Chương 28
Chương 28
“Tôn Dĩnh Sa, đừng thương hại anh, anh muốn em yêu anh.”
...
Vương Sở Khâm mở mắt, phát hiện Tôn Dĩnh Sa đang nhìn anh.
Anh đưa tay xem đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi.
“Ừm? Tiểu Đậu Bao, sao em dậy sớm vậy?”
Nói rồi, anh kéo cô lại, cằm tựa lên mái tóc mềm mại của cô.
“Ngủ thêm với anh một lát.”
Anh đã mất ngủ rất lâu rồi, nhưng giấc ngủ này là giấc thoải mái nhất của anh trong một năm qua.
“Anh kể cho em nghe đi, năm nay anh đã vượt qua thế nào.”
Tôn Dĩnh Sa rúc trong lòng anh, khẽ nói.
Vương Sở Khâm vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Ngoan nào, mọi chuyện qua rồi.”
“Em muốn biết mà~ Nếu anh kể cho em, em sẽ tiết lộ một bí mật. Một bí mật anh chưa từng biết! Anh có muốn nghe không?”
Tôn Dĩnh Sa dùng tay chọc chọc vào má anh, nói với giọng tinh nghịch.
Vương Sở Khâm không thể từ chối được cô.
“Sa Sa, em quay lưng lại đi, nhìn em thế này... anh không nói được.”
Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn xoay lưng lại.
Vương Sở Khâm chống hai tay lên, dựa vào thành giường.
“Lúc đầu, anh Long và anh Hân thay phiên nhau an ủi, khuyên anh hãy tin tưởng em, đừng sống mơ hồ như thế nữa. Họ nói nếu em quay về mà thấy anh như vậy, chắc chắn sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.”
“Nhưng khi đó, anh không nghe lọt tai. Anh trẻ con đến mức sợ rằng em sẽ gặp được người tốt hơn anh, rồi từ bỏ anh.”
“Tháng đầu tiên em rời đi, cảm giác như sắp chết vậy. Anh nhớ em rất nhiều, nhưng đã một tháng rồi, anh còn phải đợi thêm bao nhiêu tháng nữa đây?”
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé bên cạnh đang run rẩy, anh hạ một tay xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Anh tự trách mình, là do anh chưa đủ tốt nên em mới không cần anh nữa. Em nói anh hận ư, chắc chắn là có, bởi bị người ta bỏ rơi thì làm sao mà không hận được? Nhưng cái hận ấy cũng chỉ là nhất thời thôi. Anh không nỡ, không nỡ hận em.”
“Có mấy lần anh đã nghĩ đến việc nghỉ thi đấu để đi tìm em. Nhưng sau đó cũng không được, anh Long đi ra nước ngoài, anh không còn cách nào khác ngoài tự mình vực dậy. Ban ngày giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ban đêm lại đến căn hộ của em.”
“Tính ra lúc đó, anh đã mất ngủ rất lâu rồi. Em không ở đây, anh cũng chẳng chăm sóc nổi cho bản thân. Chỉ biết lo nạp gas cho nhà em, còn nhà của anh thì toàn quên…”
“Về sau, anh trở nên tê liệt. Cuộc sống hỗn độn đến mức chính anh cũng sắp bỏ mặc bản thân. Rồi cuối cùng, em trở về.”
“Một năm qua đối với anh thực sự rất khó khăn.”
“Sa Sa, em phải biết rằng, anh nói hết mọi thứ không phải để cầu xin em đừng rời xa anh, mà là vì anh tin rằng em sẽ yêu anh nhiều hơn trước.”
Vương Sở Khâm nói xong, kéo người con gái nhỏ bé ấy vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Mọi chuyện qua rồi, Sa Sa. Anh không hối hận.”
“Dù cho anh được chọn lại một lần nữa, đáp án vẫn sẽ như vậy.”
Giọng của Vương Sở Khâm khàn khàn.
So với anh, những ấm ức mà cô phải chịu đựng ở nơi đất khách quê người thực sự chẳng là gì cả.
Cô cũng không thể thực sự thấu hiểu được cảm giác của anh trong khoảng thời gian đó.
