Chương 54

 


Chương 54

Người yêu anh ấy trước là tôi, và không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận điều đó. Vương Sở Khâm là một người thật sự rất tốt.

••••••

Baumer vẫn đang ngủ trưa thì đột nhiên bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn. Anh ta mở mắt ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Sở Khâm đứng ngoài cửa.

"Vương? Cái gì?"

Anh ta thậm chí còn nghi ngờ mình đang bị ảo giác, liền dụi mắt.

Vương Sở Khâm mỉm cười mệt mỏi và nói: "Xin lỗi làm phiền, Baumer Tôi đến để lấy chiếc nhẫn của mình. Nó làm xong chưa?"

Anh lấy chiếc nhẫn mình đã luôn mong đợi và vội vã lên máy bay về Bắc Kinh.

Trên máy bay, anh cứ vuốt ve chiếc nhẫn không ngừng.

Bên trong chiếc nhẫn có khắc hình một con cá mập nhỏ, và vòng ngoài có một lớp sáng mờ, buổi tối sẽ phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Viên kim cương là loại Oppenheimer Blue, không lớn, vì anh biết cô không thích sự khoa trương. Chữ W bao quanh viên kim cương xanh nhỏ.

Viên kim cương màu xanh như biển cả, và con cá mập nhỏ hẳn sẽ tự do bơi lội trong biển.

Chiếc vòng W lớn ôm lấy viên kim cương xanh nhỏ, nghĩa là dù cô muốn bơi sâu bao nhiêu, anh sẽ luôn ở bên cạnh. Dù cô cần bao nhiêu tự do, cô sẽ có nó. Anh sẽ luôn ở đó.

Cá mập tượng trưng cho sự tự do, và anh sẽ luôn theo đuổi và bảo vệ em. Đây là hàm ý thiết kế của Vương Sở Khâm và ý nghĩa mà anh muốn gửi gắm vào chiếc nhẫn này.




...

Tôn Dĩnh Sa đến trước Vương Sở Khâm, vừa xuống máy bay đã vội vã gọi điện cho Lưu Đinh Thạc.

Lưu Đinh Thạc tới sân bay, nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa vẫy tay về phía mình, cả người anh ta ngơ ngác.

"Sa Sa, sao em lại đến đây? Đến để thay Datou à?"

Lưu Đinh Thạc giúp cô xách vali, hỏi với vẻ không hiểu.

Tôn Dĩnh Sa đi theo sau anh, vì ngồi máy bay cả ngày nên cô đang dụi mắt: "Ý anh là sao? Thay ca gì cơ?"

Lưu Đinh Thạc vừa nghe xong, đứng sững lại, đầu óc quay cuồng, cái gì vậy? Sao lại thế này!

Tôn Dĩnh Sa nhìn bóng lưng của anh, vòng qua trước mặt anh, nháy mắt nhìn anh rồi đánh giá.

"Datou cậu ấy về Bắc Kinh rồi! Hôm qua vừa đi mà."

Lưu Đinh Thạc nói rất nhanh, anh không thể nào hiểu được tình hình của hai người này rốt cuộc là như thế nào.

Tôn Dĩnh Sa mở to đôi mắt tròn xoe, ngạc nhiên há hốc miệng: "Anh ấy về rồi à?"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lưu Đinh Thạc, Tôn Dĩnh Sa đành cười một cách bất lực.

"Vậy thì thôi, vừa xuống máy bay lại phải bay về rồi." Tôn Dĩnh Sa vừa cười vừa cúi đầu chuẩn bị mua vé về.

Lưu Đinh Thạc nhìn cô suy nghĩ một lúc, thử hỏi: "Sa Sa, em đến đây là để gặp Datou à?"

Tôn Dĩnh Sa không chút do dự trả lời: "Em đến để cầu hôn."

Lưu Đinh Thạc trợn mắt, ôi trời, cái gì vậy, nhìn xung quanh một lát, may mà không có ai chú ý.

