Chương 2

 Buổi sáng tám giờ, Tôn Dĩnh Sa đến trung tâm thể thao báo cáo thì Vương Nghệ Địch đã đứng chờ cô ở cửa. Hai người vừa gặp mặt đã cùng đi vào trong, Vương Nghệ Địch vừa đi vừa liếc nhìn cô, sau đó nhíu mày lẩm bẩm rằng Tôn Dĩnh Sa ăn mặc phong phanh.

“Trước đây còn trẻ thì còn biết mặc kín, giờ tuổi này rồi sao lại mặc ít thế.”

Tôn Dĩnh Sa kéo kín chiếc áo khoác màu trắng ngà của mình, phản bác không phục:
“Đại Địch! Mới ngoài ba mươi một chút mà sao qua lời chị đã giống như bà già vậy!”

Vương Nghệ Địch bị cô làm cho bật cười:
“Em ngoan ngoãn đi, giờ đã làm huấn luyện viên rồi, bọn nhóc trong đó đều là fan của em đấy.”

Cô là một huyền thoại, điều này không thể chối cãi. Màn trình diễn hoàn hảo tại Paris đã đưa cô lên đỉnh cao sự nghiệp, trở thành ngôi sao sáng nhất trong làng bóng bàn lúc bấy giờ. Lời khẳng định “Đội tuyển Trung Quốc có một Tôn Dĩnh Sa” càng được tô đậm

Tất nhiên, còn có cả Vương Sở Khâm. Hai người họ đều đạt đến đỉnh cao, giành chiến thắng trong các trận đơn và cùng nhau giành chức vô địch đôi nam nữ. Cái tên của họ làm bùng nổ các bảng xếp hạng, tựa như cả thế giới đang hò reo vì họ.

Khi đó, họ vẫn còn là một đôi yêu nhau nồng nàn.

Thế nhưng, cơn “bão tuổi trẻ” ấy chẳng mấy chốc lại giống như một cơn sóng thần, đến nhanh và tàn nhẫn, cuốn sạch mọi thứ, để lại cho cô những tổn thương và sự hoang tàn.

Vậy nên, Tôn Dĩnh Sa vốn không muốn quay lại. Cô biết rõ bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì. Nhưng những người từng giúp đỡ cô, những vị lãnh đạo, huấn luyện viên, và bạn bè đều đã khuyên nhủ, hoặc có thể nói là mời cô. Họ bảo cô rằng việc dẫn dắt các vận động viên trong đội tuyển quốc gia là quyết định hoàn hảo nhất.

Trong thời gian suy nghĩ, cô còn nhận được cuộc gọi từ huấn luyện viên cũ. Ông ấy giờ đã không còn dẫn dắt vận động viên mà ngồi trong văn phòng làm lãnh đạo. Qua điện thoại, ông chân thành khuyên bảo cô rằng tổ chức cần cô, và nói thêm một câu:
“Em và cậu ấy, không đến mức tuyệt giao cả đời chứ?”

“Cậu ấy” là ai, mọi người đều ngầm hiểu. Tôn Dĩnh Sa cầm điện thoại lặng lẽ một lúc lâu không nói lời nào, cuối cùng người ở đầu dây bên kia chỉ thở dài:
“Sa Sa, con người là phải tiến về phía trước.”


Tôn Dĩnh Sa vào trong gặp lãnh đạo và các huấn luyện viên cũ của mình. Họ vô cùng vui mừng trước sự trở lại của cô. Những cái bắt tay, ánh mắt đỏ hoe của họ khiến cô vừa xúc động vừa vui mừng. Cô mừng vì sau bao năm xa cách, giữa họ vẫn không có chút xa lạ nào.

“Em thay đổi không ít,” Khâu Di Khả bất giác muốn xoa đầu cô. Nhưng nhìn mái tóc đen dài mượt mà của cô, ông chỉ mỉm cười nói:
“Ngày càng xinh đẹp hơn.”

Tuy nhiên, nhìn cô gầy đi nhiều so với trước, ông liền lập tức muốn kéo cô ra ngoài ăn cơm. May mà Vương Nghệ Địch xuất hiện kịp thời, nói rằng cô vẫn phải đưa Tôn Dĩnh Sa đến phòng huấn luyện tham quan, ông mới chịu thôi.

Hai người đến phòng huấn luyện, mấy vận động viên trẻ bên trong tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Có vài đứa gan dạ chạy đến gọi:

“Chị Sa Sa!”

Khi nhận được lời đáp lại từ cô, chúng nhảy cẫng lên sung sướng.

Khi biết tin cô sẽ trở thành huấn luyện viên, bọn trẻ càng phấn khích, hét lên như muốn lật tung cả mái nhà. Tôn Dĩnh Sa nhìn những khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhìn những quả bóng nhỏ bay qua lại trên bàn, cô bất giác mỉm cười.

Cô đã chọn đúng. Sau bao năm  vòng vèo, cô nhận ra mình vẫn yêu bóng bàn, vẫn yêu những ngày tháng đẫm mồ hôi và sự kiên định này.

“Đại Địch, đội nói em có thể tự chọn người để dẫn dắt, đúng không?”

“Đúng vậy. Danh sách và video liên quan chị sẽ gửi cho em ngay. Cứ từ từ xem, không cần vội.” Vương Nghệ Địch không muốn tạo áp lực cho cô.

