Chương 12
Chương 12
Bởi vì em là Tôn Dĩnh Sa, nên anh sẵn lòng hết lần này đến lần khác 'vấp ngã' vì em."
Chủ tịch Lưu đến xem tình hình ở sân tập.
Nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đang dẫn dắt Viên Việt, Lưu Quốc Lương gãi đầu, thắc mắc: "Đứa nhỏ này chẳng phải do Vương Sở Khâm phụ trách sao?"
Không hiểu rõ lắm, ông liền vẫy tay gọi Vương Sở Khâm. Vương Sở Khâm thấy vậy liền chạy nhanh đến.
“Viên Việt không phải là cậu đang huấn luyện à?” Lưu Quốc Lượng nhìn anh và hỏi.
Vương Sở Khâm chớp mắt suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “À, chuyện đó... Tiểu Đậu... Huấn luyện viên Tôn ấy, cô ấy vừa mới đến nên để cô ấy dẫn để dễ thích nghi.”
Lưu Quốc Lượng gật đầu: "Tốt nhất là dễ thích nghi thật, đừng để hóa ra là vì không nỡ để con bé phải huấn luyện mấy đứa bướng bỉnh."
Lưu Quốc Lượng hài lòng xoa đầu Vương Sở Khâm: "Con với Sa Sa dẫn bọn chúng chơi một trận đôi nam nữ đi, xem chúng có tiến bộ gì không."
Vương Sở Khâm ngây người một chút rồi gật đầu: "Con với Huấn luyện viên Tôn cùng một đội ạ?"
“Hai đứa cùng đội chẳng phải bắt nạt người ta à? Hai đứa chia ra, mỗi người dẫn một bạn.”
Nói xong, Lưu Quốc Lượng vỗ nhẹ vào eo Vương Sở Khâm ra hiệu bảo cậu mau chuẩn bị, ông muốn xem.
Vương Sở Khâm chạy về, thì thầm bàn bạc với Tôn Dĩnh Sa.
“Anh với Nhâm Tử Hạ một đội, em với Viên Việt một đội, bốn đứa mình đấu một trận nhé.”
Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái rồi đảo mắt. Đây chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Cô đã bao lâu rồi không tập luyện, làm sao hai nữ đấu với hai nam được.
Vương Sở Khâm vừa nhận được cái liếc mắt của cô liền hiểu ngay, đành cam chịu mà nói: “Vậy anh với Viên Việt, em với NhiệmTử Hạ.”
Vương Sở Khâm bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua.
Tôn Dĩnh Sa lập tức nhận ra, ha ha, đúng là một “đại ngốc” mà!
Lưu Quốc Lượng đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát trạng thái của hai thành viên nhỏ.
Mỗi lần đến lượt đội đối diện nhặt bóng, Vương Sở Khâm lại nháy mắt ra hiệu cho Nhiệm Tử Hạ.
Mới đầu, Tôn Dĩnh Sa còn nhặt được hai quả bóng, nhưng sau đó thì không nhặt được quả nào nữa.
Tôn Dĩnh Sa nghĩ, “Cậu nhóc này tích cực thật.”
Sau bốn trận, hai bên bất phân thắng bại.
Cuối cùng, vẫn là Vương Sở Khâm và Viên Việt giành chiến thắng.
Lưu Quốc Lương vui vẻ vỗ tay: “Không tệ, không tệ!”
Tôn Dĩnh Sa cầm vợt bóng bàn, nhìn qua nhìn lại. Vừa rồi cô đã đánh hụt không ít quả, trông có vẻ hơi thất vọng.
Vương Sở Khâm ngồi ở chỗ uống nước, thỉnh thoảng liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa đang cãi lý với cây vợt của mình, khóe miệng khẽ nở nụ cười...
“Đi thôi, ăn cơm nào.”
Lương Tĩnh Côn vòng tay qua vai Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm đứng dậy, theo anh chuẩn bị đi đến nhà ăn. Khi vừa ra đến cửa phòng tập, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì, lại kéo Lương Tĩnh Côn quay trở lại.
“Huấn luyện viên Tôn, khi nào em lại đi hẹn hò với 'người ta' đấy? Chiều nay có cần anh xin nghỉ hộ không?”
Vương Sở Khâm một tay chống lên tường, tay kia vẫn khoác trên vai Lương Tĩnh Côn.
Lương Tĩnh Côn nghe vậy, lập tức rút vai ra, nói: “Đừng lôi anh mày vào trò chết chóc này, trời ơi.”
Tôn Dĩnh Sa nghe xong, cúi đầu cười bất lực, lẩm bẩm: “Được lắm, Vương Sở Khâm, chỉ toàn bày trò chọc em thôi nhỉ.”
Rồi cô cúi người, bước nhanh về phía Vương Sở Khâm.
Chẳng mấy chốc, cô đã đứng trước mặt anh.
