Chương 11

 "Không ai mãi đứng yên tại một cả, từng ấy năm trôi qua, mọi người đều tiến về phía trước".

Vương Sở Khâm lái xe, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của Lưu Đinh Thạc và bàn tay đang ôm lấy Tôn Dĩnh Sa lúc nảy. Cuối cùng, anh tấp xe vào lề đường, châm một điếu thuốc.

Trước đây, anh không thích hút thứ này. Tôn Dĩnh Sa ghét mùi thuốc lá, anh cũng không nỡ để cô ngửi phải khói thuốc của mình. Vì vậy, nếu không cần thiết, anh sẽ không bao giờ động đến nó. Nhưng sau khi cô rời đi, những đêm dài miên man với nỗi nhớ không nguôi, anh mới nhận ra sự hữu dụng của thứ này.

Kể từ ngày Tôn Dĩnh Sa rời đi, dường như rất nhiều thứ đều thay đổi. Anh giống như một đứa trẻ ngây ngô, những điều mà trước đây cô không cho phép anh làm, giờ anh đều thử qua hết. Hút thuốc, uống rượu, thức khuya, suốt một thời gian dài, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh ba thứ đó. Đến mức cha mẹ anh không chịu nổi nữa, phải đưa anh về nhà ngay trong đêm.

Dù là một đứa trẻ "ngầu" và "độc lập" đến đâu, khi gặp gia đình vẫn không thể kìm được cảm giác uất ức. Vậy nên, anh giống như cậu bé Vương Sở Khâm ngày nhỏ, toàn thân mềm nhũn khi mẹ vuốt tóc, mắt đỏ hoe nói rất nhiều điều.

Anh nói về sự ăn ý khi họ cùng đánh bóng, về việc cả hai từng yêu thương và hiểu lòng nhau, về những mộng tưởng tương lai mà họ đã vẽ nên như một cặp đôi bình thường.

"Mẹ, con biết cô ấy không cần con nữa, nhưng con không thể kiểm soát được bản thân, vẫn cứ nhớ cô ấy."

Nhưng đây là câu anh lặp đi lặp lại nhiều nhất. Sau đó, mẹ anh ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng. Người mẹ dịu dàng nhận ra con trai mình đã gầy đi rất nhiều. Nói rằng không trách Tôn Dĩnh Sa thì không đúng, nhưng tình cảm vốn dĩ không có đúng sai, tự đẩy mình vào hố sâu không lối thoát mới là vô nghĩa.

Dù là người từng trải, mẹ anh cũng không có cách nào giúp anh nhanh chóng thoát ra khỏi mối tình này. Anh giống như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, tàn tạ và đáng thương, nhưng vẫn cứng đầu đợi ở nơi cũ, mong người kia quay lại.

Vậy nên, bà chỉ có thể nhắc đến Tôn Dĩnh Sa một lần nữa: "Nếu Sa Sa biết con buồn như vậy, chắc chắn con bé cũng sẽ khó chịu."

Vương Sở Khâm ngồi bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nở nụ cười méo xệch, không biết là đang cười hay khóc. Anh lắc đầu, nói rằng cô ấy sẽ không.

"Mẹ không hiểu cô ấy đâu. Cô ấy là người..." Anh vừa nhắc đến Tôn Dĩnh Sa, lại muốn châm điếu thuốc, nhưng có mẹ ngồi bên nên chỉ có thể vò tay nhịn lại. "Cô ấy thật sự rất tàn nhẫn, với bản thân đã tàn nhẫn, với con còn tàn nhẫn hơn."

Vậy nên, cô ấy mới có thể rời đi mà không nói một lời, hoàn toàn không nghĩ tới nỗi đau của anh.

Khi ấy, anh rất muốn bất chấp tất cả mà lao đến gặp cha mẹ Tôn Dĩnh Sa. Chỉ cần hỏi được cô ấy đang ở đâu là đủ. Nhưng khi đến nơi, anh chỉ ngồi xổm trước cổng khu chung cư, không bước vào.

"Biết rồi thì sao chứ?" Vương Sở Khâm tự hỏi. Nếu Tôn Dĩnh Sa đã quyết tâm chia tay, anh có thể làm gì đây? Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ấy cau mày khó xử khi nhìn thấy mình, lòng anh lại như nghẹn lại.

Sau đó, Vương Sở Khâm ở lì trong phòng mình suốt mấy ngày không ăn không uống, hút hết hộp thuốc cuối cùng. Khi trời chưa sáng, anh lái xe trở về Bắc Kinh, đến khu chung cư mà cả hai từng chọn.

Anh ngồi đó chờ cho đến khi mặt trời mọc, chờ đến khi mọi người đều bận rộn với cuộc sống. Rồi anh gọi cho môi giới, nói rằng muốn mua căn hộ đó. Mọi thủ tục diễn ra thuận lợi, đến khi nhà bắt đầu sửa chữa, cha mẹ anh mới biết.