Khi hai người đang nói chuyện, ai đó reo lên rằng bên ngoài trời đang có tuyết. Tôn Dĩnh Sa liền sáng mắt, xoay người chạy ra ngoài. Vương Nghệ Địch bật cười, không hiểu sao cô lại thích tuyết đến vậy. Ngày trước cũng thế, mỗi khi có tuyết, cô đều như đứa trẻ, nhất định phải ra chơi một lúc.

Trời đã đổ tuyết lớn, mặt đất phủ kín một lớp trắng xóa. Tôn Dĩnh Sa không đội mũ, tuyết rơi xuống mái tóc và vai cô, khiến chóp mũi và đôi má cô đỏ ửng vì lạnh.

Cô muốn chụp ảnh tuyết và nói rằng không cần chụp mình, chỉ cần tuyết là được. Nhưng trong lúc lùi ra sau để căn góc chụp, cô không hề hay biết phía sau có người đang đi đến. Người đi đầu cúi đầu nhìn điện thoại nên cũng không chú ý đến cô.

Khoảnh khắc hai người va vào nhau, Vương Nghệ Địch đã nhấn nút chụp, “tách” một cái, ghi lại hoàn hảo hình ảnh Vương Sở Khâm đang ôm lấy Tôn Dĩnh Sa.

Đúng là duyên phận trời ban, Vương Nghệ Địch nghĩ thầm.

.....

Tôn Dĩnh Sa dựa vào sofa, khó chịu nhíu mày, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng, toàn thân run rẩy. Cô ngủ không yên giấc, mơ mơ màng màng cảm giác có ai đó dùng mu bàn tay chạm lên trán mình. Theo phản xạ, cô đưa tay nắm lấy bàn tay đó, giọng đầy uất ức, khẽ nói:
"Touge, em khó chịu quá."

Vương Sở Khâm rất giỏi chăm sóc người khác, ít nhất là với Tôn Dĩnh Sa. Hồi đó, cô luyện tập đến mức gần như kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm quần áo hết lần này đến lần khác, việc bị cảm lạnh là chuyện dễ dàng xảy ra.

Có lần, cô bị sốt cao liên tục, nhiệt độ mãi không hạ, nhưng vẫn cầm vợt luyện tập, mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng nhỏ. Nhìn mãi, quả bóng trắng như biến thành hai. Khi ngã xuống, cô nghe thấy Vương Sở Khâm gọi tên mình, giọng anh đầy lo lắng và tức giận.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên giường bệnh, còn Vương Sở Khâm ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vừa được rút kim tiêm của cô. Gương mặt anh đầy vẻ lo âu. Thấy cô mở mắt, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nghiến răng nói:

"Em giỏi lắm, sốt gần 39 độ rồi còn tập! Tôn Dĩnh Sa, em đúng là muốn chọc tức anh mà!"

Tôn Dĩnh Sa với khuôn mặt nhợt nhạt, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Touge”, giọng khàn khàn nói sẽ không tái phạm. Nhìn dáng vẻ của cô, Vương Sở Khâmkhông nỡ trách móc thêm, chỉ kéo chăn đắp lên người cô. Nghe cô nũng nịu bảo rằng vẫn lạnh, anh liền cởi áo khoác, chui vào trong chăn ôm chặt lấy cô.

Mũi tiêm hạ sốt có tác dụng, nhưng dù nhiệt độ đã hạ, cơ thể Tôn Dĩnh Sa vẫn yếu ớt. Tựa vào vòng tay của Vương Sở Khâm, cô cảm thấy vừa ấm áp vừa yên lòng.

“Trời ơi, nếu lát nữa có người đến thì làm sao đây?” Cô cười hỏi.

Vương Sở Khâm siết chặt cô trong vòng tay:
“Đến thì đến, đến thì công khai luôn. Anh ôm bạn gái của mình, đâu phải lưu manh làm chuyện gì xấu.”

“Nhỡ đâu em lây bệnh cho anh thì sao?”

“Anh không sợ.”

Tôn Dĩnh Sa “chậc” một tiếng, nghĩ đến việc Vương Sở Khâm còn phải tập luyện, cô giãy giụa bảo anh nên tránh xa mình một chút.

Tôn Dĩnh Sa, ngoan ngoãn chút đi.” Vương Sở Khâm giữ cô lại, kéo chăn trùm cả hai người, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, chậm rãi và dịu dàng hôn cô thật lâu.

Khi nụ hôn kết thúc, Vương Sở Khâm thở dài nói:

“Lây cho anh đi, lây cho anh là em sẽ khỏi bệnh.”

Tôn Dĩnh Sa cảm thấy tình yêu của anh làm trái tim mình tan chảy. Cô rúc vào ngực Vương Sở Khâm, giọng nói lí nhí:

“Nếu sau này không có anh, em phải làm sao đây?”

Vương Sở Khâm bật cười, nói rằng điều đó không bao giờ xảy ra:
“Trừ khi em không cần anh nữa.”

“Nhỡ đâu anh không cần em nữa thì sao?”

Vương Sở Khâm cúi xuống hôn lên mái tóc cô, nghiêm túc trả lời:
“Không có chuyện đó đâu.”

Chương 1

Chương 3

Nhận xét