Chương 6
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 6
Thời gian cũng không thể khiến anh quên em, yêu em là thói quen đã khắc vào trong xương tủy của anh.
Trước cửa nhà Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm thành thạo bấm mật mã, nhưng mật mã đã được thay đổi, không còn là 5114 nữa. Cụ thể là gì, Tôn Dĩnh Sa cũng không để ý, vì nếu không phải là 5114, thì số nào cũng không quan trọng.
Vương Sở Khâm đứng trong nhà nhìn ra ngoài cửa, thấy Tôn Dĩnh Sa vẫn đứng đó.
“Muốn làm thần giữ cửa à?”
Vương Sở Khâm trêu chọc Tôn Dĩnh Sa một cách nghịch ngợm.
Tôn Dĩnh Sa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh lại thay mật mã rồi?”
“Muốn thay thì thay thôi.”
Tôn Dĩnh Sa cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, cái gì mà muốn thay thì thay? Anh ấy rõ ràng biết cô đang nghĩ gì, mà vẫn cứ nói như vậy!
Vương Sở Khâm nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa vẫn đứng ở cửa, lo cô bị lạnh, liền kéo cô vào trong, ép cô ngồi xuống sofa.
“Ngồi yên đó, anh đi lấy chìa khóa.”
Tôn Dĩnh Sa quan sát căn nhà mà cô đã không ghé qua cả năm trời.
Mọi thứ đều không thay đổi, thậm chí ngay cả tấm ảnh ghim của họ vẫn còn dán trên tủ lạnh.
“Đây.”
Vương Sở Khâm đi tới, đưa chìa khóa cho cô.
“Mật mã đã thay rồi, nhưng tấm ảnh ghim trên tủ vẫn còn đấy à?”
Tôn Dĩnh Sa nắm bắt cơ hội, đáp lại một cách khéo léo.
Vương Sở Khâm nghe xong, nhướng mày lên.
“Lâu không về, quên không xử lý thôi.”
Nói xong, anh còn đưa tay chạm vào mũi, rồi lại gãi đầu, cả người cảm thấy không thoải mái.
“Ồ~”
Tôn Dĩnh Sa khẽ gật đầu, như thể hiểu mà lại như không hiểu.
“Anh có tin trên đời có nàng tiên ốc không?”
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên hỏi Vương Sở Khâm.
“Đó không phải là chuyện cổ tích sao?”
Vương Sở Khâm không hiểu, phản ứng lại ngay:
“Nói ra thì anhcó thể không tin, nhưng nhà em một năm trời, không hề bám bụi, em nghĩ chắc chắn có nàng tiên ốc, à không, phải là chàng tiên ốc mới đúng.”
Vương Sở Khâm nghe xong mới hiểu ý của cô.
Tôn Dĩnh Sa nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của anh, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Vương Sở Khâm nhìn vào nụ cười mơ hồ của Tôn Dĩnh Sa, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Cô ấy nghĩ thế nào về chuyện này, có phải cô cảm thấy mình thật ngu ngốc không? Mọi chuyện đã như vậy rồi mà anh còn làm những việc ngốc nghếch như thế.
“Tôn Dĩnh Sa, em đang nghĩ anh ngốc phải không?”
Vương Sở Khâm nhìn cô, trong mắt anh thậm chí có chút tia máu đỏ.
Tôn Dĩnh Sa không biết phải trả lời thế nào, vì cô không có ý đó...
Vương Sở Khâm tự mình nói tiếp.
“Cả ngày anh đều làm những việc ngốc nghếch này vì em.”
Tôn Dĩnh Sa nhíu mày, đưa tay muốn ôm Vương Sở Khâm.
Nhưng Vương Sở Khâm tránh sang một bên, khiến tay cô chỉ ôm được không khí.
“Làm gì vậy? Cứ nghĩ là anh làm mấy chuyện này rồi em chỉ cần vẫy tay là anh lại ngoan ngoãn quay lại bên em à?”
Vương Sở Khâm nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh giờ đã đỏ ngầu.
Tôn Dĩnh Sa cắn môi, anh ấy sao mà không chịu nghe giải thích của mình?
Lúc này, Vương Sở Khâm giống như một con sư tử mất kiểm soát.
Tôn Dĩnh Sa siết chặt mép áo, lắc đầu rồi nói: "Không phải như vậy đâu, gege, em có thể từ từ dỗ anh, em..."
Vương Sở Khâm hét lên: "Anh đã nói rồi, đừng gọi anh như vậy!"
Tôn Dĩnh Sa bị anh la lớn khiến cô giật mình, cơ thể run rẩy. Cô nhìn anh mà không thể tin nổi.
Dù hôm nay anh có đối xử thế nào với cô, cô vẫn có thể hiểu, cô cũng thừa nhận vì cô thật sự đã sai. Nhưng giờ đây, anh khiến cô cảm thấy quá xa lạ.
Vương Sở Khâm nhận ra mình có thể đã làm cô sợ, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ từ nói: "Xin lỗi."
"Tôn Dĩnh Sa, người nói lời chia tay trước thì không có quyền buồn".
Tôn Dĩnh Sa cảm thấy trái tim mình đau nhói, như thể cô không thể thở được, cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy cô.
Cô cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, nhưng lúc này, hai chữ "chia tay" cứ quẩn quanh trong lòng cô, nước mắt làm mắt cô mờ dần
Vương Sở Khâm quay mặt đi, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má anh, đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy tơ máu...
Cả hai chìm vào im lặng một lúc lâu.
"Em sẽ không buông tay đâu, anh chỉ có thể là của em."
Tôn Dĩnh Sa nói xong, cầm chiếc chìa khóa trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Vương Sở Khâm mệt mỏi ngồi xuống, lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Lưu Đinh Thạc.
