Chương 42

 

Chương 42

"Đồ heo ngốc, vì có anh nên em cảm thấy hạnh phúc thật nhẹ nhàng."




Ánh mắt như ra hiệu: "Còn anh thì sao? Có vấn đề gì nữa không?"

Lương Tĩnh Côn vừa xua tay vừa gãi đầu:
“Không có vấn đề gì đâu, anh chỉ tới xem cậu nấu ăn thôi.”

Vương Sở Khâm nhướn mày:
“Nhìn anh chẳng khác nào đến để thử đồ ăn cả.”

“Anh là giám sát viên đấy, Tou Tou à.” Lương Tĩnh Côn cười, vỗ nhẹ lên vai anh.

Mã Long khoanh tay, cười dựa lưng vào kệ bếp.

Ánh mắt của Vương Sở Khâm liếc ra ngoài bếp, cố tìm "đậu nhỏ" của mình. Trong này toàn lũ “đầu gấu” đang tra hỏi anh.

“Nhìn giúp cậu rồi, Sa Sa không nhìn về phía này đâu.” Lâm Cao Viễn chặn tầm nhìn của Vương Sở Khâm.

“Tra hỏi phạm nhân cũng không đến mức thế này chứ.” Vương Sở Khâm xoa mũi, cười nói.

Lưu Đinh Thạc cầm một cây xà lách lên, nhai sống vài miếng.

Vương Sở Khâm liếc mắt qua, nhắc nhở:
“Cái xà lách đó em chưa rửa đâu, ăn trúng gì đừng trách em nhé.”

Lương Tĩnh Côn cúi đầu, cố nhịn cười, thầm nghĩ may mắn là anh chưa lén ăn thử.

Lưu Đinh Thạc nhìn cây xà lách trên tay, im lặng vài giây rồi hỏi:
“Chưa rửa mà anh để trong rổ à?”

Vương Sở Khâm dựa vào bồn rửa tay, khóe môi cong lên:

“Còn chưa kịp rửa thì đã bị mấy người bắt vào tra hỏi rồi.”

“Thế là lỗi ai?”

Lưu Đinh Thạc ném cây xà lách trong tay đi, vẻ bực bội:
“Anh cầm trên tay lâu thế mà cậu không nhắc, đợi đến lúc sắp ăn xong mới nói à!”

Vương Sở Khâm ngửa đầu cười ha hả:
“Thì anh cũng có hỏi đâu.”

Tiếng cười vang lên khắp bếp…

Mã Long mỉm cười, nhìn Vương Sở Khâm đầy ẩn ý:
“Có phải cậu định cầu hôn Sa Sa rồi không?”

Vương Sở Khâm cúi đầu, gò má thoáng đỏ, khóe mắt hiện lên chút ngại ngùng.

Anh không nói gì, nhưng ánh mắt ấy khiến mọi người đều hiểu.

Mã Long ghé sát vào tai anh, khẽ nói nhỏ:

“Vững vàng, tự tin, dũng cảm lên.” Nói xong, anh vỗ nhẹ lên vai Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm khẽ gật đầu, đôi tay bắt đầu xoắn xoắn vạt áo, có chút lúng túng.

“Thôi được rồi, giải tán, giải tán nào.” Mã Long xua tay, đuổi khéo mọi người:
“Không biết nấu thì mau ra ngoài, đừng có ở đây cản đường người ta làm bếp.”

Anh mở cửa, quay lại nhắc thêm một câu:
“Đi mau, đi mau, đứng đó chỉ tổ vướng tay người ta!”

Lưu Đinh Thạc cười, nhìn theo anh:
“Cuối cùng thì cũng có thể làm mọi thứ một cách quang minh chính đại rồi.”

Anh vỗ vai Vương Sở Khâm, thực sự cảm thấy mừng cho anh.

Vương Sở Khâm cúi đầu, chuyên tâm rửa rau, khóe môi khẽ cong lên.

