Chương 31

 Chương 31


Chương này được edit xong lúc 6h36 phút ngày 21/11 nó sẽ được đăng lúc 21h30 trên web nếu WCQ thắng giải này. WCQ cố lên nhé, yêu cậu rất nhiều.

“Tôn Dĩnh Sa, đừng theo ý anh, trái tim anhchưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa em.”

Sau khi tiễn thợ mở khóa đi,

Vương Sở Khâm thay xong dép, ngoan ngoãn nhìn Tôn Dĩnh Sa bên cạnh đang thay dép.
Chờ cô ấy thay xong.
Tôn Dĩnh Sa bị anh ôm ngang người, đôi giày mới đi được vài bước đã bị rơi ra ngoài.

Tôn Dĩnh Sa sợ hãi lập tức quàng tay quanh cổ Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm ôm cô tới ghế sofa, đặt cô xuống, một chân chống lên ghế, hai tay đặt bên tai cô, bao vây toàn bộ cơ thể cô lại.
Anh tiến sát mặt cô.
“Tiểu đậu bao, em có quên điều gì không?”
Vương Sở Khâm nhìn cô, giọng có chút khàn khàn.
Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng suy nghĩ... không lẽ là cùng tắm sao...
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng.
Vương Sở Khâm nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, cười nhẹ.
“Đây là chủ đề làm em xấu hổ à?”
Vương Sở Khâm vẫn tiếp tục trêu chọc cô.

“Anh vội cái gì chứ, đồ heo con, chẳng phải anh đã nói rồi sao, cũng đâu phải chưa từng thấy!" Chúng ta đã thành thật với nhau rồi mà! Cũng đâu thiếu chút thời gian đâu, nghỉ một chút đi đã."

Bé mèo ngẩng cao cổ, kiên quyết biện hộ cho bản thân.

Vương Sở Khâm nghe những lời lẽ không đâu vào đâu của Tôn Dĩnh Sa, nghi hoặc nhìn cô.
“Cái gì thành thật với nhau?”
Vương Sở Khâm nhíu mày, ra hiệu cho cô nói rõ ràng.
“Chẳng phải anh nói cùng tắm sao?”
Tôn Dĩnh Sa ngượng ngùng, một tay vỗ vào vai anh.
Vương Sở Khâm nghe vậy, ngửa đầu cười không kiềm chế được.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Tôn Dĩnh Sa gãi đầu, mặt đỏ bừng hơn nữa.
Cùng tắm sao?
À? Vậy là Tiểu đậu bao đỏ mặt vì nghĩ anh đang nói chuyện đó với cô sao?

“Không phải đâu, Tiểu đậu bao, em đang nghĩ gì vậy?”
Vương Sở Khâm cười đến mức thở không ra hơi, chảy cả nước mắt

Tôn Dĩnh Sa đẩy anh, nhưng không đẩy được.

“Anh đang nói về món quà lưu niệm em mua đó.”

Vương Sở Khâm mặc kệ cô đẩy, người còn thấp xuống hơn.Tôn Dĩnh Sa nghe vậy, cảm thấy bị trêu chọc, mặt càng đỏ hơn.

“Vương Sở Khâm, anh nói cho em biết đi, một chuyện bình thường như vậy, sao anh lại dùng tư thế mập mờ như thế này?”
“Anh làm vậy, em nghĩ sai cũng là chuyện bình thường, được chưa?”
Tôn Dĩnh Sa bực bội nói.
Vương Sở Khâm nhìn cô không nói gì, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Cô quàng tay quanh cổ Vương Sở Khâm, môi gần sát tai anh.
“Muốn xem không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Vương Sở Khâm, khiến tai anh lập tức đỏ bừng.
Vương Sở Khâm thở ra một hơi, nhẹ nhàng chạm vào má cô.

“gege à, hôn em đi, em sẽ đưa cho anh.”
Tôn Dĩnh Sa nói xong, nhìn chằm chằm vào Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm mím môi, trong mắt anh tràn đầy ham muốn.
Tôn Dĩnh Sa rất hài lòng với thái độ của anh lúc này, mỉm cười.
Vương Sở Khâm nghe lời, hôn nhẹ lên môi cô, chỉ hôn một cái thôi.
Tôn Dĩnh Sa chu môi, tự mình hôn anh, sâu hơn cái hôn lúc trước.
Vương Sở Khâm nghiến răng, nhìn cô, đôi mắt sáng nhẹ bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

“Tôn Dĩnh Sa, em cứ đùa thế đi, nếu chơi quá đà thì sẽ biết mình sai thôi.”

Vương Sở Khâm nói, giọng đã khàn đi, khóe miệng cong lên một cách đầy ý tứ.

Tôn Dĩnh Sa ngay lập tức hiểu ý anh, nháy mắt một cái: “Em đi lấy quà lưu niệm cho anh nhé~”

Cô nói xong còn wink một cái.