Mẹ anh gọi điện, bảo rằng an cư cũng tốt. Khi ấy, anh ngồi trên nền nhà chưa sửa xong, im lặng hồi lâu rồi chỉ bảo bà yên tâm, anh sẽ không sống buông thả nữa.

Ở đầu dây bên kia, mẹ anh thở dài, nói bà biết rồi, và khuyên anh hãy sống tốt, sống mạnh mẽ, bởi cuộc đời vẫn phải tiếp diễn.

"Con trưởng thành lên đi, thế giới này không ai rời xa ai mà chết cả." Mẹ anh nói.

Hồi ức chấm dứt khi đầu ngón tay anh bị đầu thuốc lá đốt bỏng. Vương Sở Khâm vứt điếu thuốc, cứ ngồi yên bất động. Một lúc lâu sau, anh mới mệt mỏi tựa vào ghế, rồi thở dài một tiếng.

"Đúng vậy, sao mình lại chẳng nên thân đến thế này chứ..."

......

Cửa ban công không đóng, hơi ấm từ chút men say vừa nãy bị gió thổi tan, chiếc chăn trên người Tôn Dĩnh Sa rơi xuống tấm thảm, làm cô tỉnh giấc vì lạnh.

Trước khi ngủ, Giang Ninh say đến mức lảo đảo, nôn hai lần, rồi bảo Tôn Dĩnh Sa dìu vào phòng khách ngủ. Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, anh ta vẫn không quên nói cô nên tìm thời gian để nói chuyện với Vương Sở Khâm, trông hệt như một ông bố già hay lo nghĩ.

Cô cảm thấy buồn cười, dọn dẹp chiếc bàn lộn xộn rồi cũng ngủ thiếp đi. Nếu không phải vì gió lạnh thổi vào làm cô thức giấc, chắc cô đã ngủ thẳng đến sáng. Lúc này, cô ngồi dậy từ ghế sô pha, cánh tay phải vì bị đè lâu mà tê rần. Ánh trăng yếu ớt hắt vào, khiến căn phòng càng thêm lạnh lẽo.

Tôn Dĩnh Sa ngồi thừ người một lúc rồi đứng dậy đi đóng cửa. Nhưng vừa chạm vào cánh cửa kéo, cô lại muốn hít thở chút không khí nên tiến ra gần cửa sổ. Cô vuốt tóc, ánh mắt vô tình lướt xuống bên dưới, rồi cả người bỗng cứng đờ.

Dưới ánh đêm mờ tối, một đốm đỏ lập lòe chập chờn hiện lên. Tôn Dĩnh Sa không tin nổi, dụi mắt một cái. Dù cách nhau chín tầng lầu, cô vẫn nhận ra người cô đơn đứng dưới kia là ai.

Anh dựa vào thân xe, hút thuốc, vẫn là bộ đồ đen quen thuộc. Nếu không nhờ đốm đỏ kia, anh hẳn đã hòa vào màn đêm u tối.

Là Vương Sở Khâm.

Đầu óc Tôn Dĩnh Sa lại rối bời. Cô không biết người dưới kia là ảo giác hay thật sự tồn tại. Cô dứt khoát mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào, làm cô thấy hơi khó thở.

Rồi cô thấy Vương Sở Khâm lấy điện thoại ra. Ngay sau đó, điện thoại của cô reo lên. Tôn Dĩnh Sa lập tức quay người chạy đến sô pha, cầm điện thoại lên và nhấn nghe. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gió trước, khoảng một phút sau Vương Sở Khâm mới mở lời, giọng trầm khàn.

“Mặc áo vào, xuống đây.”

Sự kinh ngạc và hoang mang khiến Tôn Dĩnh Sa không nghe ra được cảm xúc kiềm chế trong giọng nói của anh. Cô ngoan ngoãn nghe lời, mặc áo rồi nhanh chóng xuống lầu. Thang máy hạ xuống rất nhanh, nhưng tốc độ đó vẫn không bằng nhịp tim dồn dập của cô. Vì vậy, khi cửa mở và cô thấy Vương Sở Khâm, đầu óc cô vẫn trống rỗng.

Cô vừa định nói “Anh”, cánh tay trái đã đau nhói. Cả người bị kéo mạnh về phía trước, chân cô loạng choạng, mãi đến khi bị kéo sát lại, cô mới nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng mang theo giận dữ của Vương Sở Khâm dưới ánh trăng.

“…”

Cô bị đẩy vào ghế xe, còn chưa ngồi vững thì Vương Sở Khâm đã lên xe theo. Tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, lực mạnh đến nỗi cô cảm giác xương cốt mình sắp vỡ, nhưng cô vẫn không kêu đau.

Tiếng cửa xe đóng cái “rầm”, trong lúc Tôn Dĩnh Sa còn đang ngẩn ngơ, cơ thể lạnh lẽo của Vương Sở Khâm đã áp sát. Má anh kề sát má cô, cảm giác da thịt chạm nhau làm Tôn Dĩnh Sa khẽ run lên, co rụt lại như muốn trốn tránh.

