Ngoại truyện - Cỏ bạc hà của mèo con
Từ khi hai người chính thức ở bên nhau, Tôn Dĩnh Sa đã trở nên không kiêng nể gì với Vương Sở Khâm. Cô không chỉ dừng lại ở việc cắn tay nữa, mà còn cắn cổ, cắn yết hầu. Mỗi khi không vui, cô sẽ cắn một cái, mỗi khi quá vui, cũng sẽ cắn một cái, cứ làm sao cảm thấy vui là được. Vương Sở Khâm cũng vui vẻ chiều theo cô.
Sau đó, Tôn Dĩnh Sa hình thành một thói quen, trước khi cắn cô thích dí mũi vào cổ anh ngửi ngửi, càng giống như một con mèo nhỏ hơn. Nhưng mỗi lần như thế, tóc ngắn của cô lại khiến cổ Vương Sở Khâm hơi ngứa.
“Em có sở thích gì vậy, Tôn Dĩnh Sa? Bây giờ trước khi cắn còn có một nghi thức khác à?”
Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn Vương Sở Khâm, đôi mắt sáng lấp lánh: “ Vương Sở Khâm, anh thật thơm.” Lỗ tai của chàng trai đỏ ửng ngay lập tức.
Làm sao có thể có người nói ra những lời như vậy một cách thẳng thắn chứ?
Lần đầu tiên gặp Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh, một mùi hương thuộc về tuổi trẻ. Sau khi tập luyện xong, tóc anh ướt đẫm nhưng không có mùi mồ hôi, mà lại toát lên mùi nước giặt và một mùi sạch sẽ, trong lành tự nhiên.
Vì vậy, cô rất muốn cắn.
Không biết từ khi nào, Tôn Dĩnh Sa đã mua một loại sữa dưỡng thể rất thơm, ngày nào cũng dùng. Điều này khiến cơ thể cô luôn có một hương thơm nhẹ nhàng từ hoa và sữa. Khi cắn người, cô sẽ lại gần, trước đây còn kiềm chế một chút, nhưng khi đã ở bên nhau rồi, giữa hai người không còn khoảng cách nữa, nên hương thơm ấy cứ quấn quýt quanh Vương Sở Khâm.
Một ngày nọ, Lương Tĩnh Côn lại gần Vương Sở Khâm hít thật mạnh vào không khí xung quanh anh, rồi nói: "Cậu có mùi hương của cô ấy
Vương Sở Khâm giật mình: "Đi đi, ai mà xịt nước hoa đâu? Em vẫn còn rất sạch sẽ mà!"
"Không, không, là mùi của Shasha." LLương Tĩnh Côn nhớ lại: "Cái mùi ngọt ngào, nhưng khi vào người cậu lại biến thành một mùi khác, có lẽ là sự pha trộn giữa mùi của cậu và cô ấy." Mùi hương giao thoa là một điều rất thân mật và mờ ám.
Vương Sở Khâm đá Lương Tĩnh Côn một cái, lấy tay bịt mũi hắn: "Anh không được lại gần Shasha như thế!"
Tối hôm đó, khi Tôn Dĩnh Sa ngồi trên đùi Vương Sở Khâm, chuyên tâm cắn cổ anh, Vương Sở Khâm cảm thấy như mình sắp bị đắm chìm trong mùi hương của cô ấy. Anh cũng muốn cắn cô.
"Shasha, em dùng loại sữa dưỡng thể gì thế?"
Con mèo nhỏ bị làm gián đoạn, tức giận ngẩng đầu lên: "Đừng làm gián đoạn em"
"Thơm quá..."
Anh dùng cả hai tay nâng đầu nhỏ của cô lên, nhìn cô vài giây rồi hôn lên khóe miệng cô, đột ngột cúi đầu vào hõm cổ cô, không báo trước cắn một cái vào thịt mềm ở cổ, rồi bắt chước hành động của Shasha, liếm một cái.