Vương Sở Khâm nhìn cô trong dáng vẻ đáng yêu này, không nhịn được mà cười.

Anh cúi đầu hôn cô một cái: “Lần sau không được làm vậy nữa, Tiểu đậu bao sẽ làm anh  hư mất đấy~”

Nói vậy nhưng vẻ mặt của anh vẫn còn đầy tội nghiệp.

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, cắn nhẹ vào cổ anh.

"Ừm."

Vương Sở Khâm nhíu mày.
"Cắn mạnh thế, em định hút máu của anh à?"
Tôn Dĩnh Sa cười cười, đắc ý khẽ ngoẹo đầu: "Đánh dấu, lần sau ở trên giường lại cho anh một dấu lớn, lần này em sẽ tha cho anh!"
Vương Sở Khâm cảm thấy đầu óc như ngừng hoạt động, toàn thân nóng bừng.
Tôn Dĩnh Sa thấy anh đứng yên như khúc gỗ, đẩy anh ra rồi chạy vội vào phòng khách.
Vương Sở Khâm nhìn theo bóng lưng cô, cười hỏi: "Em học từ đâu ra cái từ 'bed này vậy, dùng như thế có đúng không?"
Liếm nhẹ khóe miệng, giường sao? Cái món nợ này anh nhớ kỹ rồi đấy, Tiểu đậu bao, đừng có không nhận nhé.

Vương Sở Khâm đứng dậy, đóng cửa rồi lấy lại đôi dép vừa bị ném ra ngoài, đi theo cô vào phòng khách.
Tôn Dĩnh Sa lấy hết các món quà lưu niệm ra, đầy ắp tám túi lớn.
Khi Vương Sở Khâm vào, cô đã đổ hết đồ từ các túi ra giường.
Vương Sở Khâm giúp cô mang dép vào.
“Em đi đến mười một quốc gia đó! Tất cả những món này đều là quà mua cho anh!”
Tôn Dĩnh Sa kiêu hãnh ưỡn ngực, như một con mèo nhỏ đang chờ được khen ngợi.
Vương Sở Khâm nhìn đống đồ trên giường, khuôn mặt cười của Tiểu đậu bao và những món đồ phía sau dần mờ đi.Đến cuối cùng, anh không còn nhìn rõ mặt Tiểu đậu bao nữa.

Tôn Dĩnh Sa bước lên lau nước mắt cho anh.
"Đồ heo con, sao lại khóc, không vui khóc, vui anh cũng khóc à?"
Vương Sở Khâm liếc nhìn những chiếc túi rỗng bên cạnh, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
"Đừng khóc nữa mà, anh à, nhanh nhìn những món quà em mua cho anh! Có rất nhiều đó ~ nhanh xem đi!"
Tôn Dĩnh Sa vừa nói vừa kéo tay anh, dẫn anh ngồi xuống cạnh giường.
"Sa Sa, tay em có đau không?"
Vương Sở Khâm nhìn cô, mắt vẫn đầy nước mắt.
"Tay em không đau."Tôn Dĩnh Sa có chút không hiểu ý anh, còn vỗ vỗ tay mình, bảo anh là không sao cả.

Vương Sở Khâm chôn mặt vào vai cô, giọng đầy tội nghiệp: "Em ở nước ngoài một mình mang nhiều đồ như vậy, có nặng lắm không?"
Tôn Dĩnh Sa hiểu ra, thì ra anh đang lo lắng liệu cô có mang không nổi.
Mũi cô cay cay, ôm lấy cái đầu mềm mại của anh, an ủi: "Vì là mua cho anh, nặng bao nhiêu em cũng mang được!"
Cô còn đùa anh: "Đồ heo con, em là lực sĩ đấy!"
Vương Sở Khâm bị cô chọc cười: "Ha ha "
Hít hít mũi.
Tôn Dĩnh Sa nghe tiếng cười đó cũng bật cười theo.

Tôn Dĩnh Sa an ủi Vương Sở Khâm, bảo anh tự từ từ xem những món quà, rồi cô sẽ đi tắm.
...
Vương Sở Khâm cẩn thận nhìn từng món quà lưu niệm, nở một nụ cười hạnh phúc.
Đột nhiên anh chú ý đến trong đống quà có một tờ giấy nhỏ.
Mỗi một món lớn đều có một tờ giấy như vậy.
Vương Sở Khâm nhặt tờ giấy lên, nhìn những chữ tròn trịa quen thuộc trên đó, từng chữ đều nói lên nỗi nhớ nhung của cô dành cho anh.
Nước mắt to như hạt đậu từ từ lăn xuống má, từng giọt từng giọt rơi xuống tờ giấy...

