Ngoại truyện

 

01

Tôn Dĩnh Sa luôn tò mò về "bí mật" mà Vương Sở Khâm nói với mình, nhưng anh không chịu tiết lộ. Tôn Dĩnh Sa đã nhiều lần thử hỏi một cách gián tiếp, anh chỉ ôm cô vào lòng và nói rằng bí mật không quan trọng, vì cô đã ở bên anh rồi.

Vì vậy, rất có khả năng bí mật này liên quan đến cô, và Tôn Dĩnh Sa càng muốn biết hơn nữa.

Mẹ Cao - mẹ của Tôn Dĩnh Sa là người biết bí mật này. Tôn Dĩnh Sa trở về nhà tìm mẹ, thẳng thắn hỏi ngay lập tức. Cô Cao đi vòng quanh giữa phòng bếp và phòng khách một lúc, nhận ra không thể tránh được sự bám đuổi của con gái, cuối cùng đành ngồi xuống.

Bà nhìn Tôn Dĩnh Sa kiên trì, mà không biết làm gì.

"Các con nói là sẽ quay lại với nhau, con biết tại sao mẹ không phản đối chút nào không? Bởi vì trong những năm con đi, Sở Khâm cũng đã rất khó khăn."

Bà Cao đã không ít lần nhìn thấy Vương Sở Khâm ở dưới nhà họ. Mùa xuân, hè, thu, đông, bóng dáng của anh thường xuyên xuất hiện, lúc thì ngồi xổm, lúc thì đứng, hoặc đi đi lại lại, cô đơn và không mục đích.

Anh như một người không có nhà để về.

Có lần bà xuống gặp anh, khi Vương Sở Khâm ngồi xổm ở góc phố nhìn cây cối ngẩn ngơ. Đứa trẻ ngày xưa luôn đứng thẳng, giờ lại tỏ ra mệt mỏi, ai nhìn thấy  không thể không xót xa, huống chi anh làm vậy là vì con gái bà.

Bà chỉ có thể nói rằng Tôn Dĩnh Sa từ trước đến giờ cũng ít liên lạc với nhà, "Từ nhỏ nó đã đi đi lại lại như một siêu nhân, lý tưởng cao xa, trong quá trình thực hiện nó cũng không bao giờ chia sẻ nỗi lo, chỉ có ngày nó rời đi, nó khóc trong lòng cô cả nửa đêm."

Tại sao Tôn Dĩnh Sa rời đi, tại sao lại chia tay Vương Sở Khâm, trong những lời nói lúc khóc, Bà Cao  cũng đã ghép lại được một phần, nhưng cơ bản là cô muốn Vương Sở Khâm sống tốt.

Cô tuyệt đối không muốn anh trở nên đáng thương như vậy.

"Tôn Dĩnh Sa chưa nói khi nào sẽ trở lại, hiện giờ cô cũng không biết con bé ở đâu, con thực sự muốn đợi thế này sao?"

Khi đó là mùa thu, lá vàng bị gió thổi rơi, từng chiếc một, cây mà Vương Sở Khâm chăm chú nhìn cũng sắp rụng hết lá, trông thật buồn bã và lạnh lẽo.

Anh im lặng rất lâu, cuối cùng dù nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói "Dạ", rồi cúi đầu hỏi: "Cô ấy hiện giờ có ổn không ạ?"

Tôn Dĩnh Sa là người hay quên, Vương Sở Khâm luôn lo lắng cho cô. Trước đây, khi đi thi đấu, đặc biệt là khi ở nước ngoài, anh luôn dõi theo cô. Chỉ khi cô ở ngay dưới mắt anh, anh mới yên tâm.

Giờ không nhìn thấy cô, nỗi lo này không hề giảm đi mà càng lúc càng lớn lên, từng chút từng chút một làm tim anh như sắp nổ tung. 

"Con không thể tìm thấy cô ấy, đây là nhà của cô ấy, hình như chỉ có nơi này mới có thể cảm nhận sự tồn tại của cô ấy, con không có ý gì khác, chỉ là... chỉ là..." Vương Sở Khâm nói mà không thể tiếp lời.

Lúc ấy anh như thể chỉ cần một cú chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.

"Mẹ cũng không khuyên thằng bé nữa, mẹ sợ nếu mẹ nói đừng đến, thằng bé sẽ không chịu nổi," Bà Cao thở dài, nhìn Tôn Dĩnh Sa im lặng, "Cái tuổi yêu đương, sao mà làm cho cả hai các con khổ sở thế này."