Đúng vậy, cuối cùng anh cũng có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình một cách đường hoàng rồi.

Một người đàn ông thực thụ, vừa khéo léo lại vừa đảm đang.

Cuối cùng, trong bếp chỉ còn lại Lâm Cao Viễn ở lại giúp anh. Hai người đàn ông cần mẫn.

“Cậu định sắp xếp cầu hôn thế nào?”

Lâm Cao Viễn đứng bên cạnh, giúp anh cắt thịt.

Vương Sở Khâm trả lời ngay, không cần nghĩ ngợi:
“Tết này đi Hà Bắc một chuyến.”

“Hà Bắc à?” Lâm Cao Viễn cau mày, ngước nhìn anh.
“Cậu định cầu hôn mà còn phải chạy đến tận Hà Bắc sao?”

Vương Sở Khâm gật đầu, đáp một tiếng “Ừ.”
Anh muốn cho cô ấy một mái ấm thứ hai.

Điều này, anh đã quyết định rồi. Anh muốn cầu hôn ở nơi cô ấy đã lớn lên.

Lâm Cao Viễn gãi đầu, lẩm bẩm:

“Cầu hôn mà còn phải đi tận Hà Bắc… Đây là phong tục gì sao?”

Anh có chút không hiểu nổi.

“Phong tục gì chứ?” Vương Sở Khâm hỏi lại.

“Sa Sa yêu nhà mà...”

Câu trước Vương Sở Khâm còn định đáp trả, nhưng câu sau, khi nhắc đến "Sa Sa," giọng anh lại trở nên dịu dàng đến lạ.

Lâm Cao Viễn gật gù, thầm nghĩ điều này đúng là Vương Sở Khâm chu đáo hơn hẳn anh.

“Datou à, cậu lãng mạn đến mức anh cũng sắp thích cậu rồi đấy!” Lâm Cao Viễn đùa.

Vương Sở Khâm khẽ huých anh một cái, đáp:
“Tránh ra, đừng có mà đùa.

Vương Sở Khâm huých nhẹ anh:

“Tránh ra, đừng có đùa nữa.”

Lâm Cao Viễn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhưng không nói gì thêm. Anh đã chứng kiến tất cả những khó khăn mà Vương Sở Khâm đã trải qua trên con đường này. Có lẽ, đây chính là sự đồng cảm sâu sắc giữa những "người đồng đội tay trái."

“Cậu hạnh phúc rồi.”

“Nhưng vì hạnh phúc của cậu, năm trăm tệ của anh bay mất...”

Giọng Lâm Cao Viễn mang chút vẻ đáng thương.

Vương Sở Khâm ngơ ngác nhìn anh:
“Cái gì cơ?”

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Vương Sở Khâm cười phá lên, tiếng cười vang dội khắp bếp:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Lâm Cao Viễn giả vờ cười hiền lành nhưng giọng nói đầy ẩn ý:
“Tốt nhất là trong tiền mừng cưới cậu nhớ gói lại đủ cho anh đấy!”

Vương Sở Khâm cười, nhếch môi nói:

“Em với Sa Sa gộp chung một phần, thiếu gì cũng không thiếu năm trăm của anh.”

Lâm Cao Viễn cười trêu:
“Cậu đúng là người tốt đấy, cậu với Sa Sa cưới nhau thì anh cũng tiện trả lại luôn, đỡ phải tính thêm một khoản nợ nữa.”

“~ hạnh phúc đến khóc luôn ấy nhỉ.”

Vương Sở Khâm gò má nhếch cao, nhặt miếng thịt xông khói vừa thái xong nhét thẳng vào miệng Lâm Cao Viễn:
“Ăn đi, ngậm miệng lại! Đừng có mà gọi lung tung.”

Lâm Cao Viễn vừa nhai thịt vừa cười, tiếp tục trêu:
“Không giấu được đâu, nhìn cậu lại đang âm thầm vui sướng đây này.”

