Chương 44

  Chương 44

“Mùa hè, tiếng ve kêu và mùi hương chỉ thuộc về em”


“Xin lỗi mọi người, anh có chút việc phải đi trước, mấy đứa chơi vui nhé!”

“Về nhà nhớ chú ý an toàn, Anh Long~” Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn Mã Long.
Mã Long cười với Tôn Dĩnh Sa rồi vẫy tay chào.
Anh vội vã đi ra ngoài, lấy áo khoác từ phòng khách rồi rời đi.

Sau khi tiễn khách xong, Vương Sở Khâm đi vào nhà vệ sinh, bật đèn, chuẩn bị nước ấm, rồi lại vòng qua phòng ngủ lấy đồ cho Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa vẫn ngồi ở bàn ăn, dọn dẹp những mẩu vụn thức ăn nhỏ nhỏ, những thứ đó mới là ngon nhất.
Cô đặt một chân lên ghế, chân còn lại đung đưa nhẹ, ngậm đũa và nhìn Vương Sở Khâm đi qua đi lại.
“Touge, sao anh không đi tắm trước đi?”
Vương Sở Khâm cười bước ra từ phòng ngủ, ôm theo bộ đồ, nhìn cô rồi nói: “Anh tắm, em dọn đồ nhé?”
Tôn Dĩnh Sa gật đầu: “Anh là người tốt nhất!”
Cô giơ ngón tay cái lên.
Vương Sở Khâm cẩn thận đặt đồ vào phòng tắm, vươn tay cảm nhận nhiệt độ trong phòng, ừm, khá ấm áp.

"Bánh đậu à, lại đây tắm đi.” Tôn Dĩnh Sa gắp miếng sườn chua ngọt cuối cùng cho vào miệng, rồi đứng dậy hướng về phòng tắm.

Vương Sở Khâm thấy cô bước vào, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đợi chút!” Tôn Dĩnh Sa nhai sườn, rồi quay lại nói.

Vương Sở Khâm nâng lông mày nhìn cô, hỏi: “Làm gì vậy?”

Tôn Dĩnh Sa nhướng mày, chỉ vào miệng mình: “Đưa tay đây.”

Vương Sở Khâm chưa hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Tôn Dĩnh Sa nhai miếng xương sườn nhỏ cho sạch, rồi nhả nó vào tay Vương Sở Khâm.

“Cảm ơn anh nhé~” Tôn Dĩnh Sa cười tươi, mắt cong lại nhìn anh.

Vương Sở Khâm nhìn miếng xương trong tay, cười: “Kỹ năng mới à, Tiểu Đậu Bao, biết nhả xương rồi.”

Tôn Dĩnh Sa không thèm để ý đến anh, đẩy anh ra ngoài: “Anh ra ngoài đi, em muốn tắm rồi!”

Cửa bị đóng lại với một tiếng "bùm."

Vương Sở Khâm cọ mũi vào cửa, cười bất đắc dĩ, "Có chuyện thì gọi anh, không có chuyện thì đuổi anh đi."

Anh ngoan ngoãn cầm miếng xương đi ra bếp để vứt đi. Cầm tạp dề, nhìn bàn ăn bừa bộn, thở dài.

Sau khi dọn dẹp xong bàn ăn và bếp, Vương Sở Khâm gãi đầu, rồi đi tìm điện thoại của mình. Lùng sục một vòng, cuối cùng anh tìm thấy nó trong phòng ngủ.

Vương Sở Khâm lướt qua tin nhắn trên điện thoại, không thấy tin nhắn của Ma Long, có chút lo lắng, anh gửi tin nhắn cho anh ấy.

Vương Sở Khâm: "Anh Long, anh về đến nhà chưa?"

Vương Sở Khâm tắt màn hình điện thoại, rồi gõ cửa phòng tắm.

"Tiểu Đậu Bao, đừng ở trong đó chơi lâu quá, thời tiết lạnh dễ cảm lạnh đấy."

