Chương 23
Chương 23
_"Dù phải đợi bao lâu, tôi cũng sẵn lòng."
Vương Sở Khâm chào hỏi Mã Long, nhưng ánh mắt lại tìm kiếm Tôn Dĩnh Sa.
"Chúc mừng anh Long hoàn thành nhiệm vụ, sau này dẫn dắt em với, ha ha ha ha ha."
Vương Sở Khâm cười, đặt tay lên vai Mã Long nói.
Mã Long véo nhẹ vào hông anh: "Thằng nhóc này."
Mã Long nhìn qua hướng của anh, rồi liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa, cười nói: "Ngọt ngào thật đấy~ Có phải không, Datou?"
Vương Sở Khâm hiểu được ý của Mã Long, mỉm cười rồi xoa đầu.
Mã Long đẩy anh một cái: "Ngồi bên cạnh anh đi, lâu rồi không gặp, trò chuyện chút đi."
Vương Sở Khâm ngoan ngoãn gật đầu.
Mã Long chọn ngồi bên phải vì đúng lúc đối diện với Tôn Dĩnh Sa.
Vương Sở Khâm vừa kéo ghế vừa lén lút quan sát sắc mặt của Tôn Dĩnh Sa.
Lương Tĩnh Côn nhìn thấy anh cẩn thận như vậy, tưởng rằng đầu gối của anh lại không thoải mái.
"Đầu đầu, đầu gối lại không thoải mái à?"
Anh ta vừa nói vừa đặt tay lên cánh tay Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm nghe vậy, vội vàng ngồi xuống.
"Không sao!"
Lương Tĩnh Côn nhìn anh một lúc, ngơ ngác.
Tôn Dĩnh Sa liếc nhìn Vương Sở Khâm một cái rồi tiếp tục trò chuyện với Vương Mạn Dục, cười tươi như hoa.
Vương Sở Khâm xoa mũi, hai tay khoanh trước ngực.
Anh không chơi điện thoại, chỉ ngoan ngoãn nhìn Tôn Dĩnh Sa, mỗi khi cô nhìn qua, anh lại quay đi.
Tôn Dĩnh Sa liếc anh, lườm một cái, không thể diễn nổi, mỗi lần cô nhìn thấy anh là anh lại trốn!
Ngốc nghếch! Quả nhiên là "đầu heo"!
Nhìn thấy mọi người đã đến đủ, Mã Long ngồi xuống, mang theo vài chai rượu ngoại.
Anh nghĩ một chút rồi quyết định, vẫn là không cho các cô uống rượu, vì rượu hơi mạnh.
Anh bắt đầu hỏi các cô gái trong phòng muốn uống gì, anh sẽ mời, Starbucks. Sau khi hỏi hết một vòng, đến lượt Tôn Dĩnh Sa.
“Em uống gì? Shasha.” Mã Long cầm điện thoại chuẩn bị đưa cho cô để gọi đồ.
“Cà phê Americano đá, anh Long giúp em gọi nhé, cảm ơn anh Long nhé!” Tôn Dĩnh Sa cười tươi, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.
“Hahaha…” Tiếng cười của Mã Long đột ngột im bặt.
“Hả? Em không phải là không uống cà phê được sao?” Trần Mộng vừa gãi đầu vừa nói.
Tôn Dĩnh Sa tức giận nhìn Vương Sở Khâm một cái, sau đó nói: “Muốn thử đổi khẩu vị, chán uống đồ ngọt rồi.” Cô nhấn mạnh vào cụm từ "đổi khẩu vị."
Mã Long nhìn một cái về phía Vương Sở Khâm đang mặt mày tối sầm, cười ha ha nói: “Cũng được, để Shasha thử xem có quen không.”
Khi Vương Sở Khâm nghe Tôn Dĩnh Sa nói muốn uống cà phê ban đầu anh cười rất tươi và cười lớn với Lương Tỉnh Côn. Nhưng khi ba từ "cà phê Americano đá" bật ra, sắc mặt anh lập tức trở nên nghiêm trọng.
Mã Long sau khi đặt đồ xong ngồi xuống bên cạnh Vương Sở Khâm, nhẹ nhàng đụng vai anh rồi nói nhỏ: "Mặt của em cứ như đang đưa đám vậy."
Vương Sở Khâm liếc nhìn điện thoại của Mã Long.
"Giúp em gọi một ly trà đào ô long đá lắc đi, Long Ge."
"Đã gọi rồi."
"Thank you, anh Long, em sẽ chuyển tiền cho anh sau nhé."
"Thằng nhóc này, một ly trà sữa mà làm ra vẻ xa cách thế."
Mã Long cười cười, khi nghe Tôn Dĩnh Sa nói muốn uống cà phê Americano đá, anh đã đoán trước là Vương Sở Khâm sẽ yêu cầu anh gọi đồ khác. Mấy năm qua, anh chẳng phải chỉ làm "người bao che" đâu.
"Được rồi, em ở lại đây làm huấn luyện viên ổn chứ? Không phải lại định bỏ đi đấy chứ?" Ma Long nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ.
"Không đi đâu, đi đâu nữa, mọi người đều về hết rồi." Vương Sở Khâm gãi đầu, vẻ mặt bình thản.
Mã Long cười vỗ vỗ lên lưng anh: "Vậy thì cứ ở lại đây, ở Tổng cục làm huấn luyện viên với anh đi."
"Anh đã lên chức rồi, nhanh nhanh giúp em thăng tiến với" Vương Sở Khâm trêu đùa nói.
Mã Long mỉm cười, vừa chỉnh lại tóc của Vương Sở Khâm trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần cậu ấy luôn vui vẻ thế này thì tốt rồi.
Lúc Tôn Dĩnh Sa vừa rời đi, Vương Sở Khâm gần như như người chết, anh và Hứa Hân thay phiên nhau làm trị liệu tâm lý cho cậu ấy. Đã mấy tháng trôi qua, tưởng rằng cậu ấy đã ổn định rồi, ai ngờ một ngày nọ lại đột nhiên nói muốn từ chức để đi tìm Tôn Dĩnh Sa. Còn anh phải vì lý do mình phải đi học để có cơ hội giữ cậu ấy lại ở Tổng cục.
Dù sao đi nữa, cậu ấy vẫn là đứa em mà anh nhìn từ nhỏ đến lúc lớn lên...
Mã Long hồi thần lại: "Em vừa nói gì vậy?"
Vương Sở Khâm đụng nhẹ tay vào anh: "Em nói ngày mai em sẽ thu dọn hành lý và đi luôn, không ở lại với anh nữa."
Mã Long nhìn anh cười: "Đã làm huấn luyện viên rồi mà vẫn như trẻ con vậy."
Vương Sở Khâm cười nhẹ và gãi mũi: " Rượu này khá mạnh, mới uống một chút đã làm em rát cổ rồi."
Ma Long cầm ly rượu nhấp một ngụm: "Uống từ từ thôi, lúc đầu anh cũng không quen, uống nhiều rồi lại thấy ngon."
Vương Sở Khâm khoanh tay cười hớn hở.
Mã Long nhìn thấy không khí im ắng giữa họ, quyết định tạo không khí vui vẻ hơn.
"Hôm nay vui vẻ quá, anh hát một bài nhé?"
"Vẫn hát à? anh Long." Phương Bác dũng cảm cầm micro.
"Chỉ cần các cậu đồng ý là được!"
"Được!" Một nhóm người, bao gồm Tôn Dĩnh Sa, bắt đầu hò hét, Vương Sở Khâm cũng học theo Tôn Dĩnh Sa hét một tiếng.
Mã Long liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm, ánh mắt có chút sâu xa, rồi anh hắng giọng chuẩn bị hát.
“Yêu nhau không dễ dàng như vậy, mỗi người đều có tính cách riêng, qua rồi cái thời mơ mộng, không cần quá cuồng nhiệt, chỉ cần yên bình.”
“Hạnh phúc cũng không dễ dàng có được, đó là lý do tại sao nó đặc biệt hấp dẫn.”
Mọi người nhìn nhau, tựa như cảm thấy cảnh này có phần quen thuộc…
“Thế nào? Không thụt lùi chứ?” Mã Long cười tươi, nhe răng.
Mọi người nhanh chóng liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm.
“Đúng, đúng, không có đâu, vẫn siêu cấp hay như mọi khi.” Phương Bác vỗ tay khen ngợi.
Lần này Tôn Dĩnh Sa không dẫn đầu hò hét nữa.
Mã Long vui vẻ nhấp một ngụm rượu, giờ thì mọi người đều im lặng rồi nhé.
Lục Mã Long mở miệng hát, Vương Sở Khâm đã hối hận vì vừa rồi đã cổ vũ quá lớn, xong rồi, chuẩn bị lần này sẽ có người quay lại chỉ trích anh.
Ma Long cười nhìn Vương Sở Khâm và nhỏ giọng nói: "Tou à, hay không?"
Vương Sở Khâm bị trêu đùa, cười một tiếng: "Anh Long, trực tiếp gọi tên em luôn đi."
Mã Long cười hì hì, đụng vai anh một cái: Chủ động chút đi."
Vương Sở Khâm gãi đầu, mặt đỏ lên một lúc.
Tôn Dĩnh Sa từ đầu đến cuối không nhìn Vương Sở Khâm, cầm lấy ly Ice Americano bên cạnh và hút một ngụm thật mạnh.
“Ặc ặc.” đắng quá, bị sặc rất khó chịu.
Gần như ngay lập tức, Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng ho đứng dậy đưa giấy cho cô, nhìn thấy Vương Mạn Dục đã đưa cho cô một tờ giấy anh mới ngồi xuống.
Mã Long thở dài nhìn Vương Sở Khâm, cười nói: “Không thể dẫn dắt nổi em đến trình độ tối cao được nữa rồi.”
“Uống chậm thôi, Sha Sha.” Vương Mạn Dục vỗ nhẹ lưng cô, lại lấy giấy lau miệng cho cô.
Tôn Dĩnh Sa bị sặc, mặt đỏ bừng, mắt đầy nước mắt.
Một lát sau, cô dần hồi phục, nghiến chặt hàm, ánh mắt chằm chằm vào ly Ice Americano.
Trong lòng Tôn Dĩnh Sa nghĩ: Chỉ là một ly Ice Americano thôi, có gì mà to tát chứ!
Nhưng mà, một cái đầu to ngồi phía đối diện không ngừng dõi theo cô.
Tôn Dĩnh Sa hít sâu một hơi, quyết tâm cầm lại ly Ice Americano và chuẩn bị thử một lần nữa.
“Vẫn uống à?” Vương Sở Khâm bước hai bước tới, cướp lấy ly Ice Americano trong tay cô.
Lúc này, Vương Sở Khâm thật sự không kiềm chế được nữa, vừa rồi anh đã muốn lấy nó đi rồi.
“Uống cái này đi.”
Vương Sở Khâm đưa ly trà ô long đào mà anh cầm trên tay cho cô.
Thấy cô không đáp lại, anh đặt ly nước trước mặt cô, còn cẩn thận gắn ống hút vào.
“Vừa mới mua từ anh Long, vẫn chưa uống.”
VSK nói với giọng nhẹ nhàng.
Mọi người xung quanh bắt đầu chế giễu, Phương Bác nhìn anh với vẻ mặt như đã hiểu chuyện.
Vương Sở Khâm cầm ly Ice Americano trở lại chỗ ngồi, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.
Mã Long nhìn cậu em bên cạnh rồi cười lắc đầu.
Một vòng qua đi, ly trà ô long đào trước mặt Tôn Dĩnh Sa vẫn không hề động đến chút nào.
VSK gõ gõ vào lưng ghế, ra hiệu cho cô ra ngoài một chút.
Thấy Tôn Dĩnh Sa không có phản ứng, Vương Sở Khâm cũng không giả vờ nữa, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra ngoài.
Ở bàn ăn, mọi người nhìn bóng dáng của họ đi ra, siết chặt tay lại.
Mã Long nhìn theo bóng lưng của hai người, rồi gọi lớn: "Ăn đi ăn đi!"
Nhận xét
Đăng nhận xét