Chỉ mới nghe thôi, tim cô đã đau đến mức như nghẹt thở.
“Xin lỗi anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, không bao giờ đâu.”
Tôn Dĩnh Sa ôm chặt lấy anh, vì vừa khóc xong nên giọng nói có chút run rẩy.
Vương Sở Khâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, từng cái một, như đang an ủi.
Anh cười khổ: “Hôm đó, lúc em trở về, khoảnh khắc anh nhìn thấy em, mũi anh cay xè, mắt cũng cay, ấm ức vô cùng.”
“Kết quả là bé heo ngốc này lại hỏi anh sống có tốt không…”
Nói đến đây, Vương Sở Khâm thở dài bất lực.
“Nào, kể anh nghe xem, ở nước ngoài làm sao mà không sống tốt vậy hả?”
Anh chuyển chủ đề, ôm lấy Tôn Dĩnh Sa rồi hỏi.
Tôn Dĩnh Sa dụi nước mắt lên áo anh, giọng lí nhí:
“Không có cơm ngon, không có anh ôm… Dù sao thì cũng sống không tốt chút nào. Nhớ anh, muốn ăn đồ anh nấu.”
Nói xong, cô khẽ bật cười.
Nghe cô nói vậy, Vương Sở Khâm cũng cười theo. Đây là lần đầu tiên từ lúc tỉnh dậy, anh thực sự cảm thấy vui vẻ.
“Nhớ anh mà không nhắn tin cho anh.”
Vương Sở Khâm vừa nói vừa nhéo má cô một cái.
Thực ra, cả hai đều chờ tin nhắn từ đối phương, ai cũng nghĩ người kia sẽ chủ động trước.
“Em chờ anh nhắn trước, nhưng ngày nào em cũng vào xem trang cá nhân của anh, cứ lướt mãi, lướt mãi!”
Tôn Dĩnh Sa vừa nói vừa làm động tác minh họa, khiến Vương Sở Khâm bật cười.
Anh nắm lấy tay cô, như chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói dịu dàng đến lạ:
“Em vừa nói có một bất ngờ, là gì vậy?”
Tôn Dĩnh Sa chạm tay lên đầu, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
“Là mấy món quà lưu niệm! Ở mỗi đất nước em đi qua, em đều mua quà cho anh. Nước nào cũng có nhé!”
Cô làm động tác tay, ra vẻ khoe khoang:
“Đại khái là... nhiều như thế này này~”
Ánh mắt Vương Sở Khâm đầy ngạc nhiên, những cảm xúc nặng nề tích tụ trong lòng anh bỗng chốc tan biến hết.
"Mẹ nó, mình còn buồn cái gì chứ? Tiểu Đậu Bao yêu mình nhiều như vậy!
Cô ấy! Yêu mình! Nhất! Trên đời này!"
“Em định đưa cho anh từ hôm qua rồi, nhưng ai ngờ chìa khóa lại biến mất!”
Tôn Dĩnh Sa nghiến răng nói, vẻ mặt đầy bất mãn.
Vương Sở Khâm cảm thấy sống mũi cay xè. Anh nằm yên, trái tim như tan chảy bởi tình yêu cô dành cho anh.
Những món quà đó đâu chỉ là đồ lưu niệm, mà chính là minh chứng cho tình cảm của cô. Đó là "danh phận" mà Tiểu Đậu Bao dành cho anh.
“Được rồi~ Dậy thôi nào!”
Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng xoa đầu anh, giọng nói dịu dàng như dỗ dành.
Trong lúc khởi động, Lương Tĩnh Côn nhìn thấy gương mặt đầy vẻ mãn nguyện của Vương Sở Khâm.
Theo ánh mắt anh nhìn sang, lại thấy Tôn Dĩnh Sa.
"Đầu Đầu, cậu ổn không đó?"
Lương Tĩnh Côn cẩn thận chọc vào tay Vương Sở Khâm, cảm thấy cảnh tượng này thật đáng sợ, anh chàng này sắp hóa thành tảng đá chờ vợ mất rồi!
Vương Sở Khâm quay đầu lại, nhíu mày rồi huých nhẹ vào cánh tay Lương Tĩnh Côn.
