Chương 25
Chương 25
"Có anh ấy bên cạnh, tôi cảm thấy rất yên tâm."
Lưu Đinh Thạc và Lương Tĩnh Côn vừa đi từ nhà vệ sinh ra, định quay về thì chạm mặt hai người họ.
Nhìn thấy hai người trước mặt đang thân thiết và dính nhau không rời, Lưu Đinh Thạc và Lương Tĩnh Côn chỉ nhìn nhau cười.
Họ phớt lờ cặp đôi đang thân mật kia mà chẳng nói lời nào.
Vương Sở Khâm cười, lên tiếng: "Sao thế? Không nhận ra bọn em à?"
Vừa nghe xong, hai người kia càng làm bộ làm tịch, đường hoàng bước qua trước mặt họ, vừa đi vừa nói:
"Đã bảo là chuyện sớm muộn mà."
"Tỉnh Côn, đi thôi, chúng ta cũng khoác vai nhau nào, ôm em đi."
"Thật là kinh tởm."
"Ôm đi, chúng ta cũng nắm tay nhau."
"Không, cậu ghê quá đấy."
Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm nhìn hai người kỳ quặc đó, không hẹn mà cùng bật cười.
Vương Sở Khâm nắm tay cô, kéo cô quay lại phòng bao.
Thấy tay Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa đan chặt vào nhau, mọi người cũng không lấy gì làm lạ. Mối quan hệ của họ, ai ai cũng biết cả rồi.
Mã Long đang ngồi ở chỗ của Tôn Dĩnh Sa, trò chuyện với người bên cạnh.
Thấy họ bước vào, Mã Long cười tươi với Tôn Dĩnh Sa, nói: "Ngồi chỗ anh đi, Sa Sa. Anh chơi với bọn họ một lát."
Vương Sở Khâm nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình, lại liếc mắt nhìn Mã Long rồi giơ ngón cái lên với anh.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, kéo ghế ngồi xuống cạnh Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm một tay chống lên bàn trò chuyện cùng mọi người, còn tay kia thì mân mê bàn tay của Tôn Dĩnh Sa. Tay cô mềm mại, đầy đặn, giống như kẹo dẻo vậy.
"Chơi thật hay thách đi? Mọi người ai cũng đang nói chuyện riêng cả," Phương Bác nhấc chai rượu đặt xuống giữa bàn.
"Chơi, chơi đi! Lâu lắm rồi không được chơi" Mã Long cười nói.
Thấy mọi người không ai phản đối, Phương Bác cầm lấy chai rượu, chuẩn bị xoay.
"Xoay nha, xoay nha!" Phương Bác nắm chặt chai rượu, vặn mạnh một cái.
Rít rít... Chai rượu ma sát với mặt bàn, cuối cùng dừng lại, đầu chai chỉ thẳng vào Vương Mạn Dục.
Tôn Dĩnh Sa cười tươi, khoe răng, đầy vẻ háo hức hóng chuyện.
"Mạn Dục à, thật hay thách đây?" Phương Bác nhìn Vương Mạn Dục hỏi.
"Thật đi! Có thể để Sa Sa hỏi được không?" Vương Mạn Dục hơi ngượng ngùng, nhìn Phương Bác.
"Được, được, vậy để Sa Sa hỏi! Nhưng chỉ lần này thôi nha, lần sau không được chỉ định đâu!" Phương Bác cười nói.
Vương Mạn Dục mỉm cười nhìn Tôn Dĩnh Sa, cảm thấy yên tâm hơn khi để cô em này đặt câu hỏi.
Nhưng Tôn Dĩnh Sa không định bỏ qua cơ hội này. Khóe miệng cô cong lên, lộ ra một nụ cười gian tà. Hê hê, chị ơi, lần này chị gặp rắc rối rồi!
"Khi nào chị và anh Cao Viễn định kết hôn?" Tôn Dĩnh Sa lớn tiếng hỏi.
Cả căn phòng ngay lập tức bùng nổ trong tiếng cười và reo hò náo nhiệt.
Vương Sở Khâm nghe câu hỏi của Tôn Dĩnh Sa thì cười phá lên. Vương Mạn Dục đỏ mặt, liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa rồi lại liếc sang Lâm Cao Viễn.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Chị coi em là chị em tốt, mà em lại muốn hại chị!
Lâm Cao Viễn cũng bật cười, dịu dàng nhìn Vương Mạn Dục.
"Sắp có tin vui rồi, mọi người hãy chờ đợi nhé~" Lâm Cao Viễn thay mặt Vương Mạn Dục trả lời.
"Ôi trời!" Mọi người đồng loạt reo hò, người thì vỗ tay, người thì hú hét cổ vũ.
Vương Sở Khâm cười, quay sang Lâm Cao Viễn nói: "Tiền mừng đã chuẩn bị sẵn rồi đấy! Chờ anh thôi."
Lâm Cao Viễn cười, đáp lại Vương Sở Khâm bằng một cái chào kiểu respect.
Vương Sở Khâm liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa, rồi ghé sát lại, áp người vào cô và thì thầm bên tai:
"Còn em thì sao?"
Tôn Dĩnh Sa chẳng hiểu gì, nhìn vào ly rượu của Vương Sở Khâm, thấy anh cũng không uống nhiều lắm, nghĩ thầm: Nói linh tinh gì vậy trời...
"Cái gì mà em cơ?" cô hỏi lại.
Vương Sở Khâm ghé sát vào tai cô, dùng giọng khẽ nhẹ nhàng thổi hơi nói:
"Khi nào em sẽ lấy anh?"
Nói xong, anh ngồi thẳng lại, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chăm chú quan sát phản ứng của cô mèo nhỏ.
Mặt Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng, tai cũng đỏ, như một quả táo chín mọng.
Vương Sở Khâm nhìn thấy vẻ thẹn thùng ấy, hài lòng, lại nhấp thêm một ngụm rượu.
Ừm... anh Long nói không sai, rượu này phải thưởng thức từ từ mới ngon...
Tôn Dĩnh Sa bị anh trêu chọc đến mức ánh mắt liếc tứ tung, xấu hổ không chịu nổi.
Bất chợt, cô chạm mắt với Nguyễn Ý...
Ồ, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất cô ta.
Tôn Dĩnh Sa nhìn Vương Sở Khâm, khẽ ngoắc ngón tay nhỏ gọi: "Lại gần chút đi, Touge"
Vương Sở Khâm nghe lời, kéo ghế dịch lại gần cô một chút.
Tôn Dĩnh Sa nhìn thẳng vào mắt anh.
"~ lại đây."
Vương Sở Khâm vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng bị cô nói vậy làm cho tim bỗng đập loạn, không giữ nổi bình tĩnh.
Anh chống hai tay lên bàn, khuôn mặt đầy hạnh phúc, khẽ "Ừm?" một tiếng. Rồi ngoan ngoãn đưa tai lại gần cô.
Tôn Dĩnh Sa ghé sát vào, gần như sắp chạm vào anh, cảm nhận được vành tai anh đang nóng bừng.
"Tối nay đưa em về, em sẽ tự mình nói cho anh nghe."
Nói xong, Tôn Dĩnh Sa nhanh như một cô mèo nhỏ, rụt người lại, trốn về chỗ.
Vương Sở Khâm cảm thấy đầu óc như sắp bùng nổ, trong lòng không ngừng vang lên:
Nguy hiểm, nguy hiểm, Tiểu Đậu Bao phạm quy rồi.
Sắp bị mèo nhỏ câu mất hồn rồi!
Trên mặt Vương Sở Khâm, sự vui sướng lộ rõ, anh cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.
Anh lại tỉ mỉ ngẫm nghĩ lời của Tiểu Đậu Bao, sự thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt... không kìm được mà đưa tay ra, khẽ véo má cô một cái.
Tôn Dĩnh Sa yên lặng nhìn về phía Nguyễn Ý.
Thấy cô ấy mặt mày sa sầm, hừm~ phản ứng không tồi nhỉ. Tiếp tục cố gắng thôi! Mèo nhỏ hài lòng!
Phương Bác cầm chai rượu, tiếp tục xoay.
Lần này, chai rượu chỉ vào Tôn Dĩnh Sa.
Phương Bác nheo mắt, cười hỏi: "Ôi! Sa Sa! Thật hay thách?"
Tôn Dĩnh Sa vung tay một cái: "Chắc chắn là thách rồi!" Cô thích thử thách một chút, cười ha ha ha!