"Em đừng về nữa, anh đoán Datou về cũng là để tìm em, vừa xuống máy bay mà không thấy em, cậu ấy lại phải bay qua đây, hai người đừng có lại lỡ mất nhau."

Lưu Đinh Thạc nhìn cô, cười một cái, linh cảm mách bảo anh rằng Vương Sở Khâm có thể cũng về để cầu hôn.

Tôn Dĩnh Sa đảo mắt nhìn quanh một vòng, tắt điện thoại, gật đầu: "Ha ha ha ha ha đúng rồi, anh Thạc, anh nói rất đúng."

Lưu Đinh Thạc ngẩng đầu cười một cái, kéo vali tiếp tục đi về phía trước: "Đi thôi, anh sẽ đưa em đến phòng cậu ấy."

"Cảm ơn anh Thạc!"

Tôn Dĩnh Sa nói xong, nhảy nhót đi theo phía sau anh.

Vương Sở Khâm vừa xuống máy bay đã vội vã về nhà, nhíu mày đứng ở cửa, có chút ngơ ngác.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, là 10 giờ sáng, Tôn Dĩnh Sa hẳn là vẫn chưa trở lại.

Liếm môi, anh nhập mật khẩu.

Thay giày xong, anh đẩy vali sang một bên, ngồi phịch xuống sofa, nhắm mắt lại, chuyến bay dài khiến anh mệt mỏi.

Hử? Anh liếc mắt thấy có vật gì đó đang lóe sáng trên bàn.

Vương Sở Khâm từ từ ngồi dậy, cầm lấy chiếc nhẫn đôi, nhìn kỹ. Chiếc nhẫn này khiến anh có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

“Đinh đong.”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Vương Sở Khâm đặt chiếc nhẫn xuống, bước nhanh ra mở cửa.

Lâm Cao Viễn tay trái cầm một túi bóng bay to và một chiếc bánh sinh nhật lớn, tay phải ôm một bó hoa hướng dương to, khó khăn nhô đầu vào.

"Chắc còn kịp chứ?"

Lâm Cao Viễn liếc nhìn quanh nhà anh, giọng có chút thở dốc.

Vương Sở Khâm nở nụ cười, nhận lấy hoa và bánh từ tay anh.

"Vất vả rồi, hôm nào mời ăn cơm, ăn gì thì anh chọn."

Lâm Cao Viễn gãi đầu: "Vậy phải ăn món đắt nhất rồi."

Vương Sở Khâm ngửa đầu cười to, đặt hoa và bánh lên bàn.

Anh cầm chiếc nhẫn đôi định vào phòng để cất, đoán là Tiểu Đậu Bao, bé ngốc này, lại để lung tung.


Vừa vào phòng, Vương Sở Khâm phát hiện vali của Tôn Dĩnh Sa không còn ở góc tường nữa.

"Chết tiệt."

Lâm Cao Viễn vẫn chưa kịp ngồi xuống, nghe thấy tiếng liền gãi đầu đi về phía phòng.

"Em ấy đi rồi."

Vương Sở Khâm dựa vào tường, ngẩn người, ánh mắt vô hồn nhìn về phía góc phòng trống, nơi lẽ ra phải có một chiếc vali nhỏ màu trắng.

Lâm Cao Viễn nghiêng đầu nhìn anh, theo dõi ánh mắt anh rồi thấy một góc phòng trống không có gì.

Cảnh tượng này giống như một bộ phim tình cảm sến súa, tối qua còn nói hôm nay sẽ cầu hôn, kết quả là nhân vật chính đã bỏ đi?

"Vali mất rồi."

Cảnh tượng trước mắt giống hệt như một năm trước, khi cô ấy rời đi, khiến anh đau đớn đến mức đôi mắt như muốn rơi nước mắt.

Chiếc nhẫn đôi trong tay anh cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng "ting ling", cọ xát với sàn nhà, một tiếng lại một tiếng vang lên.