“Đừng động đậy.”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, làm cô thấy nhột. Tôn Dĩnh Sa khẽ gọi tên Vương Sở Khâm, anh hít sâu một hơi.

“Em uống rượu.” Giọng anh thấp và trầm. “Uống với anh ta. Anh ta đang ở nhà em, đúng không?”

Từng câu nói của anh đều là khẳng định. Tôn Dĩnh Sa vẫn chưa hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Cô chỉ “Ừm” một tiếng xem như trả lời câu hỏi của anh. Nhưng câu trả lời ấy như kích hoạt một công tắc, khiến cảm xúc mà Vương Sở Khâm cố kìm nén bùng nổ.

Mắt Tôn Dĩnh Sa đã quen với bóng tối trong xe, cô có thể nhìn rõ dáng người đang đè lên mình, cảm nhận được nụ hôn dữ dội của đối phương.

Môi cô bị cắn đau, cô khẽ hé miệng, tạo cơ hội để người kia xâm chiếm sâu hơn. Cô không chịu nổi, đầu ngửa ra sau, và ngay lập tức gáy cô bị một bàn tay to lớn giữ chặt.

Nụ hôn của Vương Sở Khâm giống mà cũng không giống trước đây. Vẫn bá đạo, vẫn cuồng nhiệt, nhưng giữa đôi môi và hàm răng ấy lại có sự tàn nhẫn mà trước đây chưa từng có, như đang phát tiết, như đang trả thù.

Tôn Dĩnh Sa không biết anh bị làm sao, chỉ biết rằng nụ hôn này cô không muốn nhận. Cô đưa tay chống vào vai anh, muốn đẩy anh ra. Đẩy vài lần không được, cô bắt đầu cảm thấy tủi thân, rất tủi thân.

Rồi người áp trên người cô bỗng khựng lại, lực tay cuối cùng cũng nới lỏng. Cô nghe thấy Vương Sở Khâm hỏi: “Em khóc cái gì?”

“Tôi đụng vào em khiến em khó chịu đến vậy sao? Vậy thì tại sao em trở về? Tại sao cứ xuất hiện trước mắt tôi? Tại sao bám lấy tôi, níu lấy áo tôi, nói rằng muốn tôi?”

“Rồi lại quay lưng, thân thiết với người đàn ông khác như vậy. Ở nhà em, ngoài uống rượu ra, hai người còn làm gì? Hôn nhau? Ôm nhau? Hay là đã lên—”

“Chát!” Một tiếng vang dội, khuôn mặt Vương Sở Khâm bị đánh lệch sang một bên. Tôn Dĩnh Sa tát anh, ngắt lời câu nói khó nghe của anh.

“Vương Sở Khâm, anh khốn nạn!”

Cô dùng rất nhiều sức, đến mức lòng bàn tay tê dại, không kiềm chế được mà run rẩy.

Bên trong xe nhất thời không một tiếng động. Mãi đến khi Tôn Dĩnh Sa hít mũi một cái, Vương Sở Khâm mới có hành động. Anh từ từ lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Anh cố gắng bình ổn cảm xúc kích động vừa nãy, môi vẫn còn vương lại hương vị của người bên cạnh. Rõ ràng trong mơ đã từng muốn hôn hàng nghìn lần, vậy mà hiện thực đến, anh lại chẳng thể cảm nhận được niềm vui.

“Là tôi sai.” Anh chậm rãi mở miệng, hoàn toàn buông tha cô.

Là anh sai. Là anh lại phát điên. Anh nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Tôn Dĩnh Sa thân mật với người khác. Khi chưa kịp tỉnh táo, anh đã tìm đến đây, đứng dưới lầu ngước nhìn thật lâu.

Lâu đến mức màn đêm sâu thẳm, ánh đèn muôn nhà dần trở về yên lặng.

Anh đã nghĩ, người đàn ông kia vẫn chưa rời khỏi nơi này.

Rồi lại nghĩ, ngôi nhà mà anh chưa từng có được, Tôn Dĩnh Sa dường như đã dễ dàng trao cho người khác.

Là anh sai, anh sớm nên biết, trái tim của Tôn Dĩnh Sa khi đối diện với anh vốn là một hòn đá.

“Về đi... .” Vương Sở Khâm mở cửa xe, trước khi xuống còn nói: “Em đừng lo, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Tôn Dĩnh Sa, lần này tôi đến tìm em, là lần cuối cùng.”

Chương 10

Chương 12

Nhận xét

  1. Nặc danh7:13 SA GMT+7

    Mới sáng sớm tôi đọc cái gì vậy nè, mắt sưng rồi sao đi học đây 😭😭😭

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. đi học đi, học cho giỏi có tiền còn đi coi Shatou

      Xóa
  2. Nặc danh11:29 CH GMT+7

    🥹🥹🥹🥹

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét