Chương 30
Chương 30
_Ôm chặt tôi cho đến khi xương sườn gãy.
Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm, thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, cô mỉm cười.
“Nhìn em nè~”
Tôn Dĩnh Sa nháy mắt làm mặt quỷ với anh.
Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng, lúc trước còn mặt lạnh, ngay lập tức thay đổi, nở nụ cười và cúi đầu nhìn cô.
Anh nhẹ nhàng véo má Tôn Dĩnh Sa.
“Em đứng đây chờ anh một lát nhé.”
Vương Sở Khâm nói xong, cầm chai nước soda, bước về phía thùng rác.
"Đùng!" một tiếng, anh ném chai soda vào trong thùng rác.
Cả đoạn đường, Tôn Dĩnh Sa nhận thấy anh có vẻ buồn bã, cô kéo tay anh lắc lắc.
"Vẫn chưa vui à, anh Đầu heo ới?"
Vương Sở Khâm nhìn cô, đôi mắt ươn ướt, bĩu môi trông rất tội nghiệp.
"Phải làm sao đây, Tiểu đậu bao à, họ đều muốn giành em với anh."
Tại sao lại có nhiều người như vậy muốn chú ý đến Tiểu đậu bao của anh...
Ánh mắt anh rất đáng thương và tội nghiệp, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Tôn Dĩnh Sa nhìn vẻ mặt đáng thương của anh, không nhịn được cười, rồi ngoan ngoãn ôm lấy anh.Cô lẩm bẩm: "Ôm ôm, ôm ôm~"
Chuyển đổi giữa cún con và sói thật dễ dàng, vừa mới hung dữ như vậy mà giờ lại như một người khác hoàn toàn. Tuy nhiên, cô thích thế, thật là dễ thương, Yeye dễ thương quá~
"Sa Sa, em sẽ luôn yêu anh đúng không?"
Vương Sở Khâm nhìn cô, Yeye tội nghiệp, tai cụp xuống, đuôi cũng rũ xuống.
Tôn Dĩnh Sa cố nhịn cười, xoa dịu anh: "Đúng rồi~ em sẽ luôn yêu anh!"
Vương Sở Khâm bĩu môi, với ánh mắt đầy tội nghiệp hỏi: "Vậy nếu ai đó đẹp trai hơn anh thì sao nhỉ, tiểu đậu bao?"Tôn Dĩnh Sa thấy trong mắt anh sắp rơi nước mắt, vội vàng an ủi:
"Nhìn thì nhìn, nhưng nhìn và yêu là hai chuyện khác nhau, yêu thì em chỉ muốn yêu anh - cái đầu heo này thôi!"
Vương Sở Khâm nghe xong, cảm thấy cực kỳ tủi thân: "Em còn nhìn! Không được nhìn! A~"
Tôn Dĩnh Sa vỗ lên đầu mình: "Không nhìn, không nhìn~ em không nhìn đâu mà!"
Vương Sở Khâm hít hít mũi, vừa rồi nước mắt gần như đã rơi xuống rồi.
" Bánh đậu à, em đã hứa là sẽ yêu anh mãi mãi rồi mà."
"Nếu lừa anh, thì kiếp này em sẽ không thấy được mỹ nam, kiếp sau cũng không!"
Tôn Dĩnh Sa cố gắng nhịn cười, sao giờ, anh ấy thật sự dễ thương quá đi á, áaaaaaaaaaa, dễ thương như một con Yeye vậy!
Aaaaa, Yeye dễ thương quá đi mất!
"Em hứa với anh, không lừa anh đâu, lừa anh thì em sẽ không nhìn thấy mỹ nam~" Tôn Dĩnh Sa một câu lại một câu đáp lại anh.
"Thỏa mãn chưa, đầu heo bé yêu của em?"
Vương Sở Khâm mỉm cười, gật đầu.
Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, nhẹ nhàng đấm vào ngực anh một cái: "Lời nguyền của anh ghê quá, Vương Da Tou!"
Vương Sở Khâm nhìn cô, cười ha hả, lại là tiếng cười quen thuộc của anh
"Ha ha ha ha ha, anh thông minh quá đi."
"Khen anh đi! mau khen anh! Tiểu đậu bao."
Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái: "Không khen!"
