu: “Gấp cái gì thế? Hai ngày rồi chưa được ăn cơm hả?”

Lưu Đinh Thạc lườm anh một cái: “Chuyện khẩn cấp mười vạn lần, anh mày nhất định phải biết!”

Vương Sở Khâm nhe răng cười bất đắc dĩ, để mặc cho hắn đẩy đi, thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Chậm chút đi, già rồi, đầu gối không thoải mái.”

Lưu Đinh Thạc lấy đồ ăn xong, đặt khay xuống đối diện Vương Sở Khâm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng anh: “Cậu phải trả lời nghiêm túc câu hỏi của anh. Không được giấu giếm điều gì đâu đấy.”

Vương Sở Khâm chống hai tay lên đùi nhìn Lưu Đinh Thạc, nghĩ thầm, không phải hôm qua ăn cơm  vẫn bình thường sao, hôm nay bị sao thế, đột nhiên biến đổi rồi à?

Anh nhìn Lưu Đinh Thạc từ đầu đến chân, trêu chọc:
“Sao cảm giác là em sắp không theo kịp suy nghĩ của anh nữa rồi? Là anh thoái hóa hay em tiến hóa đây?”

Lưu Đinh Thạc nghe xong liền tặng anh một cái vỗ mạnh: “Đừng có đùa, anh mày đang nghiêm túc đấy.”

Vương Sở Khâm bật cười: “Haha, được rồi, nói đi, có chuyện gì?”

“Cậu và Tôn Dĩnh Sa đã làm lành rồi đúng không? Không chịu thừa nhận với người ngoài thì thôi, đến cả anh mà cậu cũng phải che giấu à?”

“Nghiêm túc chút đi! Đừng có mà đùa giỡn với anh em.”

Lưu Đinh Thạc nói liền một mạch hai câu, không hề dừng lại lấy hơi.

“Anh lảm nhảm nhanh thế, dừng một chút thì sẽ mất mạng à?”
Vương Sở Khâm vừa nói vừa bắt chước điệu bộ của Lưu Đinh Thạc lúc nãy.

Lưu Đinh Thạc nghe xong câu nói đầy khiêu khích của anh, thở dài một cách nghiêm túc: “Cậu đừng có chuyển chủ đề mãi như thế.”

Vương Sở Khâm gãi đầu: “Chưa làm lành.”

Lưu Đinh Thạc tròn mắt, ngạc nhiên đến mức mắt to như quả trứng gà: “Hai người ngày nào cũng tặng bữa sáng cho nhau, cậu còn ngày nào cũng đưa cô ấy về nhà, thế là đang chơi trò mập mờ đấy à?”

Vương Sở Khâm xoa xoa mũi: “Việc mang bữa sáng là qua lại có qua có lại, đưa cô ấy về nhà là sợ cô ấy không an toàn thôi, anh hiểu gì chứ?”

Lưu Đinh Thạc nhìn anh, không còn gì để nói.

“Rốt cuộc là ai không đồng ý làm lành? Đừng bảo lại là cậu nhé?”

Ánh mắt của Vương Sở Khâm bỗng chốc tối lại…
Không phải là anh không muốn làm lành, mà chỉ cảm thấy hiện tại như thế này cũng tốt rồi. Anh sợ rằng nếu anh và Tôn Dĩnh Sa làm lành, rồi một ngày nào đó cô lại dễ dàng rời bỏ anh… Ít nhất bây giờ, cô không có lý do để rời xa anh.

Lưu Đinh Thạc sốt ruột nhìn anh: “Thật sự là cậu à!”

Vương Sở Khâm khẽ đáp, giọng trầm thấp: “Chuyện làm lành, cô ấy rất ít khi nhắc đến, cả hai chúng em đều không đề cập.”

Lưu Đinh Thạc bực bội vò đầu: “Cậu dám nói là cậu không muốn làm lành à? Cái cách cậu đối xử tốt với ẻm, anh nhắm mắt cũng thấy rõ!”

Nghĩ lại vẫn thấy không hả giận, Lưu Đinh Thạc còn bồi thêm một câu.

“Em ấy theo đuổi cậu cả tháng rồi, người khác không hiểu Tôn Dĩnh Sa, chẳng lẽ cậu cũng không hiểu à?”

Hắn cảm thấy đau cả đầu, không thể tin được Vương Sở Khâm lại không nhận ra sự ưu ái đặc biệt mà Tôn Dĩnh Sa dành cho anh. Một cô gái mơ màng, mơ hồ như thế, ngày nào cũng cẩn thận chuẩn bị cái này cái kia.

“Không phải là không muốn làm lành, chỉ muốn xem trong lòng cô ấy, em chiếm bao nhiêu phần mà thôi.”
Vương Sở Khâm cúi đầu, giọng đầy nỗi tủi thân.