Tôn Dĩnh Sa đang thổi những bọt xà phòng trong tay: "Biết rồi, biết rồi, đừng làm phiền em, em đang bận."

Vương Sở Khâm cong môi: "Cứ lề mề nữa, anh sẽ vào giúp em tắm đấy."

Tôn Dĩnh Sa vừa xối nước vào những bọt xà phòng trong tay: "Biết rồi, biết rồi, đừng làm phiền em, em đang bận."

Vương Sở Khâm lắc đầu bất đắc dĩ: "Không thể đấu lại em, nhanh ra đi."

Anh ôm điện thoại ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa với chân vắt chéo.

Mở điện thoại, anh nhìn một lát tin nhắn.

Ma Long: "Xem Weibo đi."

Vương Sở Khâm gãi đầu, lướt qua màn hình điện thoại, một lúc mới nhớ được Weibo ở đâu.

Anh mở Weibo.

Phát hiện tin nhắn riêng của mình đầy dấu chấm đỏ, còn có rất nhiều thông báo đỏ.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh, anh đứng dậy và liếc nhìn về phía phòng tắm…

Rồi anh đi về phía phòng ăn.

Đôi mắt nâu của anh tìm kiếm chiếc điện thoại trắng khác trong nhà.

Anh lấy điện thoại của Tôn Dĩnh Sa từ trên ghế, rồi đi ra phòng khách.

Anh ngồi lại trên ghế sofa, mở Weibo để xem các tin tức nóng.

Là những bức ảnh của họ cùng nhau đi siêu thị chiều nay, còn có bức ảnh Tôn Dĩnh Sa hôn anh…

Vương Sở Khâm ngẫu nhiên mở một bình luận, lướt qua phần bình luận và siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Anh chăm chú nhìn những bình luận mắng chửi Tôn Dĩnh Sa… Các tĩnh mạch trên cổ và tay anh nổi lên, anh cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế.

Đột nhiên, điện thoại rung lên một chút.

Mã Long: Anh đã giúp hai đứa xử lý một chút ở Tổng cục, những vấn đề còn lại mai cậu đến đó rồi nói tiếp. Hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo quá, anh ở đây.

Mã Long: Đừng vội vàng, giữ bình tĩnh, mai  giải quyết.

Vương Sở Khâm: Em biết rồi, cảm ơn anh Long


Vương Sở Khâm ngẩng mắt nhìn về phía phòng tắm, môi mím lại thành một đường thẳng.

Anh mở chiếc điện thoại trắng khác, tìm Weibo và gỡ cài đặt nó.

Rồi anh mở WeChat, xem qua một lượt và xóa hết những tin nhắn hỏi Tôn Dĩnh Sa về hotsearch 

Anh lướt qua WeChat, xóa hết những tin nhắn hỏi về tình hình hot search của Tôn Dĩnh Sa.

Cắn ngón trỏ, anh cứ lướt điện thoại mãi, xem có bỏ sót chỗ nào chưa xóa.

Tắt màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, ngơ ngác.

Đột nhiên nghĩ ra điều gì, anh rút điện thoại ra và mở trò chuyện với Lưu Đinh Thạc.

Vương Sở Khâm: Ngày mai qua đây một chuyến, đón Tôn Dĩnh Sa đến Tổng cục, trên xe đừng nhắc đến chuyện Weibo.

Lưu Đinh Thạc: Còn cậu thì sao?

Lưu Đinh Thạc về đến nhà thì thấy Weibo toàn là hot search của 2 người họ, inbox của anh cũng bị nổ tung.

Vương Sở Khâ: Em là một người đàn ông trưởng thành, có chuyện gì đâu? Chỉ cần giúp em chăm sóc Tôn Dĩnh Sa, bảo vệ cô ấy thật tốt là được.

Lưu Đinh Thạc: Được rồi.