Vương Sở Khâm cúi đầu nhìn cô. Tóc búi thấp đơn giản của Tôn Dĩnh Sa do tập luyện mà có chút rối, nhưng trông lại càng đáng yêu, nhìn mà thấy cưng.
Vương Sở Khâm vội quay đi, không dám nhìn thêm nữa, vì nếu nhìn tiếp anh sẽ xấu hổ mất.
“Huấn luyện viên Vương, em chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian tập luyện đâu, anh không cần lo lắng.”
Nói xong, Tôn Dĩnh Sa nhấc chân đi về phía cửa.
Vương Sở Khâm quay đầu lại, cắn nhẹ môi dưới, khóe miệng nhếch lên.
Tôn Dĩnh Sa dừng lại, quay người lại và khẽ nói trước ngực Vương Sở Khâm: “Nhưng khi nào em đi em cũng không nói cho anh biết đâu, huấn luyện viên Vương.”
Nói xong, cô nhấc chân chạy đi. Lần này cô thực sự đã rời đi, hì hì. Nghĩ đến vẻ mặt ngẩn ngơ của Vương Sở Khâm, khóe miệng Tôn Dĩnh Sa không thể không cong lên.
Lương Tĩnh Côn huých vào Vương Sở Khâm.
“Sao cậu lại bị em gái tôi kiểm soát chặt thế?”
Vương Sở Khâm gõ nhẹ vào trán Lương Tĩnh Côn một cái.
“Anh nói bậy gì đấy? Muốn bị dạy dỗ phải không?”
Nói xong, Vương Sở Khâm khoanh tay, bước thẳng về phía nhà ăn.
“Cậu vẫn còn chối hả, hứ.”
Lương Tĩnh Côn lẩm bẩm.
Vương Sở Khâm nhai miếng thịt chua ngọt trong miệng, nghĩ đến lời của Tôn Dĩnh Sa.
Gì mà không nói cho anh biết chứ, lại còn bảo chỉ là bạn bình thường. Bạn bình thường chẳng lẽ không thể nói với đồng nghiệp khi nào đi ăn à?“Huấn luyện viên Vương, tôi có thể ngồi đây không?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Chung Chi bưng khay thức ăn, ra hiệu về chỗ ngồi bên cạnh Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm ngước lên nhìn cô một cái. Trông có chút quen nhưng không nhớ ra được.
“Cô ngồi đối diện đi, tôi mông to, ngồi không vừa đâu.”
Nói xong, Vương Sở Khâm cúi xuống xúc thêm một thìa cơm.
Lương Tĩnh Côn đá nhẹ vào chân cậu.
Chung Chi liếc nhìn Lương Tĩnh Côn, dường như hỏi xem có thể không.
“Xin lỗi nhé, tôi sợ vợ tôi không vui.”
Lương Tĩnh Côn lịch sự đáp.
Chung Chi gật đầu: “Làm phiền các cậu rồi, xin lỗi nhé, tôi đi trước đây.”
“Cô talà ai vậy? Sao tôi không có ấn tượng gì cả?”
Vương Sở Khâm liếc nhìn bóng lưng Chung Chi rồi lại cúi xuống ăn cơm.
“Cô ta là thành viên đội hai, tên là Chung Chi, trước đây cậu không phải đã hướng dẫn cô ta một lúc sao?”
Lương Tĩnh Côn vừa nhai cơm vừa trả lời.
Vương Sở Khâm gật đầu, thật sự không có ấn tượng gì.
“Chỉ nhớ được những chuyện liên quan đến em gái tôi thôi, còn lại thì cậu chẳng muốn nhớ gì cả.”
Lương Tĩnh Côn chê bai anh có tiêu chuẩn kép.
Vương Sở Khâm nghe vậy, đá nhẹ vào bắp chân Lương Tĩnh Côn: “Đang ăn đấy, không đánh anh đâu.”
Buổi chiều tập luyện, Vương Sở Khâm có vẻ hơi mất tập trung, bị bóng của NhiệmTử Hạ đánh trúng mấy lần
“Anh không khỏe à? Huấn luyện viên Vương.”
Nhiệm Tử Hạ nhìn cậu hỏi.
“Cậu đánh đi.”
Vương Sở Khâm nắm vợt, lẩm bẩm nói.
Nhiệm Tử Hạ lắc đầu, cậu đã bị đánh mấy lần rồi mà vẫn bảo để cậu đánh nữa.
Vương Sở Khâm trong lòng vẫn còn bận tâm chuyện kia, cảm thấy khó chịu.
Tôn Dĩnh Sa chú ý đến tâm trạng của cậu, đi tới vỗ nhẹ vào eo cậu.
“Touge, chiều này cho em đi một đoạn nhé.”
Vương Sở Khâm ngẩng người, cọ nhẹ cằm vào tay.
“Ừ.
Nhiệm Tử Hạ bị Vương Sở Khâm đánh đến mức vợt suýt bay lên.
“Huấn luyện viên Vương, sao anh lúc được lúc không vậy? Đừng chơi kiểu này chứ.”