Lưu Đinh Thạc chống cằm nhìn anh, thầm nghĩ, vẫn là chưa tìm lại được cảm giác an toàn…

“Ăn đi ăn đi, anh không giục cậu nữa".
Nói xong, Lưu Đinh Thạc cúi đầu bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hắn thật sự không muốn lại phải chứng kiến một Vương Sở Khâm mất hồn, thất thần nữa; chỉ có Tôn Dĩnh Sa mới có thể giữ cho anh bình tĩnh được.

Vương Sở Khâm ngoan ngoãn ăn cơm, hai má phồng lên, nhai từ từ và cẩn thận.

“Sở Khâm, có vài tài liệu cần anh ký tên. Chiều nay em phải họp nên không tiện đi tìm anh. Phiền anh đến văn phòng gặp em một lát được không?”

Đội y tế, Nguyễn Ý, bước đến bên cạnh anh và nói.

Vương Sở Khâm vừa nhai thức ăn vừa nhìn cô gái trước mặt, khẽ gật đầu. Cô gái này để lại cho anh ấn tượng sâu sắc; lần trước, chính cô đã đưa cho anh một xấp ảnh ngay trước mặt Chủ tịch Lưu, muốn anh ký tên. Dù không muốn ký, nhưng vì Chủ tịch Lưu đang nhìn chằm chằm, anh đành miễn cưỡng chọn hai mươi tấm để ký.

“Cảm ơn, Sở Khâm, vậy em đi trước nhé.” Nguyễn Ý mỉm cười dịu dàng nói.

Vương Sở Khâm vẫn lạnh lùng gật đầu.

Lưu Đinh Thạc liếc nhìn Nguyễn Ý, thắc mắc hỏi:
“Hai người thân thiết lắm à? Từ bao giờ vậy?”

Vương Sở Khâm nuốt miếng cơm rồi đáp: “Anh đeo hai quả trứng dưới lông mày à, chỉ biết chớp mắt mà không biết nhìn hả? Mắt nào của anh thấy em quen thân với cô ta chứ?”

Lưu Đinh Thạc nhìn biểu cảm của Vương Sở Khâm, khác hẳn mọi khi, không có chút ngơ ngác nào. Rõ ràng là anh phải quen biết người ta, thậm chí còn nhớ rất rõ, điều này không giống phong cách thường ngày của anh chút nào. Cô gái đó chẳng phải là đội y tế sao? Hình như cô ấy cũng chẳng làm điều gì đặc biệt nổi bật hay nổi danh cả, nếu có thì sao cậu lại chẳng có chút ấn tượng nào.

“Dù sao lúc nãy cậu nhìn cô ta có vẻ rất quen thuộc, và ấn tượng cũng sâu sắc mà?”
Lưu Đinh Thạc nói với giọng đầy lý lẽ.

Vương Sở Khâm liếc cậu một cái, cười rồi bảo: “Anh ghen  à?”

“Biến đi, đừng có làm anh mày buồn nôn, ai thèm ghen với cậu chứ.” Lưu Đinh Thạc nghe vậy thì nổi cáu ngay lập tức.

Vương Sở Khâm cười một cái, không tiếp tục trêu chọc.

“Làm sao không ấn tượng sâu được? Cô ta lần trước mang cả đống ảnh đến nhờ em ký tên.” Vương Sở Khâm nói, giọng đầy vẻ khó chịu.

Lưu Đinh Thạc nghe thấy chuyện này có vẻ quen thuộc, liền hỏi: “Ảnh? ảnh gì vậy?”

Vương Sở Khâm dùng tay tạo hình chữ C nhỏ: “Cô ta mang cả đống ảnh đến nhờ em ký tên.”

Lưu Đinh Thạc nhìn theo cử chỉ hình chữ C của Vương Sở Khâm, đột nhiên nhớ lại. Trước đây, sau khi Vương Sở Khâm kết thúc cuộc họp và về, Lưu Đinh Thạc có hỏi anh tại sao về muộn, mọi người đã về hết rồi.

Vương Sở Khâm đã than vãn với cậu rằng anh đang phải chấm bài cho người ta. Lúc đó, Lưu Đinh Thạc cứ tưởng anh phải ở lại giúp Chủ tịch Lưu xử lý công việc, ai ngờ lại là đang ký tên cho mấy tấm ảnh.

Lưu Đinh Thạc nhìn anh và bật cười haha…

Vương Sở Khâm trừng mắt nhìn cậu rồi bĩu môi: “Ở nơi công cộng đấy, không chửi anh đâu.”

Sau đó, anh cầm đĩa đi thẳng ra khu rửa tay.

Lưu Đinh Thạc vừa cười xong, thở một hơi dài, thì đã thấy Vương Sở Khâm đi rồi...

“Đợi anh với!”

Chương 18 

Chương 20 

Nhận xét