Những thứ khác chỉ là hư vô, điều duy nhất giữ họ lại là tình yêu, vậy nên, khi thấy họ quay lại với nhau, bà không thể phản đối. Hai đứa trẻ đã trải qua nhiều bão giông, làm sao dễ dàng mà cùng nhau đi tiếp.

Sau khi biết được bí mật, Tôn Dĩnh Sa im lặng rất lâu. Khi Vương Sở Khâm đến đón, cô có vẻ buồn bã, anh hỏi mấy câu nhưng cô chỉ nói không có gì.

"Thật sự không sao, về nhà đi, về rồi rồi nói tiếp."

"…"

Vương Sở Khâm không biết có chuyện gì xảy ra, muốn hỏi nhưng sợ Tôn Dĩnh Sa không muốn nói, hỏi hoài chỉ khiến cô càng thêm buồn. Anh suy nghĩ một hồi, rồi quyết định im lặng.

Không ngờ vừa bước vào nhà, Tôn Dĩnh Sa đã ôm chầm lấy anh, và liên tiếp nói "Em yêu anh", như thể muốn nói hết những điều chưa kịp nói trong suốt những năm qua. Cô ôm chặt eo Vương Sở Khâm, cuối cùng nói anh là một tên ngốc.

"Vương Sở Khâm, nếu em thật sự không trở lại, anh định làm thế nào?" Tôn Dĩnh Sa hỏi.

"Anh sẽ đi tìm em," Vương Sở Khâm trả lời kiên quyết, "Anh chắc chắn sẽ tìm được em."

"Vậy nếu anh tìm được em, mà em lại ở bên người khác thì sao?"

Vương Sở Khâm không trả lời, anh đẩy Tôn Dĩnh Sa ra một chút, hai tay nắm lấy vai cô, rồi cúi đầu nhẹ nhàng va vào trán cô.

"Vậy em sẽ thấy một Vương Sở Khâm điên cuồng, anh sẽ tìm mọi cách lừa em về bên anh, rồi giấu em đi, để em chỉ có anh thôi."

Anh nói rất nghiêm túc, kiên định, vì dù chỉ là một giả thuyết anh cũng cảm thấy tim mình nghẹn lại.

"Anh đáng sợ vậy sao?" Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng có chút cười, nói: "May là em đã quay lại."

Cô nói xong, giọng lại trở nên đầy cảm xúc. Vương Sở Khâm chợt hiểu ra lý do tâm trạng Tôn Dĩnh Sa không tốt, cô gái nhỏ này nếu nhất định muốn biết điều gì đó, và sẽ tìm mọi cách hỏi cho ra.

02

Việc hoàn toàn tạm biệt phòng khám nhỏ của Từ Hạo diễn ra vào một ngày, cách ngày cưới của họ một tháng, khi Tôn Dĩnh Sa cho anh ta xem video về trận đấu đôi nam nữ mà cô và Vương Sở Khâm cùng các thành viên của đội tuyển tham gia,

Sự ăn ý và khả năng của họ vẫn ở đẳng cấp thế giới, hai người phối hợp và di chuyển hoàn hảo, hoàn toàn áp đảo đối phương. Đến khi trận đấu kết thúc, họ nhìn nhau cười, vỗ tay và ôm nhau.

Giống như những ngày xưa.

Các đối phương thua trận nhưng rất vui vì được thi đấu cùng các cao thủ, khi nhìn thấy họ ôm nhau, các cô cậu còn hò hét, làm cho cả sân như đang tổ chức một đám cưới. Tôn Dĩnh Sa bị Vương Sở Khâm ôm vào lòng, chỉ lộ ra đôi tai đỏ ửng, người quay video vừa cười vừa nói: "Chúc mừng cặp đôi Shatou giành chức vô địch."

Vương Sở Khâm ôm cô, cười thật tươi, "Tốt quá rồi, nhưng còn phải nói thêm câu 'Chúc mừng Vương Sở Khâm ôm được mỹ nhân.'"

Video kết thúc với tiếng cười sảng khoái của Vương Sở Khâm. Từ Hạo nhìn từ màn hình điện thoại sang mặt người đối diện rồi "phập" một tiếng đóng cuốn sổ ghi chép đặc biệt của Tôn Dĩnh Sa lại.

Anh cười, biểu cảm hoàn toàn thư giãn, "Tôn Dĩnh Sa cuối cùng đã có được tất cả những gì cô muốn, đúng không?"

Tôn Dĩnh Sa vô thức sờ vào chiếc nhẫn trên ngón tay, cười gật đầu, "Đúng, một thời gian nữa sẽ gửi thiệp mời cho anh, đừng có không đến nhé!"