Thấy các món ăn gần như đã xong, chỉ còn thiếu món thịt kho hầm.

Vương Sở Khâm vỗ vai Lâm Cao Viễn:
“Em đi gọi điện chút.”

Lâm Cao Viễn gật đầu đáp, tiếp tục bày các món đã nấu xong ra đĩa.

Tôn Dĩnh Sa ngửi thấy mùi thơm, vui vẻ nhảy chân sáo vào bếp. Cô vừa ngó nghiêng xem tình hình, vừa tranh thủ tìm Vương Sở Khâm.

“Ơ? Anh Viễn, sao chỉ có mình anh vậy?” Tôn Dĩnh Sa hé cửa kính, ló đầu vào hỏi.

“Datou đi gọi điện rồi.” Lâm Cao Viễn mỉm cười dịu dàng trả lời.

Tôn Dĩnh Sa gật đầu, giọng trong trẻo vang lên:
“Cảm ơn anh Viễn nhé! Anh vất vả rồi~”

Cô nhìn về phía phòng khách, nơi mọi người đang vui vẻ chơi đùa, rồi lén lút đi vòng qua phòng của Vương Sở Khâm.

“Cạch.” Cửa mở ra.

Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng thò đầu vào, giống như một con mèo nhỏ.

Vương Sở Khâm hơi động tai, nghiêng đầu nhìn cô một chút.

Anh khẽ nói lời tạm biệt với người bên kia điện thoại:
“Dì, Sa Sa đến rồi, cháu cúp máy nhé.”

Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng đóng cửa lại, căn phòng tối mờ chỉ còn một vòng sáng nhạt.

Tôn Dĩnh Sa không bật đèn, vì cô biết Vương Sở Khâm sẽ tự động đi về phía mình.

Vương Sở Khâm cúp điện thoại, tắt màn hình, tay nhét trong túi quần bước về phía cô.

“Tiểu Đậu Bao, sao không bật đèn?”

Vương Sở Khâm đi đến trước mặt cô, chuẩn bị bật đèn.

Tôn Dĩnh Sa vội ngăn lại tay anh:
“Không cần bật đâu, Touge, anh đang gọi điện với ai vậy?”

“Mẹ anh, bà ấy nói nhớ em rồi.” Vương Sở Khâm vừa nhét tay vào túi quần, vừa dựa vào tủ quần áo.

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, miệng mở ra rồi lại khép lại, gật đầu. Đôi mắt cô lóe sáng như những ngôi sao.
“Nhắn với Dì giúp em, nói em cũng nhớ bà ấy rồi~ Cảm ơn Dì giúp em nhé.”

Đôi mắt Tôn Dĩnh Sa chớp chớp, rồi thêm một câu nữa:

“Cảm ơn anh trai!”
Be mèo nhỏ thông minh, luôn biết cách chia đều sự quan tâm, hehe~

Vương Sở Khâm cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
“Ừ, chúng ta hiểu nhau, những gì em muốn nói anh đều đã nói thay em, không thiếu một từ nào.”

“Vậy...”

“Có phần thưởng không, Tiểu Đậu Bao?”

Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như một con sư tử, ánh sáng trong mắt như lửa.

Tôn Dĩnh Sa chu môi, giơ tay ra:
“Thưởng cho anh, một cái ôm dành cho chú lợn thông minh này!”

Vương Sở Khâm cười nhẹ, ôm cô một cách dịu dàng, nhưng chỉ vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, không hề dính sát vào người, chỉ đơn giản là một cái ôm thân mật.

“Chưa tắm, người đầy mùi.”

Tôn Dĩnh Sa đâu có quan tâm, cô ôm lấy eo anh, mặt vùi vào ngực anh...

“Thật đấy anh ơi.”

Giọng Tôn Dĩnh Sa thật nhẹ nhàng.

Vương Sở Khâm nhìn cái gáy tròn tròn của cô, hừ nhẹ một tiếng.

