Vương Sở Khâm nắm tay cô gái, ngón tay trỏ của anh đan vào tay cô, tiếp tục không rời mắt khỏi cô gái. Nhưng sau khi nghĩ một lúc, anh có vẻ hơi không cam tâm, tiếp tục nói: "Chờ em cưới anh rồi, chúng ta làm chuyện này nhé?"
Trong mắt anh ánh lên những tia sáng dịu dàng, giọng nói chân thành và mạnh mẽ. Tôn Dĩnh Sa nghe những lời này, vừa cảm động lại vừa tim đập nhanh, Touge sao lại đột nhiên bày tỏ tình cảm sâu đậm như vậy, khiến người ta cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng khi nghe câu nói cuối cùng, cô hơi ngẩn ra.
Hả? Chỉ khi kết hôn mới có thể làm chuyện này sao? Nhưng hiện giờ cô chẳng hề nghĩ đến chuyện kết hôn. Cô từng nghĩ, ít nhất phải đến 30 tuổi mới kết hôn. Dù sao kết hôn rồi, phải sinh con, phải giải nghệ.
Cô không muốn giải nghệ sớm như vậy, ít nhất cũng phải đánh thêm năm sáu bảy tám năm nữa mới giải nghệ chứ. Bọn họ hiện giờ mới chỉ ở giai đoạn thăng tiến, còn nhiều trận đấu phải chơi, nếu giải nghệ lúc này thì thực sự quá tiếc nuối.
Nhưng phải đợi đến khi họ 30 tuổi mới làm chuyện này sao? Liệu có quá muộn không. Nếu anh thực sự bị nén quá lâu, đến lúc đó anh sẽ già rồi, liệu có chữa được không? Vậy chẳng phải sẽ là vấn đề lớn hơn sao?
Nếu đợi đến khi kết hôn mới làm chuyện này, liệu có ảnh hưởng đến tình cảm của họ không? Nếu anh không chịu nổi, liệu có đi tìm người khác không? Tôn Dĩnh Sa lại bắt đầu nghĩ linh tinh. Không được, Touge là của cô, không ai có thể cướp đi.
Anh chẳng hiểu sao lại thiếu tự tin, lại nói anh không xứng với cô, thật buồn cười, rõ ràng anh càng được yêu thích hơn, nam nữ trên sân bóng đều thích anh. Những fan nữ của anh và các vận động viên nữ cũng thích anh, không chừng ngày nào đó anh sẽ không chịu nổi.
Và đợi lâu như vậy, cô thật không muốn, anh tốt như vậy, cô muốn nhanh chóng có được anh, để anh chỉ thuộc về một mình cô.
Cô không lên tiếng, chỉ nhìn anh chằm chằm, Vương Sở Khâm tưởng cô không muốn, lập tức thu lại nụ cười, nghiến răng hỏi: "Em không muốn sao, em không định lấy người khác chứ? Này, Tôn Dĩnh Sa, em không định bỏ anh rồi đi yêu người khác chứ?"
Tôn Dĩnh Sa bị anh nói như vậy, ngẩn ra, từ từ lắc đầu, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt anh.
Rồi cô đứng dậy, trước khi anh kịp phản ứng, hai tay ôm lấy mặt anh, chủ động hôn lên. Toàn thân anh bây giờ chỉ có đôi môi là mềm mại, còn ngọt ngào, lời nói phát ra ngọt như mật.
Khi hôn, giống như đang ăn một bông kẹo bông, chỉ là cái kẹo này lại có thể cắn. Nhưng cắn cũng rất dịu dàng, anh như đang cố gắng kiềm chế để không làm cô sợ. Tôn Dĩnh Sa chống lên ngực anh, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ngừng lại nụ hôn.
Chàng trai mở mắt, không hiểu gì nhưng cũng có chút không vui, anh thực sự biểu lộ hết cảm xúc, ngay cả khi không vui cũng phải thể hiện ra.
"Em không phải không muốn. Touge, anh không có không xứng với em, anh là người chơi bóng bàn giỏi nhất thế giới, còn giỏi hơn em. Anh cũng không phải không có gì, ít nhất anh có em. Dù người khác nói gì, dù sau này có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên anh."
Lời của cô gái như làn mưa rơi xuống đất khô, như sấm chớp vang lên giữa lòng anh, Vương Sở Khâm không thể kiềm chế, ôm chặt lấy cô gái trước mặt.
Anh không tin nổi chính mình, nhưng cô lại nói tin tưởng anh.
Anh không chắc về tương lai, nhưng cô lại nói sẽ luôn ở bên anh.
Tôn Dĩnh Sa nắm chặt vòng eo anh, cúi đầu thì thầm tiếp: "Nhưng bây giờ thật sự không thể cưới anh được. Hay là, trước tiên để em tự nguyện dâng mình cho anh nhé."
"Hả?" Vương Sở Khâm vẫn còn đang cảm động và vui mừng vì những lời nói của Tôn Dĩnh Sa, chưa nghe rõ ý cô.
"Hả gì, đến đi." Tôn Dĩnh Sa đưa tay ra, ôm lấy anh.
Nhưng sao câu nói này lại quen thuộc đến vậy, Vương Sở Khâm hơi ngẩn ra, đến đi là gì?
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, bàn tay nhỏ của cô khiến anh nhận ra. Chỉ trong nháy mắt, cơ thể anh lại cứng đờ, máu dồn lên não.
Tôn Dĩnh Sa nghiến răng, cảm thấy vô cùng hối hận vì vài giờ trước đã nói anh không được, càng hối hận vì vừa rồi lại nói "đến đi". Anh thật sự chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, còn nói là không được, anh đúng là quá tài giỏi. Nhưng cô vừa nói xong, giờ không làm lại thì có vẻ không công bằng.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, đau đớn, hai tay bám lấy lưng Vương Sở Khâm, mở miệng cắn vào vai anh.
Vương Sở Khâm cũng đau đến thở hắt ra, nhưng cảm giác này càng kích thích hơn. Cuối cùng, mọi cảm giác khó chịu của anh biến mất, chỉ còn cảm thấy mọi thứ đều trở nên sống động và tươi đẹp, mọi giác quan trong cơ thể đều được khuếch đại đến tột độ.
Tôn Dĩnh Sa nhắm mắt lại, thế giới như đang rời xa, chỉ còn sự dịu dàng của anh không ngừng thử thách cô.
Cảnh tượng này giống như một điệu nhảy đôi, phải có hai người tham gia đầy đủ.
Địa điểm lạ lẫm, chỉ có thể dựa vào bản năng để khám phá, mỗi nơi đều mới mẻ và mê hoặc. Ý thức xoay chuyển không ngừng, tìm kiếm, rồi khi suýt mất mình, họ cuối cùng đã tìm thấy nhau.
Họ hôn từ sáng sớm đến khi trời sáng, cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau chìm đắm mà không ý thức.
Núi sông vũ trụ, tất cả sự lãng mạn đều không thể sánh bằng khoảnh khắc này, hai trái tim khẳng định lẫn nhau, ôm chặt không chút che giấu.
....
Thời gian như bị kéo dài vô hạn rồi lại bị rút ngắn cực kỳ. Trong những khoảng khắc mờ ảo, Shasha như thấy trời tối, rồi lại sáng lên, rồi lại tối đen trước mắt.
Cô giơ tay đẩy khuôn mặt tuấn tú trước mặt, nhưng nó mềm mại, không có chút sức lực nào. Sau đó, cô lại nhắm mắt lại, không biết là vì mệt hay là vì buồn ngủ.
Shasha tỉnh dậy vì khát nước, cảm giác toàn thân đau nhức, như thể bị một người đàn ông vạm vỡ đấm suốt cả đêm.
Chàng trai đưa hai ngón tay nắm lấy mặt cô, làm cho đôi môi cô chu ra, rồi hôn lên, "Bé cưng, dậy đi. Này, dậy đi nào..."
Nếu không dậy thì sao mà phối hợp với anh được. Họ là cặp đôi phối hợp ăn ý nhất trên thế giới, không có cô nhìn anh, không có cô cùng anh bước qua gian khổ, không cùng nhau vươn lên, thì trò chơi này chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Shasha bất đắc dĩ mở mắt, lầm bầm, "Tôi muốn uống nước."