Một giờ trước
Vương Sở Khâm: "Tới dưới nhà em một chút, mang theo một chiếc áo khoác."
Lưu Đinh Thạc: "Làm gì?"
Vương Sở Khâm: "Tôn Dĩnh Sa không mang theo điện thoại, em không tiện đưa cô ấy về. Một lát nữa anh giúp em, chú ý một chút."
Lưu Đinh Thạc: "... Anh mắc nợ cậu à, Vương Sở Khâm."
Hiện tại
Vương Sở Khâm: "Cô ấy đi rồi, mặc bộ đồ ngủ Pikachu màu vàng."
Lưu Đinh Thạc: "Okay."
Tắt điện thoại, Vương Sở Khâm đau khổ ôm mặt, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài
Anh biết những lời mình nói ra đều đang làm tổn thương Tôn Dĩnh Sa, nhưng anh không biết phải làm sao? Cô ấy đau, anh còn đau hơn gấp bội.
Lưu Đinh Thạc kéo chặt áo khoác, nắm chặt chiếc áo khoác trong tay, bất đắc dĩ đi theo hình bóng nhỏ phía trước.
Đi theo Tôn Dĩnh Sa suốt hai tiếng đồng hồ, Lưu Đinh Thạc không thể chịu đựng được nữa.
Anh bước lên vỗ vai Tôn Dĩnh Sa.
"Ơ? Chào~ anh Thạc."
Giọng Tôn Dĩnh Sa trong trẻo nhưng có chút khàn, rõ ràng là đã khóc.
"Thật là trùng hợp quá, Sha Sha, em đi đâu vậy, để anh tiễn em nhé."
Lưu Đinh Thạc vừa gãi đầu vừa nói một cách ngượng ngùng.
Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nói: “Em muốn về nhà, nhưng em không nhớ đường về nữa…”
Nói rồi cô còn hít mũi một cái, rồi run rẩy một chút.
Lưu Đinh Thạc vỗ tay: "Nhà em ở đâu? Để anh dẫn đường cho em."
Rồi anh đưa chiếc áo khoác trong tay cho cô, nói: "Mặc vào đi, đừng để cảm lạnh."
Tôn Dĩnh Sa quả thật rất lạnh, cô nhận áo và ngoan ngoãn mặc vào.
"Cảm ơn anh."
Sau đó Tôn Dĩnh Sa báo tên địa chỉ, rồi theo sau Lưu Đinh Thạc bước đi.
"anh Thạc .."
“Tôn Dĩnh Sa...”
Lưu Đinh Thạc ngừng lại một chút: “Ừ?”
“Anh ấy một năm qua có phải rất đau khổ không?”
Tôn Dĩnh Sa buồn bã nói.
Lưu Đinh Thạc tất nhiên hiểu cô đang nói về ai, dù cô không cần nói, anh vẫn biết.
“Ừ, rất khó chịu.”
Tôn Dĩnh Sa nghe vậy thì gật đầu. Cô đã đoán được, cô biết anh ấy chắc chắn rất đau khổ.
Lưu Đinh Thạc nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra.
“Tôn Dĩnh Sa, nếu em thật lòng muốn cùng Datou sống tốt, thì đừng làm như vậy nữa. Cậu ấy không thể chịu đựng lần thứ hai đâu.”
Lưu Đinh Thạc nói từng câu một, thật chậm rãi.
Lưu Đinh Thạc nhẹ nhàng nói:
“Trong khoảng thời gian đó, cậu ấy như thể đã chết đi một lần, cả người hoàn toàn thay đổi.”
Tôn Dĩnh Sa nghe xong thì nước mắt bất giác tuôn rơi.
Lưu Đinh Thạc nhìn cô, lắc đầu, rồi lén chụp cô một tấm
“Tôn Dĩnh Sa, người đàn ông lúc chiều đó, hai người có quan hệ gì vậy?”
Lưu Đinh Thạc đột nhiên nhớ ra và hỏi.
“Không có gì, chỉ là bạn thôi.”
Lưu Đinh Thạc gật đầu, an ủi cô: “Trong lòng Tou vẫn luôn có em, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hãy để cậu ấy suy nghĩ kỹ.”
Tôn Dĩnh Sa ừ một tiếng, trong lòng quyết tâm phải tự mình khiến anh ấy đồng ý quay lại!
Khi họ đến dưới nhà Tôn Dĩnh Sa...
“Cảm ơn anh Thạc, lần sau em sẽ mời anh lên uống trà, hôm nay trễ quá rồi.”
Tôn Dĩnh Sa vui vẻ nói.
“Nhanh lên đi, lần sau chắc chắn rồi, anh đi trước đây.”
Nhìn bóng dáng Tôn Dĩnh Sa dần dần khuất đi, Lưu Đinh Thạc mới quay người rời đi.
Anh rút điện thoại ra và gọi một cuộc.
“Cưng ơi, tối nay anh sẽ không về, anh đến nhà Datou, cậu ấy có chút chuyện.”
Nói xong, Lưu Đinh Thạc đi về hướn g nhàVương Sở Khâm
Suốt dọc đường đi, hắn nghĩ ngợi, không hiểu mình đã thiếu nợ Vương Sở Khâm gì trong kiếp trước mà giờ chỉ biết nghe lời, nếu kết hôn cũng không cho hắn phong một cái bao lì xì lớn thật thì quá không ổn rồi.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
HE mà đúng không sốpppp, sốp cố lên 😭
Trả lờiXóayeye, for sure
Xóa🥹🥹🥹bác cố lên,tui mới 1 đêm mà đến đây r
Trả lờiXóa