Tôn Dĩnh Sa tắm xong, vừa định vào phòng khách thì nhìn thấy Vương Sở Khâm ngồi trên sofa, mắt sưng lên như hai quả óc chó lớn.

Cô xót xa đi đến trước mặt anh.
Ngẩn ngơ.
Vương Sở Khâm nhìn mười một tờ giấy trong tay, ánh mắt đầy nỗi buồn.

Bỗng nhiên, một đôi dép Pikachu xuất hiện trước mắt anh.
Nụ cười của anh sáng lên trong khoảnh khắc đó.
Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cô đơn khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa nhìn vào đôi mắt anh, trong đó chứa đầy yêu thương và một chút xót xa.
Trong lòng cô, một cảm giác dịu dàng dâng lên.
Vương Sở Khâm ôm chặt lấy eo cô, vùi mặt vào mái tóc của cô, giọng đầy tủi thân.
Tôn Dĩnh Sa ôm đầu anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của anh.

""Nếu anh kiên quyết hơn một chút đi tìm em, thì em đã không phải viết đến mười một lần em nhớ anh như vậy"Vương Sở Khâm giọng nói nặng nề, trong lời nói đầy sự tự trách.

Nhưng Vương Sở Khâm à, rõ ràng là em là người rời đi trước, sao anh lại tự trách chứ?
Tôn Dĩnh Sa cảm thấy tim mình thắt lại: "Sở Khâm, cảm ơn anh vì đã sẵn sàng quay lại bên em."
Nếu là người khác, liệu họ có chiều chuộng em như vậy không?

 Dung túng em vô lý, dung túng em không quan tâm gì, rồi biến mất suốt một năm.
Chỉ có Vương Sở Khâm mới làm được.
Vương Sở Khâm ôm cô chặt hơn, như thể muốn dung nhập cô vào cơ thể mình.
"Tôn Dĩnh Sa, cảm ơn em  dù đã nhìn thấy thế giới rộng lớn, nhưng vẫn quay về bên  anh."

Vương Sở Khâm nói xong, ngẩng đầu lên cười với cô, khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.

Tôn Dĩnh Sa mỉm cười lau nước mắt cho anh, nhưng chính cô cũng không kìm được, nước mắt đã rơi xuống.
Vương Sở Khâm mỉm cười, duỗi tay lau nước mắt cho cô: “Sao em cũng khóc rồi, tiểu đậu bao?”
Vương Sở Khâm chu môi giúp cô lau nước mắt.
Tôn Dĩnh Sa đấm nhẹ vào vai anh: “Là bị anh lây, ai bảo anh cứ khóc mãi vậy.”
Vương Sở Khâm vui vẻ cười nhẹ.
Quả thật, ông trời sẽ không để những người yêu nhau lạc mất nhau...

Tối đó, khi ngủ, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy cổ mình hơi lạnh... cảm nhận được Vương Sở Khâm đang run rẩy...
Cô dịch người qua, nâng khuôn mặt anh lên, hôn lên môi anh.
“Đừng khóc nữa, Vương Sở Khâm.”
“Hôm nay anh đã khóc rất nhiều rồi.”
Vương Sở Khâm ôm chặt Tôn Dĩnh Sa, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi em, Sa Sa.”
Xin lỗi, đã để em chịu khổ bên ngoài.
Xin lỗi, khi em nhớ anh, anh lại không ở bên.
Xin lỗi, anh không chăm sóc em thật tốt.
Tôn Dĩnh Sa nắm chặt tay anh, nghiêng đầu, một giọt nước mắt rơi xuống.

Tại sao lại là anh xin lỗi cô,  rõ ràng là cô đã bỏ đi một năm mà không quan tâm gì.
Cô thật xấu, đã để anh một mình ở đây.
Nhưng tên ngốc này chỉ quan tâm đến việc cô có thể mang được bao nhiêu đồ từ nước ngoài, tay có đau không...
Còn phải tự trách bản thân, nói xin lỗi.
Tôn Dĩnh Sa nghẹn ngào nói: “Ngốc quá.”
Vương Sở Khâm ôm cô, nước mắt làm ướt chiếc áo ngủ của cô.
“Vương Sở Khâm, em yêu anh rất nhiều.”
Tôn Dĩnh Sa lẩm bẩm, siết chặt tay anh hơn một chút.
Đêm đó, Vương Sở Khâm đã nói "Anh yêu em" rất nhiều lần.
Tôn Dĩnh Sa đáp lại từng lần một, không ngừng.

Cho đến khi anh ngủ thiếp đi...

Tôn Dĩnh Sa xoay người, nhìn gương mặt đầy vết nước mắt của anh, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi ở khóe miệng anh.

Vương Sở Khâm, thì ra tình yêu luôn khiến người ta cảm thấy thiếu sót.
Chương 30



Nhận xét

Đăng nhận xét