"Ôi!" Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
"Chọn một người khác giới ôm một cái!"
Lưu Đinh Thạc không sợ phiền phức, hô lớn.
"Ôi!"
Vương Sở Khâm nghe thấy, hai tay túm tóc, cúi đầu, nở một nụ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng.
Tôn Dĩnh Sa cười vui vẻ, thật đơn giản! Cô đụng vào Vương Sở Khâm nói: "Ôm một cái đi."
"Ừm? Ôm đứng hay ôm ngồi?" Vương Sở Khâm gãi đầu, mặt đỏ ửng.
Tôn Dĩnh Sa nhìn tai anh đỏ đến mức có thể chảy máu.
Anh thật đáng yêu! Ha ha ha! Thật vui quá đi!
Cô cười nói: "Ôm đứng đi." Nói xong, cô đứng dậy.
Vương Sở Khâm gãi đầu, đứng dậy và ôm Tôn Dĩnh Sa một cái, tay vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái.
"Wow!" Mọi người đồng loạt thốt lên, cảm thấy thật thú vị!
Tôn Dĩnh Sa ngồi xuống, lại liếc nhìn Nguyễn Ý.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô ta.
Thật kích thích!
Hừ hừ, em gái à, chị đây không cần tiểu bạch cầu cũng có thể xử đẹp em cơ...
"Xoay, xoay, xoay." Phương Bác thấy vẻ mặt của Vương Sở Khâm, tiếp tục xoay chai.
Chai rượu quay vòng và dừng lại, miệng chai ổn định chỉ vào giữa Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa.
"Ôi!" Mọi người reo lên.
"Quả là định mệnh mà!" Lâm Cao Viễn cười nhìn họ.
"Chắc chắn hai người rồi, ai trước, ai trước?"
Phương Bác cũng nhìn họ chờ đợi.
Vương Sở Khâm nhìn cái chai, hai tay chống trên bàn, cười một cách không thể kiểm soát được.
Anh ngại ngùng liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa cười tươi, lén liếc nhìn anh, ra hiệu để anh trước.
Vương Sở Khâm thẳng người lên, giả vờ kéo căng lưng, lười biếng nói: "Vậy để em đi."
"Thách thức hay thật lòng?" Phương Bác nhìn anh hỏi.
"Thật lòng đi." Vương Sở Khâm gãi đầu, tai đỏ bừng.
Lương Tĩnh Côn nhìn Vương Sở Khâm, nghiêm túc hỏi: " TouTou à, cậu thích trẻ con vậy, bao giờ có con?"
"Ôi!" Cả phòng bùng nổ.
Vương Sở Khâm đụng nhẹ đầu gối vào Lương Tĩnh Côn, nghĩ thầm: Anh đúng là thích hỏi những câu này.
Lương Tĩnh Côn gãi đầu, hơ, nhưng anh thật sự rất muốn hỏi mà, vì Vương Sở Khâm thực sự rất quý hai đứa con trai của gia đình anh.
"Chà, câu hỏi này hay đấy!" Mã Long cười tươi nhìn anh.
Tôn Dĩnh Sa không thể không nhìn tránh đi, ánh mắt lảng tránh.
Cô vẫy tay như thể xua đi cái nóng, nói: "Wow, sao nóng thế này..."
Vương Sở Khâm cười đầy ma mị.
"Chưa cầu hôn thì sao có thể có con."
Nói xong, anh lườm nhẹ về phía Tôn Dĩnh Sa.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương Sở Khâm, Nguyễn Ý không thể nhịn được nữa, nói với Mã Long rằng có việc, rồi cầm túi chạy vội ra ngoài.
Phương Bác liếc mắt nhìn cánh cửa vừa đóng lại.
"Ê ê ê, không tính, không tính đâu, nói lạc đề rồi! Uống đi uống đi!" Phương Bác chỉ vào ly rượu.
"Anh Bác, toàn tìm cách chơi xấu em thôi." Vương Sở Khâm lè lưỡi về phía Phương Bác.
Anh vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, rót đầy ly rồi cười uống một hơi.
Thực tế chứng minh, việc cô ta rời đi không ai để ý.
Chương 24
Nhận xét
Đăng nhận xét