Vương Sở Khâm nắm tay cô, vừa đi vừa kể lại những động tác hài hước của Khuyết Từ khi chơi bóng với cô.
Anh nói đến một lúc, rồi bắt đầu diễn tả bằng hành động.
"Thế này!"
Vương Sở Khâm nói, rồi lập tức tạo dáng giống như Khuyết Từ lúc cứu bóng, bước chân dài, vợt giơ ngang ngực.
"Nhìn anh có giống như một chiến binh nữ không, tiểu đậu bao?"
Vương Sở Khâm làm động tác, nhìn cô.
Tôn Dĩnh Sa cười đến nỗi mắt híp lại thành một khe nhỏ.
"Không đi làm diễn viên thật là tiếc đó, đầu heo ơi, ha ha ha, hành động này trừu tượng quá ha ha ha!"Vương Sở Khâm mỉm cười, khóe miệng cong lên, rồi bắt chước động tác đặc trưng của Tôn Dĩnh Sa — hai tay vươn lên, một tay trên một tay dưới, rồi nhấc một chân lên…
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy động tác quen thuộc, cảm giác quen thuộc ấy khiến cô bật cười, "Ồ, hóa ra là đang bắt chước mình à?"
Đôi mắt nho nhỏ của Tôn Dĩnh Sa đảo qua một vòng, rồi nở một nụ cười tinh nghịch. Cô nhíu mày, , rồi nói: "Ái chà."
Với ánh mắt hờ hững, cô bắt đầu lén lút quan sát hành động của Vương Sở Khâm.
Quả nhiên, từ một người đang vui vẻ, Vương Sở Khâm thấy cô như vậy thì lập tức lo lắng, nghĩ rằng cô có vấn đề gì.
"Hehe, con mồi đã mắc câu rồi."
"Đau quá, anh à~ mông của em đau quá~"
Nói xong, cô còn học theo anh lúc trước, chu mỏ và nhìn anh.
Vương Sở Khâm nhận ra, rồi bật cười vì tức giận.
"Muốn bị đánh đúng không, tiểu đậu bao, anh còn tưởng em thật sự không thoải mái cơ đấy!"
Vương Sở Khâm vừa nói vừa véo mặt cô.
Tôn Dĩnh Sa bắt chước lại, giọng điệu tinh nghịch: "Bao Bao ~ mông đau quá~ đau quá~" và tiếp tục sờ vào mông mình.
Biểu cảm của cô giống y hệt như lúc anh làm vậy.
Vương Sở Khâm bị cô làm cho bật cười: "Còn bắt chước à~ không chịu dừng lại đúng không, tiểu đậu bao."
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói.
"Ai là người bắt chước trước chứ"
Vương Sở Khâm ngửa đầu cười lớn.
…
Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm đang đứng trước cửa nhà chờ thợ mở khóa. Hai người nhìn nhau trừng trừng.
"Sa Sa, ngày mai em vẫn phải qua đội hai à?" Vương Sở Khâm vừa nhớ ra câu hỏi, mới hỏi cô.
Tôn Dĩnh Sa nhìn biểu cảm của anh.
"Em đã hứa với anh Thạc là sẽ đi ba ngày."
“Lưu Đinh Thạc lại nói chỉ đi có một buổi chiều?”
Vương Sở Khâm có chút không vui, tay chống cửa nói.
Tôn Dĩnh Sa làm nũng với anh: “Lần này dạy xong, sau này đỡ phải phiền phức mà.”
Vương Sở Khâm không có vấn đề gì với việc Tôn Dĩnh Sa dạy học viên nam, nhưng nhìn thấy Khuyết Từ thì không thoải mái. Cậu ta không biết giới hạn, còn muốn "đào góc tường!"
“Với trình độ hiện tại của cậu ta, Lưu Đinh Thạc bảo em đi dạy cậu ta, thật không hiểu anh ấy nghĩ gì.”
Vương Sở Khâm bĩu môi, lại thêm một câu: “Cái đầu của anh ấy, có nghĩ thông suốt được không vậy chứ?”