Từ Hạo thở dài, giả vờ lo lắng, "Lại phải bỏ tiền mừng rồi."

Vừa nghe cuộc gọi xong, Vương Sở Khâm bước vào nghe thấy câu này, thấy họ trò chuyện vui vẻ, anh cũng cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn giữ nguyên quy tắc không vào trong, chỉ gật đầu với Từ Hạo rồi đứng tựa vào cửa đợi Tôn Dĩnh Sa ra ngoài.

Anh có một linh cảm tốt rằng sẽ nhận được tin vui, quả nhiên, khi anh nắm tay Tôn Dĩnh Sa chuẩn bị rời đi, nghe thấy Từ Hạo nói rằng sau này họ không cần gặp nhau ở đây nữa.

"Được tái sinh, con đường rộng mở, sau này chờ đón hai người chỉ toàn là những điều tốt đẹp."

Đó là lời chúc tốt đẹp nhất, Vương Sở Khâm nghĩ.

Anh nắm tay Tôn Dĩnh Sa, bước đi chậm chạp rồi dần dần tăng tốc, từng chút, từng chút một bắt đầu chạy.

Tôn Dĩnh Sa bị kéo chạy theo, càng chạy càng nhanh, gió vù vù qua tai, làm phồng chiếc áo của cô. Họ chạy qua ánh sáng mặt trời, dưới bóng cây, giữa đám đông, thở hổn hển nhưng không dừng lại. Tôn Dĩnh Sa nắm chặt tay Vương Sở Khâm, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.

Cô thở dốc, hỏi Vương Sở Khâm bây giờ anh đang nghĩ gì.

Vương Sở Khâm quay lại nhìn cô, tóc mái bị gió thổi tung, biểu cảm vừa kích động vừa vui mừng, anh nói đang nghĩ về tương lai, về con đường rộng mở của họ.

"Vẫn đang nghĩ, chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời, mãi mãi không chia ly!"

Tôn Dĩnh Sa mỉm cười, nắm chặt tay Vương Sở Khâm.

"Không chia ly, mãi mãi không chia ly."

03

Năm thứ hai sau khi kết hôn, sinh nhật của Vương Sở Khâm bắt đầu bằng một nụ hôn vào buổi sáng, Vương Sở Khâm nhắm mắt lại tận hưởng, sau đó anh cười và lật người, khiến Tôn Dĩnh Sa nằm dưới anh một lúc lâu.

Cảm giác da thịt quấn chặt và những nụ hôn khiến Vương Sở Khâm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, có lẽ anh đã trúng phải "loại độc" mang tên Tôn Dĩnh Sa, không có bất kỳ "thuốc giải" nào.

Chỉ khi Vương Sở Khâm cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, Tôn Dĩnh Sa mới đẩy anh ra. Cô cúi đầu, tóc rối và trên cổ là vết hôn mờ, rồi chạy trốn với bộ dạng không chỉnh tề. Vương Sở Khâm cười gọi cô lại, "Ê ê! Hôm nay là sinh nhật anh đấy!"

"Em đã chuẩn bị quà rồi!" Tôn Dĩnh Sa không quay lại.

"Ừ," Vương Sở Khâm nhai nhai không khí rồi nói, "Quà gì chứ, nếu em buộc một chiếc nơ hình bướm lên đầu, thì em chính là món quà anh muốn nhất!"

Tôn Dĩnh Sa đưa tay che tai, giả vờ không nghe thấy.

Sinh nhật của Vương Sở Khâm thường được bạn bè tổ chức, họ có rất nhiều bạn chung, nên đây cũng giống như một buổi tụ họp, chỉ có thêm một chiếc bánh kem.

Bánh kem do Tôn Dĩnh Sa tự tay làm, cô học cả tháng trời. Sau khi Vương Sở Khâm thổi nến và ước nguyện, anh không cho ai ăn, đến mức Lưu Đinh Thạc lén dùng muỗng múc một miếng, vừa đưa lên miệng thì bị Vương Sở Khâm phát hiện, anh kéo tay Lưu Đinh Thạc rồi ngoặt qua, tự ăn mất.

Vương Nghệ Địch vỗ vai Tôn Dĩnh Sa rồi ra dấu bằng ngón cái và ngón trỏ, "Cậu ấy không chỉ mắt nhỏ, mà còn rất nhỏ mọn."

