Chương 47
Chương 47
Vương Sở Khâm bĩu môi, nhìn sắc mặt cô, ngoan ngoãn bỏ xuống…
Anh cúi đầu chơi với tay áo của mình.
Đôi mắt to của cô liếc sang bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt của anh đầy vẻ ấm ức, cô khẽ cười, sao giống như đứa trẻ vậy.
"Tối nay xem anh thể hiện thế nào nhé~"
Tôn Dĩnh Sa nói xong, liếm môi, đánh giá phản ứng của anh.
Vương Sở Khâm mím môi, cố gắng kiềm chế khóe miệng của mình.
Ánh mắt của anh quả thật không thể ngừng liếc nhìn cô.
Tôn Dĩnh Sa đang quan sát anh kỹ lưỡng, bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện Ma Long đã nói về việc anh xin làm trợ lý huấn luyện viên.
"Vì sao lại xin đi Ireland làm trợ lý huấn luyện viên vậy?"
Tôn Dĩnh Sa hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Vương Sở Khâm nghe thấy vậy, chớp chớp mắt… Không thể nào, sao Tiểu Đậu Bao lại biết nhanh thế.
Anh không thể nói thẳng là muốn đi Ireland để kết hôn chứ.
Ireland cho kết hôn nhưng cấm ly hôn
Như vậy chẳng có chút lãng mạn nào, mà lại còn chưa cầu hôn nữa…
Vương Sở Khâm gãi đầu, nhíu mày, nghĩ ra một lý do ngay tại chỗ.
"Trong thư của cem không phải nói Ireland rất thú vị sao? Anh nghĩ làm trợ lý huấn luyện viên ở đó sẽ rất tuyệt."
Vương Sở Khâm nói xong, mặt anh đã đỏ bừng, hoảng hốt đến mức không thể giả vờ bình tĩnh, mọi thứ đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôn Dĩnh Sa chống hông, quan sát anh, ánh mắt lướt qua người anh.
"Ồ~ vậy sao anh không nói với em?"
Tôn Dĩnh Sa nheo mắt, nhìn kỹ anh.
Vương Sở Khâm nhắm mắt lại, ừm một tiếng, trong lòng cảm thấy cực kỳ tội lỗi.
"Muốn tạo cho em một bất ngờ mà."
Tôn Dĩnh Sa đứng nhìn anh, gật đầu.
May quá, cái tên ngốc này không nói đi làm giấy tờ kết hôn, nếu không kế hoạch coi như hỏng mất. Quả thật, cuối cùng thì cô, Tôn Dĩnh Sa, vẫn lãng mạn hơn một chút!
Tôn Dĩnh Sa kiêu hãnh ngẩng đầu lên, mỉm cười một cách tự mãn, "Mình quá lãng mạn, Tôn Dĩnh Sa!"
Vương Sở Khâm cúi đầu uống một ngụm nước, khóe miệng đang cố nín cười.
Diễn xuất hay thế này, Vương Sở Khâm, mình thật thông minh quá đi, Yes! Anh hưng phấn vung nắm tay lên.
"Vương, Da, Tou." Tôn Dĩnh Sa vẫy tay trước mặt anh.
"Hả?"
Vương Sở Khâm vừa mới mơ màng, linh hồn đã bay đến Ireland để cùng Tiểu Đậu Bao lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi…
Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, cắn môi quan sát anh: "Mơ màng cái gì vậy, đầu heo, đưa cho em cái vợt đi."
Vương Sở Khâm chớp mắt, còn đang ngơ ngác, quay người đưa vợt cho cô.
"Vương Datou, annh ngồi một lát rồi đi tập luyện! Đừng có lười biếng đấy nhé!"
Tôn Dĩnh Sa lau vợt, nhìn anh.
Vương Sở Khâm cười gật đầu, thậm chí còn có chút ngại ngùng.
Tôn Dĩnh Sa cầm vợt đi về phía sân, thường xuyên quay đầu lại nhìn anh 1 cái..
Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, không hiểu Vương Sở Khâm đang vui vẻ cái gì. Anh ấy cười mà trông như một thằng ngốc vậy.
Vương Sở Khâm cúi đầu, đang nhắn tin với người bạn luật sư của mình, bảo anh ta chuẩn bị thư mời.
Thoát khỏi khung trò chuyện.
Anh lại nhìn tiến độ của chiếc nhẫn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn mà anh tự thiết kế trong màn hình.
Chiếc nhẫn mà anh đã dành vô số đêm để thiết kế cho cô.
"Người anh em, có thể cưới Tiểu Đậu Bao về làm vợ hay không là do cậu đó, cố gắng lên nhé."
Vương Sở Khâm nói nhẹ nhàng với chiếc điện thoại, khóe miệng còn cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Cậu lưu luyến thoát khỏi trang, nhẹ nhàng đặt điện thoại của mình bên cạnh điện thoại của Tôn Dĩnh Sa, rồi cầm vợt, vừa hát vừa đi đến sân tập.
Sau buổi tập, Tôn Dĩnh Sa nhất quyết muốn cùng Vương Sở Khâm thi đấu một trận.
Vương Sở Khâm vung vợt, đôi mắt nhỏ khẽ liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nói: "Không đánh."
Tôn Dĩnh Sa cầm vợt, nói: "Vương Datou! em cho anh một cơ hội nữa! Đánh hay không đánh?"
Vương Sở Khâm bĩu môi, nhíu mày.
Lần trước vì trận đấu, anh phải dỗ dành cô suốt nửa tiếng.
Cậu nói: "anh đánh "
Tôn Dĩnh Sa đã đứng ở phía bên kia bàn, vẫy tay ra hiệu cho anh.
Vương Sở Khâm do dự, không muốn qua đó, vẫn lưỡng lự với vợt trong tay.
"Đi đâu vậy, Tou." Lương Tĩnh Côn đẩy nhẹ anh.
Vương Sở Khâm nhìn anh với ánh mắt cầu cứu: "Em dễ làm cô ấy nổi cáu lắm, một khi nổi cáulà cô ấy không thèm để ý đến em luôn."
Lương Tĩnh Côn ghé vào tai anh thì thầm: "Cậu không phải biết đánh những quả bóng tình cảm sao? Diễn đi, diễn thử đi!"Lương Tĩnh Côn vỗ vỗ vai cậu.
Tôn Dĩnh Sa ra hiệu với anh, bảo anh qua phía đối diện, còn mèo con thì đã cúi người chuẩn bị tấn công.
Đối mặt với sự uy hiếp từ Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, trời ơi!
Không tình nguyện chút nào, anh bước đi...
Sau một vòng đấu, Tôn Dĩnh Sa khiến Vương Sở Khâm chạy khắp sân.
Vương Sở Khâm dựa vào bàn, thở hổn hển, cố gắng giữ bình tĩnh, phải để Tiểu Đậu Bao thắng, tuyệt đối không thể để cô ấy thua.
Vòng thứ hai, Tôn Dĩnh Sa chơi càng lúc càng mạnh, còn anh cũng bắt đầu hưng phấn lên.
Dù trong đầu nghĩ mình không được xoáy quá mạnh, nhưng kết quả là một quả bóng bay đi...
Và thẳng vào điểm luôn... Vương Sở Khâm lén lút liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa, nhăn mặt nhìn tay trái của mình: "Ôi trời."
Tay à, m vừa làm cái gì vậy
Tôn Dĩnh Sa vì cái điểm đó mà suýt nữa làm vợt nổ tung.
Trong giờ nghỉ giữa hiệp, Tôn Dĩnh Sa lười biếng vung vợt nhìn quanh, rồi nhận thấy có người đứng đó, là Nguyễn Ý
Cô muốn xem cô ta đến làm gì, nên cầm vợt đi lững thững lại gần.
"Á?
Vương Sở Khâm đứng ngẩn ra, nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa bỏ lại mình và đi mất.
Rồi anh liếc thấy cô gái đứng bên ngoài sân, cầm vợt với vẻ mặt đen sì, đi theo Tôn Dĩnh Sa.
"Tôi... tôi đến để xin lỗi các bạn, các bạn có thể rút đơn kiện không?"
Ruan Yichu nhìn Tôn Dĩnh Sa, nói với vẻ mặt đầy tội nghiệp.
Tôn Dĩnh Sa cầm vợt nhíu mày, "Rút đơn kiện?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã hiểu sai rồi, tôi thật sự không biết chuyện nghiêm trọng như vậy, xin lỗi."
Nguyễn Ý nước mắt tuôn rơi, khóc như mưa.
Tôn Dĩnh Sa dùng đôi mắt to quan sát cô, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những lời cô ta vừa nói, tự hỏi tại sao cô ta lại xin lỗi.
"Vẫn dám đến à?"
Vương Sở Khâm nắm tay Tôn Dĩnh Sa, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn Vương Sở Khâm, rồi lại nhìn Nguyễn Ý
Nguyễn Ý quỳ xuống: "Xin lỗi, xin lỗi Tôn Dĩnh Sa, cầu xin bạn tha thứ cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi..."
Tôn Dĩnh Sa nhìn hành động của cô, đại khái đoán được phần nào.
"Chính là cô chụp bức ảnh đó?"
Ruan Yichu gật đầu: "Xin lỗi, tôi thật sự bị mất trí rồi."
"Tha cho tôi một con đường sống đi, thật sự cầu xin hai người."
Tôn Dĩnh Sa siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi... Vương Sở Khâm nắm tay cô càng chặt hơn.
"Biến đi, đừng có ở đây khóc lóc, ồn ào quá."
Vương Sở Khâm mặt đầy sát khí, cảm giác như có thể giết chết một người ngay lập tức.
Cậu ghê tởm liếc nhìn cô gái đó, không hiểu sao cô ta có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Vương Sở Khâm kéo tay Tôn Dĩnh Sa, vòng qua cô ta rồi đi thu dọn đồ đạc.