Vương Sở Khâm vội vàng xuống giường lấy nước cho cô, sau đó cũng uống một chai nước lạnh.
Nước ép vị đào uống có một hương trà thanh mát, còn có một chút thịt trái cây. Sau khi Shasha uống xong, cô thở dài hài lòng, "Ah."
Vương Sở Khâm nhìn cô với vẻ mặt dễ thương và quyến rũ, "Ngon không?"
Shasha nhắm mắt lại, gật đầu, "Ngon."
"Vậy abg thử nhé." Vương Sở Khâm nói xong, cúi đầu xuống hôn vào miệng cô để thử vị, sau một lúc mới ngẩng lên, gật đầu, "Ừm, quả thật ngon, rất ngọt."
Shasha che miệng mình, cảm thấy gần như tê liệt, gần như không còn lời nào để nói. Anh không mệt sao, không buồn ngủ sao?
Shasha nghi ngờ anh đang trả thù cô vì ngày hôm qua nói anh không làm được. Dù cả hai đều là vận động viên, thể lực tốt nhưng không thể nào cả đêm không ngủ mà vẫn tỉnh táo như vậy. Hơn nữa, anh không phải bị thương sao? Đầu gối không phải có vấn đề sao? Không phải đã ngồi máy bay mấy giờ sao?
Vương Sở Khâm dùng đôi mắt sáng lấp lánh và ánh nhìn huyền bí, kiên định nói với cô: Anh không bị thương, anh không mệt, anh sắp phát điên vì vui rồi, anh còn có thể tiếp tục ba ngày ba đêm, không, có thể là bảy ngày bảy đêm cũng không chừng.
Nhưng đôi khi cũng không cần phải cố gắng như vậy. Cô đã bị anh làm mệt mỏi rồi.
"Anh à, ngủ đi, được không? Em buồn ngủ chết mất." Shasha ôm lấy eo của anh, làm nũng nói.
"Ừm... em ngủ đi." Vương Sở Khâm vỗ về khuôn mặt cô, không nỡ nữa. Thực ra họ cũng không thực sự làm gì nhiều, dù sao cô cũng luôn khóc lóc kêu đau, rồi lại giả vờ nhảy xuống giường muốn chạy đi, rồi lại cắn anh, nói muốn đi tố cáo anh. Tất nhiên, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn để anh làm.
Nhưng cô thật sự ngủ rồi, anh lại cảm thấy buồn chán. Rồi lại bắt đầu lén lút nghịch cô. Shasha giống như con búp bê vải, bị anh đặt trong lòng bàn tay, nắm đi nắm lại, chỗ nào cũng cảm thấy mới mẻ, đâu đâu cũng thấy yêu không thể buông tay.
Shasha bị gọi dậy ăn cơm, cô đã thay đồ mới nhưng vẫn nằm không muốn cử động. Sau đó lại bị ai đó ôm vào lòng, từng muỗng từng muỗng đút cho ăn.
Không tệ, đều là những món cô yêu thích, hương vị khá ổn, nhưng lại có lẫn một chút rau mà cô không thích. Một lúc sau, cuối cùng cô mở mắt.
Hả? Miệng cô được đút một muỗng kem, vị đào mật, wow, quá ngon, nhanh lên, cho cô thêm một miếng nữa. Shasha há miệng đuổi theo cái hộp nhỏ trước mặt.
Vương Sở Khâm vừa cười vừa lắc đầu, lại múc một muỗng nữa cho cô ăn. Chỉ biết là cô thèm kem, ăn những món khác thì không tỉnh lại, chỉ ăn cái này mới được. Ban đầu chỉ cho cô ăn nửa hộp, cuối cùng cô giống như một con mèo con, vẫy vẫy tay, làm nũng, cuối cùng cũng ăn hết cả hộp.
Shasha ăn xong cơm và kem, cảm thấy có chút sức lực. Căn phòng bật đèn, cô ngẩng đầu nhìn rèm cửa sổ đang đóng chặt, hơi ngạc nhiên hỏi, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Vương Sở Khâm giơ đồng hồ cho cô xem, kim giờ và kim phút chỉ vào lúc 8 giờ 15 phút.