Tôn Dĩnh Sa bị trêu chọc đến cười lớn, bất lực giơ tay lên như không có cách nào khác. Sau đó, mọi người thấy chẳng ai ăn được bánh kem, định đập bánh vào mặt Vương Sở Khâm, nhưng anh né được mấy lần. Cuối cùng, vì có người "bắt cóc" Tôn Dĩnh Sa, anh đành phải đầu hàng.

Cả buổi tối náo nhiệt, khi mọi người ra về, Vương Sở Khâm đi lấy xe thì Lưu Đinh Thạc lại đến trò chuyện với Tôn Dĩnh Sa, khuôn mặt anh ta có chút vui vẻ.

"Khá đấy, hai người," anh gật đầu như đang xác nhận điều gì đó, "Bây giờ cậu ấy thực sự rất vui."

"Ngày xưa uống nước còn như uống rượu, bây giờ uống rượu như uống nước ngọt vậy, cuối cùng cậu ấy cũng tìm lại được chính mình."

Lưu Đinh Thạc cười, rồi sau đó lại nói, "Sáng nay anh trêu cậu ấy, hỏi cậu ấy muốn quà gì, cậu ấy nói em trở về, trở lại bên cạnh anh ấy là món quà tốt nhất. Nghe xem, thật ngọt ngào, đúng không?"

Thật ngọt ngào, nhưng cũng là sự thật.

Tôn Dĩnh Sa nghe những lời đó, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng, vừa lúc đó Vương Sở Khâm lái xe đến, dừng lại bên đường, cô nghe thấy anh gọi tên mình, nhìn cô cười tươi.

Lưu Đinh Thạc không nhận được một ánh nhìn nào, biểu cảm anh ta đã quen với việc này, nhưng nhìn Vương Sở Khâm xuống xe đón người, anh ta vẫn thấy không đành lòng, nên vẫy tay rồi đi.

Vương Sở Khâm nói lời tạm biệt với anh ta, rồi bước đến bên Tôn Dĩnh Sa, ôm cô vào lòng, hỏi: "Về nhà không?"

Anh vẫn còn chút kem trên tóc, Tôn Dĩnh Sa nén cười, đưa tay lau cho anh, "Về, về nhà rồi đưa quà cho anh."

"Ồ~ Em có buộc nơ hình bướm chưa?"

....

04

Món quà mà Vương Sở Khâm nhận được không phải là Tôn Dĩnh Sa buộc nơ bướm, mà là tin cô sẽ làm mẹ. Anh cầm que thử thai với hai vạch đỏ, ngây người trong suốt năm, sáu phút. Tôn Dĩnh Sa cảm thấy anh bị sốc đến ngớ người, cô đưa tay vẫy trước mặt anh.

Sau đó, anh lập tức nắm lấy tay cô, nhìn cô rồi nhìn bụng cô, lặp đi lặp lại mấy lần mới lắp bắp hỏi:

"Có... có thật không? Chúng ta có... có con rồi á???" Vương Sở Khâm hoàn toàn rỗng trí, ngay lập tức anh lại hỏi Tôn Dĩnh Sa có cảm thấy khó chịu không, "Là lúc nào thế? Trời ơi, giờ phải làm sao đây?"

Vương Sở Khâm đứng dậy đi qua đi lại, khuôn mặt anh lúc vui lúc bối rối, Tôn Dĩnh Sa theo anh di chuyển, sắp chóng mặt thì kêu lên một tiếng, lập tức Vương Sở Khâm dừng lại, ôm lấy khuôn mặt cô, vẻ mặt lo lắng.

"Không được, không được, anh phải gọi điện cho mẹ hai bên!"

Sự lo lắng của Vương Sở Khâm khiến Tôn Dĩnh Sa ngạc nhiên, cô vội vàng giữ tay anh lại, bảo anh bình tĩnh rồi hẵng tính. Cô giữ chặt cánh tay anh, Vương Sở Khâm không dám động đậy, sợ rằng sẽ làm cô bị thương.

"Anh không vui à?" Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, hỏi: "Có con rồi mà anh không vui sao?"

Vương Sở Khâm đứng bất động một lúc, nghe thấy câu hỏi của cô, cuối cùng từ từ lấy lại sự tỉnh táo. Anh nhìn Tôn Dĩnh Sa, nhìn vào nốt ruồi dưới mắt cô, rồi nhìn vào đôi môi cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi mắt long lanh của cô. Đột nhiên, anh chỉ muốn khóc.

Làm sao anh lại không vui?

Chỉ là có cảm giác như đang mơ, như thể bàn chân anh đang bước trên mây, toàn thân nhẹ nhàng. Thật là hạnh phúc, anh và Tôn Dĩnh Sa, họ đã tạo ra một sinh mệnh nhỏ, một đứa con sẽ gắn kết họ lại với nhau.