Mềm mại và thơm tho, con mèo nhỏ trong vòng tay anh ngoan ngoãn, chỉ có đôi tai đỏ ửng là không thể giấu được.
"Anh làm gì vậy..."
Hai người thở dốc, nhịp tim đập nhanh, thình thịch, mùi hương như một loại thuốc mê, khiến cả hai chìm đắm vào nhau.
Trên người Tôn Dĩnh Sa cũng có mùi của Vương Sở Khâm, cô còn thích mặc áo của anh, chiếc áo rộng lớn có thể bao trọn cả người cô.
Vương Sở Khâm, một cậu trai thanh tú, cao ráo, người mảnh mai, toát lên một sự kiêu ngạo, nhưng khi không nói gì lại rất lạnh lùng. Có một thời gian, anh còn nhuộm tóc, theo lời Tôn Dĩnh Sa thì là kiểu tóc Hàn Quốc không thể "Hàn" hơn nữa.
Chính vì vậy mà anh thu hút rất nhiều cô gái nhỏ đến gần. Trong khi tập luyện, anh không dễ tiếp cận, mọi người thường chọn "tình cờ gặp" anh ở căng tin.
Một hôm, Tôn Dĩnh Sa quên mang áo khoác, khoác tạm chiếc áo của Vương Sở Khâm và thong thả bước vào căng tin. Cô thấy một người đã đến trước để giành lấy đùi gà cho cô, ngồi cạnh một cô gái, không biết đang nói gì với nhau.
Tôn Dĩnh Sa bước lại gần, tự nhiên ngồi xuống đối diện anh, nhận lấy đôi đũa và thìa từ tay anh rồi bắt đầu ăn cơm. Vì căng tin có hệ thống sưởi ấm, thường trước khi ăn, Tôn Dĩnh Sa có thói quen cởi áo ra để không cảm thấy quá nóng sau khi ăn xong.
Vương Sở Khâm đẩy đĩa cải chua ra trước mặt cô: "Hôm nay không cởi áo à?"
"Không cởi, lạnh."
“Ồ, ăn đi rồi ăn rau nhé.”
“Không muốn ăn.”
“Đùi gà vẫn còn ở đây.”
Hai người tiếp tục trò chuyện mà không để ý đến mọi thứ xung quanh. Cô gái bên cạnh cảm thấy khá ngượng ngùng, cô nhìn thấy chiếc áo khoác quá cỡ mà Tôn Dĩnh Sa đang mặc, và khi cô ấy đi qua gần, cô cũng nhận ra mùi hương quen thuộc của Vương Sở Khâm trên người Tôn Dĩnh Sa.
Ồ, giờ thì đã hiểu tại sao Vương Sở Khâm lại có một mùi hương ngọt ngào đến vậy.
Cuối cùng, Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên: "À, tôi không kết bạn WeChat đâu, cô mau đi ăn đi. Và tôi đã bảo rồi, chỗ này có người rồi, cô đi tìm chỗ khác đi."
Khi chuẩn bị rời đi, Tôn Dĩnh Sa không muốn lại gần Vương Sở Khâm. Anh thấy lạ, kéo cô lại và hỏi có chuyện gì. Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đầy u oán: "Anh có mùi của người khác."
Vương Sở Khâm hiểu ngay, cô gái lúc nãy chắc đã xịt một chút nước hoa nhẹ lên người.
Thực ra, cả hai đều rất thích để lại mùi hương của mình lên đối phương, giống như một dấu ấn đặc biệt, mùi hương riêng biệt của cả hai. Mùi hương này không ai được phép có, giống như một con mèo chỉ có thể có một "cỏ bạc hà", và cỏ bạc hà chỉ có thể là của mèo con thôi.
TOÀN VĂN HOÀN
ỏ ỏ ỏ quá nà đáng iu roàiiii
Trả lờiXóa