Cái gì?? Cô ngủ một ngày một đêm rồi sao? Shasha đầy vạch đen trên trán. Hôm nay cô còn hẹn với thầy đi tập bóng nữa, bài tổng kết sau giải vô địch bóng bàn cô còn chưa viết... Shasha vội vàng đi tìm điện thoại trên giường.
Vương Sở Khâm từ tủ đầu giường đưa điện thoại cho cô, ôm cô vào lòng, "Trước đó điện thoại của em cứ reo mãi, anh đã bắt máy giúp em, xin phép thầy Coco cho em nghỉ."
Shasha mở điện thoại, quả nhiên có năm sáu cuộc gọi nhỡ, và hai cuộc gọi đã nhận. Cô hơi căng thẳng ngẩng đầu lên hỏi, "Anh nói với thầy Coco lý do xin nghỉ gì?"
Vương Sở Khâm liếc nhìn cô, "Nói thật thôi, bảo là em mệt, đang ngủ."
Ngay lập tức, Shasha cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, tai cũng đỏ lên, cô cắn môi, chỉ vào cuộc gọi của "Mẹ" trong điện thoại, run rẩy hỏi, "Đừng nói với em là anh nói với mẹ em y hệt vậy..."
Thấy khuôn mặt cô đỏ bừng như con tôm đang bị hấp chín, Vương Sở Khâm cố nhịn cười, vội vã vẫy tay, "Không có đâu, anh nói với dì là em không tiện nghe điện thoại, dì không hỏi thêm gì, chỉ nói là khi nào em tiện thì trả lời tin nhắn."
Anh còn chưa ngu ngốc đến mức không xin phép cô mà tiết lộ mối quan hệ của hai người đi quá xa.
Shasha thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt giận dữ, "Anh thật sự nói với Coco như vậy á? Thầy Coco nói sao?"
Vương Sở Khâm ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Thầy bảo em nghỉ ngơi mấy ngày, còn bảo anh phải chăm sóc em cho tốt."
Thầy suốt ngày luyện tập cùng cô, không biết tình hình sao? Dù bây giờ không biết, nhưng sau này chắc chắn sẽ biết, không cần phải giấu diếm gì cả.
Shasha tựa vào người anh, nhắn tin cho mẹ, thực ra không có gì, chỉ hỏi khi nào về nhà, muốn ăn gì, nhà chuẩn bị khá nhiều đồ đợi cô về ăn hết.
Vương Sở Khâm ôm cô, đầu anh đặt trên vai cô, nhẹ nhàng lắc lắc người cô, "Em đừng về nữa, tuần sau chúng ta lại phải đi huấn luyện, nếu em về nhà thì anh lại không gặp được em nữa. Làm ơn đừng về, em nhé, cục cưng..."
Mỗi khi Vương Sở Khâm dùng giọng mũi, kéo dài âm cuối như vậy nói chuyện với cô, Shasha đều không thể chống cự. Anh vốn có giọng nói trầm ấm tự nhiên, nhưng lại cố tình làm ra vẻ cao và nhẹ, nghe như một con chó nhỏ đang rên rỉ làm nũng, rất dịu dàng và dễ thương.
Shasha không chỉ là một người thích vẻ ngoài, thực ra cô còn là một người mê âm thanh. Có vẻ như mọi thứ về Vương Sở Khâm đều vừa vặn với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, ngay cả giọng nói của anh cũng là loại cô thích. Giọng trầm của một con chó nhỏ, ừ, thích lắm.
Nhưng cô đâu dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, ở lại đây, cô sợ còn chưa đoạt được Grand Slam, đã phải gục ngã dưới tay anh rồi. Anh là chó sao? Sao lại thích gặm nhấm cô như vậy.
Cô từ từ gõ một dòng chữ trong khung tin nhắn, sau đó đẩy đầu anh ra, cất điện thoại lại, "Giờ em phải về nhà." Nói xong, cô định đứng dậy.
Cái gì? Shasha muốn đi sao? Vương Sở Khâm lập tức không đồng ý. Anh đã để cô nghỉ nguyên cả một ngày, nhưng không phải để cô dưỡng sức rồi bỏ rơi anh. Anh ngay lập tức dùng chiêu khóa tay mềm mại, ôm chặt cô, một cú quăng nhẹ, lại đẩy cô xuống giường.
Chàng trai có cánh tay dài, trực tiếp áp chế cô hoàn toàn, nhìn xuống từ trên cao, giọng giận dỗi nói, "Không cho đi đâu. Em không được đi đâu cả."
Hôm qua còn nói sẽ mãi mãi ở bên anh, hôm nay ngủ dậy lại muốn rời đi sao? Nhìn cô chẳng có chút quyến luyến nào, Vương Sở Khâm tủi thân đến mức muốn khóc. Anh đã bị lừa dối trong cả thân thể lẫn cảm xúc, nhận được rồi mà không trân trọng, cô có phải là người không đáng tin không?
Shasha co chân định đá anh ra, người này sao giờ cứ thích đè lên cô vậy. Bắt nạt người cũng không có giới hạn sao?
Vương Sở Khâm chỉ làm như thật, nhưng không hề dùng sức. Không ngờ Shasha đã ăn uống no nê, thật sự ra tay mạnh, một cú đá khiến cả người và chăn đổ nhào xuống giường.
Vương Sở Khâm ngồi dưới đất, ngơ ngác một lúc, rồi cắn môi, không thể tin được nhìn cô, "Tôn dĩnh Sa, em thật sự ra tay với tôi à?" Nói xong lại ôm đầu gối, cúi đầu "hít hít" khí, hình như bị đá trúng chỗ đau.
Shasha lập tức ngẩn người, cô không nghĩ sẽ đá anh thật, chỉ là vừa bị đè xuống theo phản xạ mà ra tay mạnh tay quá.
Shasha vội nhảy xuống giường, ngồi xổm trước mặt Vương Sở Khâm, vừa xin lỗi vừa cẩn thận xem đầu gối của anh, "Em thật sự không cố ý, ai bảo anh bắt nạt em chứ. Anh có sao không? Đau không? Để em xem...?"
Chân của anh vốn chưa khỏi hẳn, nếu bị cô đá thêm lần nữa, thì huấn luyện và thi đấu sau này sẽ bị hủy mất.
Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng chạm vào chân anh, chân anh hơi co lại, nhìn có vẻ đỏ và sưng lên, giọng cô không kìm được mà trở nên lo lắng: "Anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra không? Có đau lắm không?"
Vương Sở Khâm vừa hít vào nhẹ nhàng vừa quan sát cô gái bằng ánh mắt nghiêng, "Có chút đau, không thể đi được nữa." Anh nghĩ: Bây giờanh bị thương rồi, anh không tin là cô có thể để anh lại một mình và về nhà.
"Vậy chúng ta mau đi bệnh viện đi. Anh có thể cử động không, có cần gọi xe cấp cứu không?" Tôn Dĩnh Sa nghe anh nói không đi được, vừa hối hận vừa đau lòng. Vừa nãy tại sao phải đá anh chứ, nói chuyện nhẹ nhàng với anh cũng được mà
Vương Sở Khâm vội vàng nắm lấy tay cô, nuốt một ngụm nước bọt, "Không nghiêm trọng lắm, bây giờ đi bệnh viện mà không có hẹn thì cũng không khám được. Em đi lấy cho anh một chiếc khăn, cho anh chườm đá, trong tủ lạnh có đá viên."
Nói gì thì nói, nếu thật sự đi bệnh viện, thì làm sao ngày mai còn chơi với Dĩnh Sa được nữa. Dù sao hôm nay cũng không thực hiện kế hoạch châm cứu, thật sự cảm thấy không thoải mái.
Tôn Dĩnh Sa nhanh chóng vào bếp lấy đá viên, rồi vào nhà tắm lấy một chiếc khăn mới. Khi cô quay lại phòng, Vương Sở Khâm đã ngồi bên giường, một chân co lại, chân kia để trên sàn.
Dù tối qua họ đã nhìn thấy của nhau hết rồi, nhưng khi Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy Vương Sở Khâm chỉ mặc quần lót, hai chân trần, cô vẫn cảm thấy rất ngại, liền quay mặt đi, cố gắng tránh nhìn, đưa chiếc khăn và bát đựng đá cho anh.
Vương Sở Khâm thấy Tôn Dĩnh Sa quay mặt đi, nhìn xuống mình rồi hiểu ra. Anh cắn răng nhịn cười, cảm thấy mặt mình hơi nóng. Nhưng anh vẫn muốn trêu cô, giả vờ khó xử nói, "Em đưa bát cho anh, làm thế này cũng khó, em giúp anh chườm đá đi."
"Á?" Tôn Dĩnh Sa nắm chặt tay rồi thả lỏng, do dự một chút, cô cuối cùng ngồi xuống, quấn đá vào khăn và đặt lên đầu gối anh.
"Thế này được không?" Cô vừa ấn vừa ngẩng đầu hỏi. Thực ra cô không thể luôn cúi xuống nhìn chân anh, ngẩng đầu nói chuyện sẽ thoải mái hơn.
Vương Sở Khâm nhìn cô gái từ trên xuống, thực ra nhìn thế này rất dễ thấy một số cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt. Tôn Dĩnh Sa đang mặc chiếc áo phông rộng của anh làm đồ ngủ, bên trong chẳng có gì khác.
Trong một khoảnh khắc, anh lại nhớ đến những đoạn ôm ấp tối qua, cô mềm mại đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngọt ngào như những chiếc bánh bao mới ra lò.
"Ê, hỏi anh có đỡ chút nào không?" Tôn Dĩnh Sa thấy anh không nói gì, chỉ nhìn mình, liền nhìn theo ánh mắt anh và cúi xuống. Ừ? Cô ăn mặc bình thường mà, sao cứ nhìn mãi vậy?
"Hừm, ổn rồi, đỡ hơn chút." Vương Sở Khâm vội vàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quanh để chuyển hướng ánh mắt. May quá, có vẻ như không bị phát hiện ngay tại chỗ.
Tôn Dĩnh Sa lấy khăn ra, rồi dùng tay sờ vào đầu gối anh, "Lạnh quá, anh có sao không? Để như vậy bao lâu?"
"Ừm, khoảng 15 phút, sẽ ổn thôi. Trước đây anh cũng thế, đừng lo, không sao đâu."
Tôn Dĩnh Sa nhíu mày hỏi, "Anh thường xuyên bị thương rồi làm thế này sao?"
Vương Sở Khâm không quan tâm gật đầu, anh vốn có cơ thể như vậy, dễ bị căng cơ, dễ gãy xương và dễ bị sưng.
Trước đây huấn luyện viên và chuyên gia thể hình đều bảo anh tăng cơ, tăng cân, nhưng anh ăn rất nhiều cũng không có hiệu quả lớn, những cơ bắp mới phát triển không lâu lại bị mất sau vài trận đấu. Bác sĩ nói xương của anh vẫn chưa phát triển hoàn thiện, nên không thể giữ lại mỡ cơ thể.
Tôn Dĩnh Sa nhìn vẻ mặt không quan tâm của anh, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất đau lòng. Cô nhớ lại khi 17 tuổi, họ mới bắt đầu hợp tác và chưa thân thiết lắm, anh đã phải tiêm thuốc để tham gia Đại hội thể thao quốc gia, một mình trong vườn sau khách sạn đau đến không thể đứng vững, nhưng vẫn cười nói với cô: "Không sao đâu."
Dù có bị thương nặng thế nào, anh dường như không bao giờ kêu đau, một mình chịu đựng. Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt to hơi đỏ, nhẹ nhàng hỏi anh, "Anh trai, mỗi lần thế này anh đau lắm phải không?"
Vương Sở Khâm cười lắc đầu, đưa tay xoa đầu cô. Trước đây có thể là đau, nhưng bây giờ thật sự không đau chút nào. Không chỉ không đau, mà còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể nhẹ nhõm.