"Em thì có chuyện gì được chứ?"
Lương Tĩnh Côn vỗ vai anh:
"Thôi nào, đến giờ luyện tập rồi."
Tôn Dĩnh Sa cũng để ý thấy anh đã lén lút nhìn cô không biết bao nhiêu lần.
Cầm cây vợt, Tôn Dĩnh Sa đi về phía Vương Sở Khâm, vẻ mặt không vui, quát lên:
“Vương Sở Khâm, anh có thể tập trung một chút không!”
Vương Sở Khâm chu môi, liếc nhìn cô rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Ái chà, Tiểu Đậu Bao đang giận mình rồi...
Cả buổi sáng, Vương Sở Khâm cứ vô tình lén lút nhìn Tôn Dĩnh Sa, đặc biệt là trong lúc khởi động, nhặt bóng, uống nước, thậm chí là trong lúc đối luyện với các đồng đội…
Cuối cùng cũng xong buổi luyện tập.
Lương Tĩnh Côn hỏi anh có muốn đi ăn chung không, Vương Sở Khâm nhìn một cái về phía Tôn Dĩnh Sa, bảo Lương Tĩnh Côn đợi chút.
Anh cầm bình giữ nhiệt đi về phía Tôn Dĩnh Sa, vừa đi vừa mở nắp bình.
Tôn Dĩnh Sa nhận lấy bình giữ nhiệt, ngửa đầu uống một ngụm nước, rồi nói với vẻ nghiêm túc:
“Vương Sở Khâm, lần sau mà còn không tập trung luyện tập, em sẽ tuyệt giao với anh một ngày đấy!”
Vương Sở Khâm ấm ức chu môi, nói:
“Biết rồi, Tiểu Đậu Bao, có muốn đi ăn cùng không?”
Tôn Dĩnh Sa uống xong nước rồi đưa bình lại cho anh, đáp:
“Anh với Lương Tĩnh Côn đi ăn đi, em hẹn với chị Mạn Dục và mọi người rồi.”
Vương Sở Khâm gật đầu, nhận lấy bình giữ nhiệt, nhìn cô luyến tiếc quay đi.
“Vương Datou, sao chân anh đứng im tại chỗ thế? Đi nhanh lên, mọi người đang đợi đấy!”
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh đi chậm như vậy, bất đắc dĩ nói:
“Lại làm trò này nữa rồi...”
...
Vương Sở Khâm đang ăn cơm, nhìn thấy Lương Tĩnh Côn mang hai đĩa lớn bước đến, anh thì thầm một câu:
“WTF.”
“Ăn nhiều thế à?” Vương Sở Khâm cười nhìn Lương Tĩnh Côn, nói.
Lương Tĩnh Côn khó khăn đặt đĩa xuống, đẩy về phía Vương Sở Khâm, rồi nói:
“Cái này là Chung Chi làm cho cậu đấy, cô ấy nói là muốn thưởng cho cậu vì lần trước hướng dẫn cô ấy.”
Lương Tĩnh Côn nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, vẻ mặt thèm thuồng.
Vương Sở Khâm nhíu mày:
“Cô ta đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Lương Tĩnh Côn nói xong, liền gắp một miếng thịt từ đĩa cho vào miệng.
“Còn ăn nữa à? Chưa nghe câu ‘Ăn người miệng ngắn’ à? Lần sau đừng có giúp người ta mang đồ linh tinh, nghe rõ chưa, Lương Điềm Điềm?”
Vương Sở Khâm liếc anh một cái, nói với giọng điệu hơi kiêu ngạo.
Lương Tĩnh Côn gãi đầu:
“Anh tưởng cô ấy chỉ muốn cảm ơn cậu thôi mà, nhưng cô ấy khá chu đáo đấy, biết cậu thích ăn món những món này.”
Vương Sở Khâm xoa mũi, đáp:
“Ừ? Món này là Tiểu Đậu Bao thích ăn.”
Anh ấy mỗi lần sẵn sàng xếp hàng lâu như vậy chỉ vì Tiểu Đậu Bao thích ăn.