Nhiệm Tử Hạ chống hông, tố cáo, sáng nay còn ra hiệu để cậu ta giúp Tôn Dĩnh Sa nhặt bóng, giờ lại liên tục đè cậu ta đánh!
“Cái gì không được, tôi đâu có gì là không được!”
Vương Sở Khâm đánh một quả bóng, bóng vừa vặn rơi trúng đầu Nhậm Tử Hạ.
Nhiệm Tử Hạ lườm Vương Sở Khâm một cái rồi lầm bầm: “Cái gì được chứ, đầu óc chỉ biết yêu.”
Tôn Dĩnh Sa đang ở phía sau nhặt bóng nghe thấy, không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Nhiệm Tử Hạ nghe thấy tiếng cười thì tức giận quay lại, “Thằng nhóc nào dám cười tôi?”
Nhìn thấy là Tôn Dĩnh Sa, Nhiệm Tử Hạ lại ngượng ngùng quay đi. Hiện giờ cậu chưa đủ sức đấu lại Vương Sở Khâm hay Tôn Dĩnh Sa.
Kết thúc buổi tập, Lương Tĩnh Côn cầm túi hỏi Vương Sở Khâm tối có muốn đi ăn cùng không.
Vương Sở Khâm lắc đầu, liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa rồi đắc ý nói: “Phải làm tài xế cho người ta rồi.”
Lương Tĩnh Côn nhìn vẻ mặt hài lòng của cậu, trong lòng thấy vui vui… không thèm quay lại, vẫn là em gái dễ sai khiến hơn, còn làm tài xế nữa.
Vương Sở Khâm thu dọn đồ đạc, liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa đang nghịch điện thoại, bĩu môi, giật giật vạt áo.
“Em đi đâu vậy?” Vương Sở Khâm vừa nói vừa đung đưa chân.
“Đi Hải Để Đại Hạ, làm phiền anh rồi, gege!”
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười nhẹ, nói với Vương Sở Khâm, khoảng cách không gần không xa.
Vương Sở Khâm nhìn khuôn mặt ngây thơ trước mặt, nhìn bao nhiêu năm qua, khuôn mặt trẻ con không hề thay đổi. Cảm giác còn ngày càng tươi mới hơn.
Là ảo giác à?
“Anh với em có quan hệ gì mà em lại gần anh như thế?”
Vương Sở Khâm sờ sờ mũi, ánh mắt lảng tránh. Dù nói vậy, nhưng cậu cũng không tránh đi, vẫn ngồi vững như dán keo 502 vào ghế.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, mắt lướt qua một vòng rồi thẳng thắn tấn công: “Thì em đang theo đuổi anh, giờ anh đồng ý cũng không sao đâu!”
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Tôn Dĩnh Sa, khuôn mặt Vương Sở Khâm đỏ bừng, anh biết cô luôn giỏi nhất trong việc làm anh xấu hổ.
Anh không thể phân biệt được liệu Tôn Dĩnh Sa đang đùa hay thật lòng, sao lại thế này? Cô ấy thực sự muốn sao? Vương Sở Khâm cảm thấy khó xử, tại sao vậy? Chỉ cần người ta vẫy tay một cái là anh phải quay lại sao?
Trong lòng có một tiếng nói vang lên: Vì cô ấy là Tôn Dĩnh Sa.
Vương Sở Khâm lắp bắp, ngẩng cao đầu.
“Không có quan hệ gì cả.”
Nói vậy, nhưng cậu không dám nhìn Tôn Dĩnh Sa, ánh mắt cứ nhìn đi chỗ khác.
Tôn Dĩnh Sa nghe câu trả lời mà mình đã đoán trước, gật đầu, biểu cảm lúng túng của anh vừa rồi đã bị nhìn rõ.
“Bây giờ chưa đồng ý cũng không sao, nhưng rồi em sẽ khiến anh phải đồng ý quay lại.”
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu, nói với vẻ đầy tự tin, ánh sáng trong mắt không hề tắt đi chút nào.
Dù là một thế cờ bế tắc, cô cũng sẽ tìm cách phá vỡ, huống chi đây không phải là thế cờ bế tắc.
Vương Sở Khâm đứng dậy, trái tim đập loạn nhịp, khó có thể kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, trong lòng một giọng nói liên tục kêu lên: "Anh đồng ý mà, anh đồng ý."
“Đừng có lề mề nữa, Anh còn phải về nhà.”
Vương Sở Khâm liếc nhìn đồng hồ, rồi bước về phía cửa.
Tôn Dĩnh Sa nhìn biểu cảm thỏa mãn của Vương Sở Khâm, trong lòng hiểu rõ, cái cớ về nhà chỉ là để che giấu.
Đang suy nghĩ, cô đụng phải bức tưởng hình người
“Ây.” Tôn Dĩnh Sa xoa đầu, nhìn về phía lưng của Vương Sở Khâm.
Chương 11
Nhận xét
Đăng nhận xét