"Chỉ là cảm thấy hạnh phúc đến không thể tin nổi."

Từ không có gì đến có, anh và Tôn Dĩnh Sa luôn như vậy.

Vương Sở Khâm vui đến mức muốn khóc, Tôn Dĩnh Sa nhìn anh như vậy cũng mỉm cười, kiềm chế nước mắt, ôm anh chặt, giờ thì đến lượt cô vỗ về anh, dỗ dành anh.

"Khóc xong rồi có thể nghĩ tên cho con không?"

Vương Sở Khâm vừa hít một hơi rồi cười rạng rỡ.

Việc đặt tên không phải dễ dàng, dù Vương Sở Khâm đã lật đi lật lại từ điển suốt ba ngày nhưng vẫn chưa quyết được. Tôn Dĩnh Sa cũng không vội, dù sao thì còn vài tháng nữa bé mới chào đời, Vương Sở Khâm có suy nghĩ gì thì cũng không cần quá gấp gáp.

Mọi thứ, từ việc nghĩ tên cho con đến việc chăm sóc vợ, Vương Sở Khâm đều không quên. Tôn Dĩnh Sa và mẹ cô đã âm thầm phàn nàn, gần đây Vương Sở Khâm nhìn cô như thể đang theo dõi trộm, mẹ cô cười vang và không đứng về phía Tôn Dĩnh Sa.

"Nhìn con là đúng rồi, con lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn."

"Con đâu có ngơ ngẩn!" Tôn Dĩnh Sa phản bác.

Mẹ cô không tranh cãi nữa, nói chuyện một lúc lại hỏi về việc đặt tên, hỏi Tôn Dĩnh Sa có muốn họ giúp không, Tôn Dĩnh Sa lắc đầu, vì Vương Sở Khâm rất nghiêm túc với việc này. Cô còn thấy anh viết một đống giấy nhỏ về các tên trên bàn, chắc phải đến hơn một trăm tờ.

"Để anh ấy tự nghĩ đi," Tôn Dĩnh Sa nói.

Sau hơn một tháng suy nghĩ, vào một đêm, Vương Sở Khâm kéo Tôn Dĩnh Sa ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, nói đã nghĩ ra rồi.

"Dù là con trai hay con gái, đều đặt tên như này."

"Cái gì cơ?" Tôn Dĩnh Sa háo hức hỏi.

Vương Sở Khâm nắn nhẹ mặt cô, rồi thông báo tên: "Nhất Niệm, Vương Nhất Niệm."

Anh giải thích:

"Vì anh luôn một lòng một dạ với em."

"Vì anh luôn nhớ em từng giây từng phút."

"Vậy nên mới có tình yêu, và em bé là kết tinh của tình yêu."

Vương Nhất Niệm. Tôn Dĩnh Sa nghe xong giải thích, lẩm bẩm cái tên đó, cảm thấy không ai lãng mạn như Vương Sở Khâm.

Cô tựa vào lòng anh, cười, nói lại một lần nữa:

"Tôn Dĩnh Sa luôn một lòng một dạ với Vương Sở Khâm."

"Tôn Dĩnh Sa luôn nhớ Vương Sở Khâm."


Vì mọi người khóc quá nhiều, tác giả muốn cho mọi người chút ngọt ngào (hehe).

Về nhân vật Vương Nhất Niệm, có thể sẽ có một phần khác về bé (hoặc không 🙂‍↔️).

Cảm ơn mọi người đã theo dõi.

Và xin nhắc lại, tất cả những gì không tốt chỉ tồn tại trong thế giới của câu chuyện, trong thế giới thực, mọi điều sẽ tốt đẹp với 2 đứa, mạnh khoẻ, bình an, vui vẻ

SHATOU FIC NHÀ CÁ

Shatou fanfic - 你是我的第十一个秘密 - Người là mật mã thứ mười một của tôi

Shatou fic - 我心匪石 - Trái tim anh không phải đá

Shatou Fic- Cỏ bạc hà của mèo con -小猫的薄荷

Nhận xét

  1. Nặc danh5:29 CH GMT+7

    Chương 12,13 khóc lụt nhà.May đến 3 chương cuối hạnh phúc ngập trời. Fic này hay thật sự, rất ấn tượng. Cảm ơn page.

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh11:31 SA GMT+7

    Hạnh phúc quá, cảm ơn sốp nhiều

    Trả lờiXóa
  3. Nặc danh4:53 CH GMT+7

    cảm ơn c Cá, đọc của c xúc cảm quá chừng

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét