Chương 3

 

yyds, yêu shatou 



(Tự biên, xin đừng áp đặt lên đời thật )

Vương Sở Khâm vội vàng quay đầu đi, bối rối hướng dẫn các động tác cho đội viên.

Trời ạ, vừa rồi anh ấy đã lén liếc nhìn cô ấy mấy lần, cô không quay đầu lại, nhưng khi anh hạ cảnh giác, muốn đường hoàng nhìn thẳng thì cô lại ngẩng đầu lên. Chẳng lẽ ánh mắt mình quá nóng bỏng sao?

Nhưng rồi anh lại nghĩ đến dáng vẻ dứt khoát của cô một năm trước, đôi mắt vốn sáng lấp lánh chợt trở nên u tối.

Tôn Dĩnh Sa ngơ ngác, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như được ăn mật, anh ấy chắc hẳn vẫn còn... để ý đến mình chút ít, phải không?

Cô cẩn thận nhìn người đàn ông ở phía xa... gầy đi rồi...

Đôi mày và ánh mắt dường như sắc bén hơn, trên người anh ấy cũng thêm vài phần cứng cỏi và trầm tĩnh, không còn là chàng trai trẻ non nớt ngày trước nữa.

...có cảm giác trong đôi mày và ánh mắt của anh sắc bén hơn, trên người dường như cũng thêm vài phần mệt mỏi và trách nhiệm.

Hai giờ đã trôi qua.

Lương Tĩnh Côn nhìn Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, hỏi:

“Cậu có muốn nói chuyện với em gái tôi không?”

Vương Sở Khâm cảm thấy bối rối trong lòng, vừa muốn hỏi Sun Yingsha lý do tại sao lại rời đi, muốn biết anh là gì trong lòng cô, nhưng lại không biết phải đối diện với cô như thế nào.

Anh xoay quả bóng trong tay, nhìn nó xoay nhanh không ngừng.

“Cậu nói đi.”

Lương Tĩnh Côn nhìn quả bóng đó, cẩn thận đề nghị.

Lương Tĩnh Côn không phải không hiểu Vương Sở Khâm đang nghĩ gì, chỉ là những hiểu lầm giữa hai người này kéo dài bao lâu đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn phải giải quyết. Hơn nữa, anh biết Vương Sở Khâm cần một câu trả lời

“Anh gây ra rắc rối, em giúp anh dọn dẹp mớ hỗn độn này, nợ em một bữa ăn nhé,” Vương Sở Khâm gượng gạo nói.

Lương Tĩnh Côn ngơ ngác, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Không phải chứ, sao không nói lý lẽ gì vậy. Anh không tin nhóc này lại không muốn nói chuyện với “em gái” của anh!

“Anh mời cậu một bữa hải sản thịnh soạn.” Lương Tĩnh Côn cười toe toét nói.

“Đi chết đi, Dapang.”

Nói xong, Vương Sở Khâm lại muốn đá vào mông Lương Tĩnh Côn, nhưng bị anh ấy dự đoán trước và né tránh được.

Vương Sở Khâm lườm Liang Jingkun một cái, còn Liang Jingkun thì đẩy nhẹ vào lưng cậu.

"Qua đó đi, qua đó đi, đừng lề mề nữa, bọn nhỏ đang nhìn đấy," Lương Tĩnh Cônnói, liếc sang những đội viên đang thì thầm bàn tán.

Thật ra, từ khi Tôn Dĩnh Sa bước vào, đã có người bắt đầu rì rầm, chỉ là không ai dám thảo luận lớn tiếng vì sợ gương mặt đen sì của Vương Sở Khâm. Đúng là "huấn luyện viên Vương" đáng sợ thật...

"Không tập trung luyện thì sẽ phải tập thêm!" Vương Sở Khâm nghiêm khắc nói với các đội viên bên dưới.

Nói xong, anh từ từ bước về phía Tôn Dĩnh Sa . Mỗi bước đi của anh đều như đang tự động viên bản thân chuẩn bị cho cuộc nói chuyện này.

Tôn Dĩnh Sa đang cúi đầu tìm kiếm cách làm thế nào để “chinh phục lại bạn trai cũ,” hoàn toàn không nhận ra có người đang đến gần. Đến mức khi Vương Sở Khâm đứng trước mặt cô khá lâu rồi mà cô vẫn không hề hay biết.

“Đi thôi.”

Giọng nói của Vương Sở Khâm từ trên đầu truyền xuống, khiến cô giật mình.

Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Sở Khâm đứng ngay trước mặt mình. Ủa? Anh ấy chủ động ư? Vừa rồi chẳng phải còn từ chối mình sao? Tôn Dĩnh Sa bĩu môi, hừ khẽ một tiếng.

Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng “hừ” đó, cau mày lại.

Tôn Dĩnh Sa ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, đứng dậy và đẩy nhẹ vào người anh: “Đi nào!”

Hai người, một trước một sau, bước vào khu vườn nhỏ.

Tôn Dĩnh Sa siết nhẹ góc áo, lẽo đẽo đi sau lưng Vương Sở Khâm, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem nên mở lời thế nào. Hỏi anh ấy sống thế nào trong năm qua à? Hay là nói gì khác nhỉ... Cô vẫn đang băn khoăn.

Vương Sở Khâm đột nhiên dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Tôn Dĩnh Sa đâm sầm vào anh. Cô xoa xoa trán, bực mình “chậc” một tiếng.