Vương Sở Khâm thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại bên cạnh, đầu mệt mỏi tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại…

Anh biết việc này không có nhiều ý nghĩa, chuyện này lớn như vậy, Tôn Dĩnh Sa sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng anh không vui, chỉ cần anh còn có thể chịu đựng, tuyệt đối không thể để Tôn Dĩnh Sa liên quan đến chuyện này.

Điện thoại lại rung lên.

Vương Sở Khâm đưa một tay vuốt màn hình điện thoại.

Lương Tĩnh Côn: Ngày mai tôi đến đón cậu.

Vương Sở Khâm dùng những ngón tay dài gõ lên bàn phím.

Vương Sở Khâm): Chỉ cần chăm sóc Tôn Dĩnh Sa là được

Lương Tĩnh Côn: Anh hiểu rồi. Cậu không muốn Tôn Dĩnh Sa gặp nguy hiểm, cũng không muốn làm phiền bạn bè, nên lúc nào cũng tự gánh vác mọi thứ. Trước đây là vậy, giờ vẫn vậy, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vương Sở Khâm: Em thì có thể có chuyện gì chứ

Lương Tĩnh Côn: Đừng đùa, Vương Sở Khâm, anh nghiêm túc đấy.

Vương Sở Khâm: Em không đùa đâu, ngủ sớm đi nhé, biết là anh yêu em mà, haha.

Cửa phòng tắm mở ra, Tôn Dĩnh Sa mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, mềm mại và đáng yêu bước ra.

“Á? Vẫn còn ở đây à? Em tưởng anh bị em chọc tức đến mức bỏ nhà đi rồi chứ, haha!”

Tôn Dĩnh Sa lau tóc đi ra ngoài phòng khách.

Vương Sở Khâm chỉnh lại tâm trạng, nghe thấy tiếng cười dễ chịu của Tôn Dĩnh Sa, đột nhiên cảm thấy mọi thứ mình làm đều đáng giá.

Anh cười và đứng dậy, vươn tay qua khăn tắm xoa đầu cô: “Sao lại không chịu sấy tóc vậy? Lỡ đau đầu thì lại kêu la lên.”

Nói xong, anh còn làm điệu bộ vui vẻ.

Tôn Dĩnh Sa liếc mắt lườm anh: " đầu heoo, đáng ghét!”

Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng anh.

“Lại đây nào, bánh đậu, để anh thổi tóc cho em” Vương Sở Khâm cười và bước tới gần cô.

“Đi tắm đi!để em tự sấy ! Không làm phiền bàn tay quý báu của HLV Vương  đâu!”

Tôn Dĩnh Sa lướt qua anh, tự giác đi lấy máy sấy tóc.

Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng cười khẽ của cô, rồi cười một cách hài lòng, đúng là bé mèo nhỏ thù dai.

Anh đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô: “Thật ngoan.”

Tôn Dĩnh Sa quay đầu lại, nghiến răng giận dữ nhìn anh.

“Cắn chết anh!”

Vương Sở Khâm cười, sau đó đóng cửa phòng tắm lại.

...

Đây là lần tắm nhanh nhất của Vương Sở Khâm kể từ khi anh giải nghệ. Tinh thần bị tổn thương, đến mức nhìn thấy hình ảnh của Tôn Dĩnh Sa khóc vì những lời đả kích ấy.

Khi nhắm mắt lại, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh đôi mắt của cô, ánh nhìn ấy khiến anh không thể nhắm mắt, chỉ có thể để nước và bọt xà phòng tự do trôi đi, không rõ là nước hay là nước mắt.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cũng không phân biệt được thứ đang chảy xuống là nước hay là nước mắt.

Những chuyện như vậy, anh thật sự không muốn cô phải trải qua lần nào nữa.

Cửa phòng tắm mở. "Bịch." Âm thanh vang lên khi Vương Sở Khâm bước ra, hơi nước theo sau anh.

Tôn Dĩnh Sa đang ngồi xếp bằng trên sofa ăn vặt, nghe thấy tiếng động, giọng cô trong trẻo vang lên: "Tắm nhanh thế à?"