Nỗi buồn dường như muốn nuốt chửng anh, đè nặng lên ngực, khiến anh cảm thấy khó thở, như thể một giây sau sẽ bị nghẹt thở.

Nhìn vào đôi mắt Vương Sở Khâm dần trở nên đỏ hoe, Lâm Cao Viễn nhíu mày, bình tĩnh suy nghĩ lại.
"Sa Sa sẽ không tự nhiên bỏ đi đâu, điện thoại của cậu đâu? Câyh gọi thử xem cô ấy đi đâu rồi."

Vương Sở Khâm nghe vậy, trong mắt cuối cùng cũng có chút màu sắc, không còn đượm màu u ám nữa. Anh móc túi, điện thoại không có ở đó.

Anh vội vã chạy ra phòng khách, mắt đảo quanh, mở điện thoại, thấy tin nhắn mới từ Lưu Đinh Thạc.
Lưu Đinh Thạc: "Sa Sa đến Rio rồi, con bé biết cậu không có ở đây, lại muốn bay về, anh đã bảo con bé ở lại đây đợi anh."

Tin nhắn này thực sự là liều thuốc an thần kịp thời, ngay lập tức giúp Vương Sở Khâm gỡ bỏ đống rối loạn trong lòng.

Sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, anh kéo vali, mở cửa chuẩn bị rời đi, rồi dừng lại, quay lại gọi với Lâm Cao Viễn.

"Cao Viễn, em bay một chuyến đến Rio, bánh kem anh mang về nhé."

Lâm Cao Viễn đứng ở cửa phòng, ngơ ngác nhìn anh.

 "Cậu mới vừa về mà?"

"Sa Sa bay đến Rio rồi, chúng em cứ thế lỡ mất nhau." Vương Sở Khâm khẽ nhếch miệng, cười một cái, ánh mắt lấp lánh, không thể phân biệt là nước mắt hay là ánh sáng của tình yêu.

Chợt nghĩ ra điều gì, anh buông vali xuống, vội vã chạy vào phòng, nhặt chiếc nhẫn đôi trên sàn, nhẹ nhàng bỏ vào túi quần.

Anh quay lại, chạy đến phòng khách, cầm bó hoa hướng dương lớn, vặn tay đóng cửa, tự động bỏ ngoài tai tiếng gọi của Lâm Cao Viễn phía sau.

Chợt nghĩ ra điều gì, anh buông vali xuống, vội vã chạy vào phòng, nhặt chiếc nhẫn đôi trên sàn, nhẹ nhàng bỏ vào túi quần.

"Ôi trời, Datou, giày của cậu!"
"Cậu đi dép lê! Không thay giày à.."
Lâm Cao Viễn nhìn về phía cửa đã đóng, lại nhìn vào đôi giày LV trên sàn, cười một cách bất lực.
Vương Sở Khâm đến cổng lên máy bay mới nhận ra mình đi dép Pikachu, trong lòng thầm mắng một tiếng, "Cái gì vậy trời," rồi lướt qua.
Xung quanh có vài người đang chụp ảnh đôi dép của anh.
Vương Sở Khâm siết chặt tay đang cầm hoa, ngẩng đầu cười rạng rỡ.
"Không sao, anh sắp có vợ rồi, còn mấy đứa vẫn độc thân, cứ chụp đi nhé."

Bay vô số lần ở sân bay Bắc Kinh, lần này Vương Sở Khâm lại đi sai đường, mơ màng không phân biệt được phương hướng, cuối cùng phải nhờ fan chỉ đường.

Trong suốt 24 giờ trên máy bay, Vương Sở Khâm chăm chú viết lên giấy những lời sẽ nói khi cầu hôn.
Trong đầu anh như bị "format" hết, hoàn toàn trống rỗng, những lời muốn nói cứ viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa.

Chương 53

Chương 55 ( Chính văn hoàn)


Nhận xét