Nghĩ đến chai nước mà Khuyết Từ đưa cho Tôn Dĩnh Sa chiều nay, anh lại thấy bực bội. Có tí đầu óc thì đừng tiêu phí vào mấy trò vặt
“Vậy em chỉ đi mỗi chiều thôi, chiều luyện tập xong anh lên đón em được không~”
Tôn Dĩnh Sa đáng thương nhìn anh.
Vương Sở Khâm không làm gì được, Tiểu Đậu Bao luôn phá bỏ quy tắc.
“Được rồi, được rồi.” Vương Sở Khâm đồng ý với cô.
“Vương Datou, thừa nhận đi, anh siêu yêu em luôn!”
Tôn Dĩnh Sa cười tươi ôm lấy anh, khuôn mặt đắc ý vô cùng.
Vương Sở Khâm bị cô chọc vào đúng chỗ yếu, đành cười khổ rồi ôm lại cô.
“Ngoài việc dạy cậu ta, không được lén lút nhìn cậu ta, cũng không được nhận những thứ cậu ta đưa cho.”
Vương Sở Khâm đặt cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng nói:
“Không được nhìn nhé?”
Tôn Dĩnh Sa thất vọng nói:
“Vậy không thể nhìn à?”
Vương Sở Khâm ngẩn người, rồi khó chịu nói: “Em còn muốn nhìn cậu ta? Nhìn cậu ta làm gì?”
Tôn Dĩnh Sa hớn hở ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn anh.
“Vậy em có thể nhìn anh không, huấn luyện viên Vương?”
Lại chọc ghẹo! Tiểu Đậu Bao thật sự lúc nào cũng biết cách chọc anh.
Vương Sở Khâm đỏ mặt rồi cười đáp: “Có thể chứ, sao lại không.”
Tôn Dĩnh Sa đôi mắt xoay một vòng: “Vậy em có thể xem anh chơi bóng không?”
“Có thể.”
"Có thể xem HLV Vương nấu ăn không?"
"Được."
"Có thể xem HLV Vương thay đồ không?"
"Được."
"Vậy có thể xem HLV Vương tắm không?"
Vương Sở Khâm mặt đỏ bừng, giọng nói cũng có chút lúng túng:
“Tiểu Đậu Bao, chú ý lời nói đi!”
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh với vẻ đắc ý, đôi mắt tròn xoe, lén lút trêu chọc:
“Vậy có thể không, HLV Vương?”
Thấy Tôn Dĩnh Sa vẻ mặt thắng lợi, Vương Sở Khâm chỉ biết cười khổ, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa thấy vui.
Vương Sở Khâm nở một nụ cười mỉm, liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa với vẻ trêu chọc.
“Chỉ nhìn thôi thì có gì vui, cùng tắm nhé, HLV Tôn.”
Vương Sở Khâm cúi người, khẽ đưa mặt đến gần Tôn Dĩnh Sa, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm! Cảnh báo đèn đỏ Vương Sở Khâm!
“Xấu hổ gì chứ.”
“Đâu phải chưa từng nhìn qua.”
Ba câu nói trầm thấp khiến Tôn Dĩnh Sa chỉ muốn vẫy cờ đầu hàng.
Vương Sở Khâm thật sự làm cô đỏ mặt, còn lém lỉnh hơn cả mình. Ít nhất Tôn Dĩnh Sa nghĩ như vậy.
“À, vậy có cần mở khóa không?”
Thợ khóa ngượng ngùng chào một tiếng.
Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng cười, kéo Vương Sở Khâm sang một bên: "Thợ khóa, hi, cần... cần"
Thợ khóa cười một cái rồi bắt đầu mở khóa.
Vương Sở Khâm liếm liếm khóe miệng, cười cười, lén lút tiến lại gần Tôn Dĩnh Sa, cúi mắt, nhỏ giọng nói: "Tối nay đi tắm chung không, HLV Tôn"
Tôn Dĩnh Sa mặt đỏ bừng, kéo kéo tay áo anh, nói bằng giọng nửa như thở: "Anh thắng rồi, anh thắng rồi! Đừng nói nữa!"
Vương Sở Khâm mở to miệng cười tươi, trêu chọc vui vẻ như đang trêu một con mèo.
Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng xoa mái tóc.
Đáng ghét! Bị anh ấy trêu chọc rồi! Hừ~ lần này để anh thắng.
Chương 31
Nhận xét
Đăng nhận xét