Vương Sở Khâm im lặng bước vào phòng khách, khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tôn Dĩnh Sa, toàn bộ sự phòng vệ trong lòng anh đã hoàn toàn sụp đổ

“Eh?” Tôn Dĩnh Sa đang ăn vặt, bất chợt có một con cún  lớn sà vào lòng cô, đầu tóc chưa khô còn cọ vào cô.

Tôn Dĩnh Sa nhìn vào những vết bột snack trên ngón tay, khó khăn vỗ nhẹ vào lưng Vương Sở Khâm…
Ngón tay gần như muốn chuột rút.
“Vương Da Tou, anh sao vậy?”
Vương Sở Khâm uể oải đáp: “Tóc của anh vẫn còn hơi ướt.”
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, vì cổ cô thực sự cảm thấy lạnh lạnh.
“Tiểu Đậu Bao, anh nhớ em quá…” Vương Sở Khâm nhẹ nhàng cắn vào cổ Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa nhăn nhó ngón tay, vỗ vỗ đầu anh: “Em còn tưởng anh phát hiện dầu gội bị thiếu nửa chai, định đến tìm em tính sổ cơ haha.”

Vương Sở Khâm nghe xong, cười phá lên: "Hahaha hahaha."

“sấy tóc! Sau đó chúng ta đi nạp năng lượng! Go! Go! Go!”
Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng vỗ vào vai anh.
Vương Sở Khâm ngoan ngoãn đứng dậy, Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng cho hết mẩu snack trên bàn vào miệng.
Vỗ tay, kéo tay anh đi đến máy sấy tóc.
Vương Sở Khâm dựa vào giường, xoa nhẹ tay cô.

"Bánh đậu à, kiếp trước chắc chắn anh đã cứu cả dải ngân hà, mới có thể gặp được em."

Cô thật tuyệt vời, giống như ánh sáng, là sự hiện diện chữa lành cho anh.

Tôn Dĩnh Sa dụi dụi mắt.

“Bao nhiêu năm rồi anh vẫn dùng câu này anh vẫn dùng để tán tỉnh em.”

Cô nghiêng đầu, tựa vào ngực anh.

“Em tốt như vậy, chỉ cứu dải ngân hà thôi thì không đủ đâu, kiếp trước anh ít nhất cũng phải cứu cả vũ trụ đó!”

“Tiểu Đậu Bao à, em không hiểu đâu.”

Vương Sở Khâm cười, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai cô: "Dù có hơi cổ lỗ sĩ nhưng lại rất có tác dụng."

“Chuqin ca ca, dỗ em ngủ được không~”

Tôn Dĩnh Sa làm mặt mèo, nhìn anh bằng ánh mắt đầy nũng nịu.

Vương Sở Khâm hôn lên má cô, dịu dàng nói: "Được."

Vương Sở Khâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tiếng vỗ dịu dàng, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Tôn Dĩnh Sa kéo cổ áo anh, hơi thở dần dần ổn định lại.

Nhìn cô bé ngoan ngoãn ngủ trong lòng, Vương Sở Khâm tắt đèn, một tay ôm cô, tay kia lướt qua điện thoại.

Anh mở Weibo, xem các bình luận trên các hot search.

Anh chụp lại hết tất cả các bình luận, chú ý đến từng chi tiết.

Anh kiên nhẫn xem từng bình luận, đặc biệt là những bình luận bôi nhọ Tôn Dĩnh Sa, tay anh siết chặt.

Nhưng chỉ với một tay, thật sự rất khó khăn... Anh ấn màn hình một lúc lâu, tay đã mỏi.

Cuối cùng, anh đặt điện thoại xuống, lắc nhẹ tay một chút, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục.

Mãi cho đến khi mắt anh bắt đầu nhìn thấy các bình luận bị mờ đi, anh mới thôi, để điện thoại xuống


Chương 43

Chương 45

Nhận xét

Đăng nhận xét