“Là mùi sườn chua ngọt của Wang Datou đó.”

Tôn Dĩnh Sa cười khúc khích nói.

Vương Sở Khâm không nhịn được mà bật cười, ôm nhẹ vào cái eo mềm mại của cô.

Anh ôm cô ngồi xuống mép giường, tay quàng qua eo cô, đặt cô lên đùi mình.

Trong căn phòng tối tăm, ngoài những tiếng ồn ào bên ngoài, chỉ còn lại nhịp tim vội vã của cả hai.
Thình thịch... thình thịch...

Tôn Dĩnh Sa quàng tay quanh cổ anh, đôi mắt to long lanh đầy mê hoặc.
“Cảm ơn anh nhé, anh trai.”
Tôn Dĩnh Sa hôn lên má anh.

“Ừm~ Mệt quá đi, bảo bối.”
“Chưa đủ đâu~”

Vương Sở Khâm nhìn cô, môi chu lên có thể treo được một bình nước.
Tôn Dĩnh Sa cười rồi lại hôn anh thêm lần nữa.

Vương Sở Khâm khẽ nhếch môi, giọng nói có chút uỷ khuất: “Chưa đủ~”
Tôn Dĩnh Sa như con chim nhỏ, hôn liên tục lên mặt anh.
“Lớn thúi à, đủ chưa?”
“Thêm một nụ hôn nữa đi, Tiểu Đậu Bao~”
Vương Sở Khâm nói xong liền tự động hôn cô.
Bé mèo chỉ hôn mặt, còn cún con  thì không dễ thoả mãn như vậy.
Anh nhẹ nhàng cắn nhẹ môi dưới của cô.
“Sắp ra ngoài rồi, không thể ở lâu quá đâu, anh à.”
Tôn Dĩnh Sa nói, đôi môi vẫn còn ngậm lấy.
Vương Sở Khâm nhìn vào đôi môi của cô, hầu kết anh chuyển động lên xuống, ừ?  vẫn chưa hôn đủ đâu...

Bây giờ anh chỉ muốn đuổi tất cả mọi người ra ngoài...

Anh nhẹ nhàng cắn một chút vào dái tai cô, ghé sát tai cô thì thầm: "Tối tiếp tục, chưa đủ đầy~"

Nói xong, anh dụi mặt vào má cô.

Tôn Dĩnh Sa nhướng mày, khóe miệng nhếch lên. Cô vén mở cổ áo anh, mắt mèo ban đêm sẽ phát sáng khi cô nhìn vào anh, tay cô nắm chặt lấy eo anh.

Vương Sở Khâm cắn nhẹ một bên môi, một tay chống lên giường, tay kia ôm lấy cô.

Ánh mắt anh không rời khỏi cô, để cô thoải mái làm theo ý muốn của mình.

Cô nhẹ nhàng hôn vào xương quai xanh của anh, cuối cùng nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.

"Trước tiên đánh dấu một bên, tối sẽ tiếp tục."

Tôn Dĩnh Sa nhìn vết đỏ nhỏ, đứng dậy xoa đầu anh.

"Sở Khâm, em ra ngoài trước, anh nhanh lên nhé."

Tôn Dĩnh Sa nói xong định mở cửa phòng để đi ra ngoài…

Cô nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn chiếc cổ áo của anh đang mở.

"Anh nhớ đấy nhé~"

Tôn Dĩnh Sa nói rồi chỉ vào cổ áo mình.

Ngứa ngáy và đau đau.

Vương Sở Khâm cúi đầu chạm vào chỗ mà cô nói giống như bị mèo con cắn vào, cảm thấy hơi ngứa.

Anh cúi đầu cười nhẹ, tự giác chỉnh lại cổ áo cho mình.

Chương 41

Chương 43

Nhận xét

  1. Nặc danh10:13 CH GMT+7

    Hai đứa này tình quá đi mất, thích ngồi trên đùi rồi ôm z đó hả, biết ý thích lắm không

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét