Chương 2 - Không có người khác, từ đầu đến cuối chỉ có mình em.
Không có người khác, từ đầu đến cuối chỉ có mình em.
"Sha Sha à, con bằng lòng trở về làm huấn luyện, chú thật sự rất vui". Lưu Quốc Lượng nắm chặt tay cô
Tôn Dĩnh Sa cười, lộ ra chiếc răng nanh dễ thương.
Suốt một năm nay, cô đã để tóc dài đến ngang ngực, kết hợp với mái tóc mái làm cho cô càng thêm đáng yêu…
Vừa bước vào, Coco thấy một bóng lưng một người với kiểu tóc búi cao, còn tưởng là có người mới gia nhập đội.
"Ôi trời, là Dĩnh Sa!”Coco nói khi quay lại nhìn kỹ.
“Thầy à, không nhận ra sao?” Tôn Dĩnh Sa cười nghịch ngợm hỏi.
Coco nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mắt có chút ướt. Con bé này chẳng có lương tâm, nói đi là đi.
“Đừng khóc mà.” Tôn Dĩnh Sa nhíu mày.
“Chuyện tốt! Khóc cái gì!” Lưu Quốc Lượng vỗ vai Coco
“Được rồi, Shasha, con đi làm quen lại một chút đi, chú và COCO có chuyện cần nói.” Lưu Quốc Lương nói.
“Tôn Dĩnh Sa, nhớ mời thầy ăn cơm nhé.” Coco nhìn theo bóng cô.
“Được!” Tôn Dĩnh Sa vui vẻ đáp.
Tôn Dĩnh Sa không biết từ lúc nào đã bước vào sân huấn luyện, trong lòng có chút hồi hộp, người trong lòng cô, đã một năm nay chưa gặp rồi.
Cô nhìn quanh sân huấn luyện, tìm kiếm bóng dáng đó.
“Xin nhường đường.”
Tiếng bước chân phía sau vang lên khiến Tôn Dĩnh Sa giật mình, vội vã bước qua.
Lương Tĩnh Côn khoác vai Vương Sở Khâm, trực tiếp đi vào sân, trên tay còn cầm chai nước vừa mua ở quầy tạp hóa.
Vương Sở Khâm luôn cảm thấy bóng dáng nhỏ nhắn vừa nãy rất quen thuộc, nhưng không nói lên được. Không thể nào là cô ấy… cô ấy không thể nào buộctóc như thế…
Tôn Dĩnh Sa ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc, ngẩng đầu nhìn hai người lộn xộn phía trước.
Cô đi theo họ.
“Hừm?”
Lương Tĩnh Côn cảm thấy có gì đó kỳ lạ sau lưng, quay đầu lại nhìn.
“Vãi, má ơi.” Lương Tĩnh Côn thốt lên ngạc nhiên.
Đại não phản ứng nhanh chóng, nhìn Vương Sở Khâm đang định xông đến đánh mình.
Vương Sở Khâm cúi đầu tức giận nói: “Mập à, anh có bệnh hả?”
Tôn Dĩnh Sa nhìn cảnh trước mắt, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tou, em chuẩn bị tinh thần đi,” Lương Tĩnh Côn khẽ nói nhỏ vào tai anh.
Tim Vương Sở Khâm đập mạnh một cái, chẳng lẽ thực sự là cô ấy sao...?
Vương Sở Khâm không cố chấp giằng co nữa, thuận theo động tác của Lương Tĩnh Côn, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
“Anh, Touge”.
Tôn Dĩnh Sa lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy, cơ thể Vương Sở Khâm khẽ rung lên.
Lương Tĩnh Côn cảm nhận được phản ứng của cơ thể anh, đẩy anh lùi ra sau lại một chút.
“Shasha, em về khi nào vậy?” Lương Tĩnh Côn vừa cười vừa hỏi.
Nhìn cô em gái siêu đáng yêu trước mắt, Lương Tĩnh Côn cũng bất ngờ, sao mới một năm mà lại đáng yêu thế này.
“Hôm nay mới về,” Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn trả lời.
Nói xong cô cứ nhìn người đứng sau lưng Lương Tĩnh Côn, người mà quay lưng lại với cô.
“À, ra vậy, haha, là…”
“Một năm không gặp, em trở nên xinh đẹp hơn rồi".
Vương Sở Khâm đứng thẳng lưng, không biết phải đối mặt với Tôn Dĩnh Sa thế nào.
Tôn Dĩnh Sa nghe xong, mỉm cười.
“Em luôn xinh đẹp thế này mà chời!” Cô tự tin nói.
Cô căn bản không quan tâm nghe Lương Tĩnh Côn nói gì phía sau, cô chỉ muốn nghe cái người cúi đầu, tay đang cầm chai nước kia nói chuyện.
“Touge ”
chỗ này dịch thành anh Đầu mình không thích ấy, nên vẫn sẽ giữ nguyên như là tên riêng nhé, Datou, Touge...
Tôn Dĩnh Sa khẽ gọi.
Vương Sở Khâm vừa nghe, quay người lại, mắt nhìn lên trời, rồi lại nhìn sang bên cạnh, nhưng lại không nhìn cô.
“Ừ.”
Vương Sở Khâm lạnh lùng đáp.
Nếu anh ấy mà làm điệu bộ như vậy thì mới là không có phong độ, nghĩ vậy, anh định quay người đi thì đúng lúc đó, Tôn Dĩnh Sa gọi anh.
“Anh bận không?”
Tôn Dĩnh Sa nhìn anh rồi lại nhìn ra sân tập.
“Gì?”
Vương Sở Khâm không hiểu ý của cô.
“Nếu không bận thì cùng em dạo Tổng Cục đi, cũng lâu rồi em không quay lại đó.”
Vương Sở Khâm nghe xong cúi đầu nhìn cô... Thời gian như ngừng trôi, không đúng! Sao cô lại càng lúc càng dễ thương thế này!
Vương Sở Khâm khẽ chạm vào mũi, nhìn lướt qua.
“Không rảnh.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Lương Tĩnh Côn nhìn anh, rồi lại nhìn Tôn Dĩnh Sa, ngại ngùng vò đầu, trấn an:
“Sa Sa, bọn anh còn chưa tập xong đâu ~”
Tôn Dĩnh Sa gật đầu.
Khi nghe Vương Sở Khâm nói không rảnh, lòng cô vẫn hơi đau một chút, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị từ chối… Nhưng mà, cô sẽ không bỏ cuộc!
Lương Tĩnh Côn thấy cô cứ nhìn mãi về hướng của Vương Sở Khâm, liền hỏi:
“Sa Sa, hay là vào ngồi chờ đi?”
“Được!”
Nói rồi, Tôn Dĩnh Sa theo Lương Tĩnh Côn đi vào.
Lương Tĩnh Côn nhìn Tôn Dĩnh Sa ngồi bên sân, lại liếc về phía Vương Sở Khâm đang cách đó vài chục mét
Lương Tĩnh Côn khúm núm bước qua.
Anh có thể làm gì được đây? Một bên là em gái, một bên là anh em tốt.
“Tou à ~”
Lương Tĩnh Côn e dè gọi.
Khí thế của Vương Sở Khâm làm anh hơi sợ, đứng sờ mép quần.
“Tou ~ lát nữa em đi trước đi, nếu không muốn dính líu với Sa Sa, để anh chắn cho!”
Lương Tĩnh Côn lúc này vì chính nghĩa , đem trộm vào nhà mình rồi, còn đứng đây lãi nhãi nữa.
Vương Sở Khâm liếc mắt nhìn Tôn Dĩnh Sa đang ngồi bên sân chơi điện thoại.
Anh ấy xoa mũi, gãi đầu. Chết tiệt. Lâu như vậy không gặp, sao vẫn dễ dàng rung động vì cô ấy như thế chứ.
Đang nghĩ ngợi, anh bỗng thấy Lương Tĩnh Côn cười tít mắt bên cạnh.
“Đồ mập chết tiệt này" anh nói, rồi đá một cái vào chân Lương Tĩnh Côn.
Lương Tĩnh Côn gãi đầu cười ngượng ngùng, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tôn Dĩnh Sa đang cầu cứu quân sư tình yêu trong nhóm chat của hội chị em.
Tôn Dĩnh Sa: SOS, gặp anh ấy rồi, bị từ chối rồi~
Vương Mạn Dục: Hiệu suất ghê ha. Nhanh vậy đã tỏ tình rồi à!
Tôn Minh Dương: Tôn Dĩnh Sa, em cũng quá đỉnh rồi (like)
Tôn Dĩnh Sa: Không phải, em chỉ bảo anh ấy nói chuyện với em, mà anh ấy từ chối.
Vương Mạn Dục: Cứ từ từ mà nài nỉ, cố lên nhé! Không nói nữa đâu, chị bận rồi.
Hà Trác Giai: Cố lên! Sa Sa~ Chị cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nài nỉ thôi!
Tôn Minh Dương: Ngược chồng thì sướng nhất thời, theo đuổi chồng thì khổ cả đời rồi haha ~
Tôn Dĩnh Sa: Hừ! Đồ Dương Dương đáng ghét!
Gửi xong tin nhắn, Tôn Dĩnh Sa thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Sở Khâm.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc...
Vương Sở Khâm vội quay đầu đi, hoảng hốt tiếp tục chỉ dẫn cho các thành viên trong đội.
Chương 1
Nhận xét
Đăng nhận xét