Vương Sở Khâm khẽ nhếch môi cười, quả nhiên, một năm rồi mà cô vẫn ngốc nghếch như vậy.

“Touge, một năm qua anh sống tốt không?” Tôn Dĩnh Sa vụng về lên tiếng hỏi.

Thực ra, cô rất muốn hỏi anh có từng nhớ đến cô trong năm qua không, nhưng trong tình huống này mà hỏi thì có vẻ không phù hợp.

“Em nghĩ là tốt hay không?” Vương Sở Khâm quay đầu lại, cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tôn Dĩnh Sa.

Cô nhìn vào đôi mắt sáng trước mặt mình, trong đôi đồng tử ấy không chỉ có sự oán trách mà còn có sự giận dữ, nhưng nhiều nhất vẫn là nỗi tủi thân...

“Em không sống tốt.” Tôn Dĩnh Sa cúi đầu thì thầm.

Vương Sở Khâm sững sờ. Cô nói rằng cô không sống tốt... Trong lòng anh dấy lên một cảm giác đau xót. Không tốt thế nào? Nhìn kỹ lại, hình như cô thật sự đã gầy đi.

Trong mắt anh lóe lên sự xót xa, nhưng một năm qua đối với anh cũng rất khổ sở. Anh gần như tự dày vò bản thân đến kiệt sức...

Những ngày tháng ấy anh đã một mình gánh chịu từng chút một, suýt nữa chỉ vì một câu nói của cô mà lại rơi vào vòng lặp cũ...

“Trước đó một ngày em còn dính lấy anh không rời, vậy mà hôm sau đã bỏ chạy.”

“Hóa ra giữa anh và em chỉ là tình một đêm thôi à?”

“Rời xa anh, làm sao Tôn Dĩnh Sa lại có thể sống không tốt được chứ.”

Đôi mắt của Vương Sở Khâm lúc này đỏ rực, biểu lộ sự bất mãn và đau khổ mà anh đã kìm nén suốt một năm qua.

Cô nghe xong, không biết nên nói gì. Việc cô rời đi chỉ là để xác định rõ cảm xúc của mình, để chắc chắn rằng cô không phải vì mười năm bên nhau mà hình thành sự ỷ lại.

“Em chỉ muốn xác định lại trái tim mình, vì thế mới...” Tôn Dĩnh Sa nói, giọng không chút tự tin.

“Trái tim em dường như từ đầu đến cuối chưa bao giờ dành cho anh.” Vương Sở Khâm cười tự giễu.

Tôn Dĩnh Sa nghe xong liền lắc đầu dữ dội. Trong suốt một năm qua, cô đã nhận ra rất nhiều điều. Không có anh, cô thực sự sống rất khổ sở, không chỉ vì không biết cách chăm sóc bản thân... mà còn vì cô rất quan tâm, rất lo lắng cho anh. Cô nhớ anh, nhớ rất nhiều...

“Em chắc chắn là em rất yêu anh!” cô nói, giọng điệu kiên quyết.

Vương Sở Khâm nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô, trong lòng chợt có một sự rung động, nhưng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Câu "yêu anh" này đến quá muộn. Cả năm qua, anh luôn đấu tranh nội tâm, một mặt kiên quyết chờ đợi câu nói này. Cho đến tháng trước, anh mới quyết định xóa số liên lạc của cô, anh đã chờ đợi câu nói này suốt mười một tháng, nhưng cô vẫn không nói...

“Em có tin không?” Anh quay đầu đi, giọng đầy mệt mỏi.

“Em không lừa anh đâu!” Tôn Dĩnh Sa bước tới trước mặt anh, khẳng định.

Lúc này, cảm xúc mà Vương Sở Khâm đã nén trong lòng suốt thời gian qua bùng nổ.

“Không phải, Tôn Dĩnh Sa, em không hiểu sao? Cả năm qua em chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho anh, làm sao em có thể nói ra lời yêu anh được?” Anh nói, giọng kích động.

Yêu anh? Yêu anh mà suốt một năm không liên lạc với anh sao? Làm sao anh có thể tin vào lời yêu của cô?

Lời của Vương Sở Khâm như những nhát dao đâm vào trái tim của cô. Cô quá ích kỷ, nghĩ rằng làm như vậy sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về bản chất tình cảm của họ.

“Xin lỗi anh….” Tôn Dĩnh Sa nói xong, giơ tay ôm lấy anh.

Vương Sở Khâm ngửi thấy mùi chanh quen thuộc, cảm giác căng thẳng trong lòng dần dịu xuống.

Cô mãi mãi là liều thuốc an thần của anh, và anh cũng mãi mãi say mê cô...

Anh không lập tức đẩy cô ra mà để cô ôm một lúc.

“Anh không chấp nhận lời xin lỗi của em.” Vương Sở Khâm nói xong, anh gỡ tay cô ra rồi quay lưng bước đi, không một lần nhìn lại.

Anh không muốn dừng lại, cũng không dám dừng lại. Trong suốt một năm qua, anh đã tự thuyết phục mình vô số lần, nhưng sao vừa gặp cô hôm nay, tất cả lại sụp đổ. Nghĩ đến đây, anh siết chặt nắm tay.

Tôn Dĩnh Sa nhìn theo bóng dáng của anh, ngẩng đầu lên cố gắng không để nước mắt rơi. Cô biết, tất cả là do mình tự gây ra, đã đẩy anh đi mất. Cô tự trách mình trong lòng, nhưng cũng cố gắng tự động viên bản thân


Chương 2

Chương 4

Nhận xét