Lương Tĩnh Côn gật đầu, định gắp thêm một miếng thịt, nhưng Vương Sở Khâm đã đứng dậy, cầm đĩa thịt lên.
“Ơ? Đi đâu vậy?” Lương Tĩnh Côn ngẩng đầu hỏi Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng, rồi xác định mục tiêu.
“Mèo con à.”
Tôn Dĩnh Sa và Vương Mạn Dục đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên trước mặt họ xuất hiện một đĩa thịt to tướng.
Tôn Dĩnh Sa mắt mở to, nuốt nước miếng...
Cô quay lại, hỏi:
“Làm gì vậy?”
Vương Sở Khâm gãi đầu, tay cho vào túi quần, nói:
“Là quà của đội viên, giao cho HLV Tôn xử lý.”
Cứ như thể đang nói, nhanh khen anh đi, anh ngoan không?
“Ôi trời, đừng có sến sẫm nữa, chị mày sắp nôn rồi!”
Vương Nghệ Địch vung đũa, nói đùa.
“Biết rồi biết rồi! Mau quay lại ăn đi.”
Tôn Dĩnh Sa phản ứng lại, đẩy lưng Vương Sở Khâm, thúc giục.
“Ăn nhiều vào nhé.”
Vương Sở Khâm cười nhìn lại, dặn dò cô.
Tôn Dĩnh Sa gắp một miếng thịt, gọi các cô gái ăn cùng, trong lòng lẩm bẩm:
“Kẻ ngốc mới từ chối đồ ăn, em đâu có ngu!”
Vương Sở Khâm tranh thủ lúc nghỉ ngơi, chào Tôn Dĩnh Sa rồi đi ra ngoài vệ sinh.
Lương Tĩnh Côn vẫn tiếp tục trêu chọc Vương Sở Khâm, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải báo cáo.
Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng gãi đầu, rồi cười to.
Vương Sở Khâm vừa đi về phía nhà vệ sinh, bỗng nghe thấy ai đó gọi mình.
“HLV Vương.”
Vương Sở Khâm nghe thấy, quay lại lạnh nhạt nhìn người gọi mình.
Chung Chi chào anh.
Vương Sở Khâm gật đầu, không nói gì.
Chung Chi bước tới gần anh, muốn lại gần thêm một chút.
Vương Sở Khâm lùi lại một bước: “Bữa trưa đó bao nhiêu tiền, mở mã thanh toán của cô ra, tôi quét cho.”
Trung Chi nhíu mày: “Không cần đâu~ HLV Vương, anh thích là được rồi! Coi như là đền ơn cảm ơn anh đã chỉ bảo cho em ạ”
Vương Sở Khâm nhíu mày khó chịu, anh không thích phải nói lại một điều lần thứ hai.
“Mã thanh toán.”
Giọng nói của Vương Sở Khâm lạnh lùng.
Chung Chi nghe xong vội vàng lôi điện thoại ra, mở mã thanh toán.
Nhìn vào màn hình, thấy số tiền thanh toán là hai trăm, Chung Chi ngơ ngác.
Khi thấy Vương Sở Khâm chuẩn bị rời đi, cô vội vàng chạy theo nói: “HLV Vương, có thể thêm WeChat của anh không? Em có vài vấn đề muốn hỏi anh.”
“Về bóng bàn.”
Chung Chi lo lắng anh sẽ từ chối, liền giải thích thêm.
Vương Sở Khâm quay lại, nhìn Chung Chi đang đứng gần anh.
Mặt anh nhăn lại đầy khó chịu, anh lùi lại một bước lớn.
“Đường rộng như vậy, giữ khoảng cách đi.”
Chung Chi gãi đầu, lùi một bước.
“Tôi không phải huấn luyện viên của cô, chuyện của cô tôi không quản, có chuyện thì tìm huấn luyện viên của cô đi.”
Vương Sở Khâm khác với thường ngày, không còn dịu dàng mà nói rất sắc bén.
Chung Chi cảm thấy có chút tủi thân.
“Em không hiểu, sao huấn luyện viên Vương và chú bảo vệ có thể kết bạn trên wechat, còn em thì không thể?
Nhận xét
Đăng nhận xét