Nguyễn Ý muốn đi theo để xin lỗi một lần nữa, nhưng Vương Sở Khâm quay lại, gằn giọng: "Nếu cô còn theo sau, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy."
Nguyễn Ý sợ đến mức run lên, ngồi thụp xuống đất, ôm đầu đầy đau khổ.
Tôn Dĩnh Sa đứng bên cạnh ngoan ngoãn nhìn anh thu dọn đồ đạc, lén lút liếc nhìn Nguyễn Ý
Cô hít một hơi vào, ánh mắt dõi theo từng động tác của Vương Sở Khâm khi anh dọn dẹp.
Thì ra, trái tim của anh luôn cứng rắn hơn của cô.
Nguyễn Ý ngồi trên đất, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn họ.
Từ đây, cô hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của "chỉ có Tôn Dĩnh Sa".
Tình yêu đơn phương đầy bóng tối và sự ghen tị tột cùng, cuối cùng cũng đã kết thúc.
...
Vương Sở Khâm nhận ra cô gái phía sau mặt đầy âu lo, liền buông tay cô ra.
Anh dừng lại, cúi xuống, đối diện với cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Tôn Dĩnh Sa nhìn vào đôi mắt anh, nhẹ nhàng mím môi.
Cô đang nghĩ gì, anh hiểu, anh rất hiểu.
"Tiểu đậu bao, anh nghe em."
Vương Sở Khâm xoa nhẹ khuôn mặt cô, dịu dàng nói.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, vì họ hiểu nhau quá rõ, chỉ cần một ánh mắt là đã có thể biết đối phương đang nghĩ gì.
Tôn Dĩnh Sa không phải vì thương xót Nguyễn Ý, mà chỉ không muốn phá hủy cuộc đời cô ta.
Tôn Dĩnh Sa nhìn chằm chằm vào Vương Sở Khâm, chớp mắt, à...
Bé mèo nhỏ đang bị say nắng, xin đừng làm phiền~
"Tiểu~ đậu~ bao~ em cẩn thận, nước miếng sắp rơi ra rồi."
Vương Sở Khâm cười, cúi đầu, đến gần cô.
Tôn Dĩnh Sa lúc nãy còn nhìn anh với ánh mắt như nhìn thấy sao trời, nhưng ngay khi anh mở miệng, cô liền lườm anh một cái.
"Vương Sở Khâm, sao lúc nảy anh không chơi nghiêm túc".
Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, mạnh tay đấm vào ngực anh một cú.
Vương Sở Khâm nhíu mày, không hiểu suy nghĩ của tiểu đậu bao lại nhảy vọt đến mức này…
Và này! Thua hay thắng đều không thể được sao?
"Buổi tối nấu chút canh nhé, nấu canh gì thì tốt nhỉ... ." Vương Sở Khâm vừa nói vừa cúi đầu quan sát động tác của bé mèo nhỏ.
Tôn Dĩnh Sa nuốt nước miếng, liếm liếm môi...
Vương Sở Khâm trong lòng đếm...
Ba, hai...
"Anh trai, em có một đề nghị, sao không thử nấu canh ngô sườn heo nhỉ? Em thấy món này khá ngon đó."
Tôn Dĩnh Sa cười tươi nhìn anh.
Hừ, anh biết ngay bé mèo nhỏ không thể chịu nổi trong ba giây mà.
Vương Sở Khâm liếc nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên: "Canh ngô sườn heo à?"
Tôn Dĩnh Sa mong chờ gật đầu, đôi mắt liên tục chớp chớp.
Ánh mắt như đang nói: "Xin anh đấy, em thật sự muốn uống lắm!"
Vương Sở Khâm bị nhìn đến đỏ mặt, ánh mắt tránh đi, gãi đầu rồi ho một cái: "Được rồi, vậy thì canh ngô sườn heo nhé."
Tôn Dĩnh Sa làm một dấu hiệu "2" trước mặt anh: "Yay!"
Mèo nhỏ tự đắc vểnh đuôi rồi~
Về đến nhà...
Vương Sở Khâm đang bận rộn trong bếp.
Tôn Dĩnh Sa ngồi trên ghế sofa, lướt Weibo và trả lời bài đăng của Vương Sở Khâm: "Tiểu đậu bao, anh muốn gia hạn."
Tôn Dĩnh Sa: "Một nồi canh một tháng được gia hạn 1 tháng
Sau đó cô chạy lại và để lại một bình luận trên bài đăng chính thức của anh.
Tôn Dĩnh Sa: "Có văn hoá ghê (Đầu heo)".
Với những bình luận không hay, cô không còn quá bận tâm nữa. Bây giờ cô đã có khả năng bảo vệ gia đình và bạn bè.
Và bản thân cô cũng đang được yêu thương và bảo vệ bởi những người yêu cô.
Nhìn về phía bóng dáng bận rộn trong bếp, cô nhẹ nhàng ngắm nhìn và giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Nhận xét
Đăng nhận xét