Có cô quan tâm mình, thì bây giờ có chết đi cũng chẳng sao. Ừm, Dĩnh Sa, mau quan tâm anh thêm chút nữa, đừng về nhà! Đừng đi! Ở lại đi! Ở lại đi!
Nhìn thấy nụ cười "giả vờ" trên khuôn mặt của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa chỉ cảm thấy anh lại đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Đá lạnh đã tan bớt một chút, Tôn Dĩnh Sa lại thay một bị đá khác và tiếp tục chườm lạnh một lần nữa, rồi tháo khăn ra.
Vùng đầu gối của anh đã bớt sưng đỏ nhờ vào việc chườm lạnh, nhưng da ở đó lại trở nên hơi tái vì đá lạnh.
Không biết là vì quá đau lòng hay vì thấy anh thật sự có vẻ đáng thương, Tôn Dĩnh Sa trong lòng chợt động, cúi đầu và nhẹ nhàng hôn lên da đầu gối của anh.
Vương Sở Khâm ngẩn người.
Tim anh như bị thắt chặt ngay lập tức, vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, tiếng trống trong lòng như muốn vỡ tung bầu trời, muốn đập tan cả bầu trời chỉ vì một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy.
Mức độ mà cô thương anh đã vượt xa sự tưởng tượng của anh, vượt qua tất cả những phòng tuyến trong tâm trí anh.
Chưa bao giờ có ai đối xử với anh như vậy. Chỉ có cô...
Có một bài hát nói, "Anh muốn làm một con cừu nhỏ, đi theo bên em, anh muốn mỗi ngày em cầm roi nhẹ nhàng đánh vào anh..." Vì yêu quá, chỉ muốn ngày đêm đi theo cô, được ánh mắt ấm áp của cô nhìn, được cô nhẹ nhàng đánh vào trái tim.
Ngay sau đó, Vương Sở Khâm bị não bộ điều khiển, anh nghiêng người về phía trước và ôm cô từ dưới đất lên, ôm cô vào lòng.
Cảm giác nhẹ nhàng, làn tay lướt qua tóc cô, lông mày, gò má, đôi môi, vành tai, cổ... từng chút từng chút, như đang vuốt ve, sờ nắn một bức tranh quý báu.
Tôn Dĩnh Sa không hiểu sao Vương Sở Khâm lại đột ngột thể hiện sự nhiệt tình khác thường, ban đầu cô còn ngại ngùng vì lo ngại chân anh không thể cử động được nên không dám vùng vẫy, nhưng sau đó lại đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Không thể làm gì, cơ thể anh như có một sức hút chết người, khiến cô đã lại gần thì không thể không muốn nắm bắt. Giống như lửa, cũng như nước, ấm áp, bao bọc lấy cô, khiến cô cảm thấy đặc biệt an toàn.
Anh cho cô tình cảm nồng cháy, yêu thương thuần khiết, sự ưu ái độc nhất vô nhị.
Bầu trời như tối đi rồi lại sáng lên. Nhưng trước mắt cô vẫn là khuôn mặt của anh, cùng với giọng nói trầm ấm và dịu dàng của anh, nhẹ nhàng gọi tên cô.
-- Hừm, thích anh gọi tên em. Vương Sở Khâm, gọi nhiều thêm một chút.
-- Vậy em cũng gọi tên anh đi, Tôn Dĩnh Sa
-- Vương Sở Khâm, anh có phải rất thích em không?
-- Có. SYS, anh rất thích em, yêu em vô cùng. Người duy nhất anh thích chỉ có Tôn Dĩnh Sa.
-- Vậy anh cũng làm một video cho em xem đi, sau này nếu anh thích người khác, em sẽ cho người đó xem.
-- Tôn Dĩnh Sa, anh thấy em nhớ dai lắm ấy. Hay là chúng ta kết hôn đi, nếu anh làm em buồn, anh sẽ đưa hết tất cả mọi thứ cho em.
-- Em làm gì cần những thứ đó, em chỉ muốn có anh thôi.
-- Vậy anh đưa anh cho em. Sau này, Vương Sở Khâm là của Tôn Dĩnh Sa rồi. Nói xong rồi, em muốn thì không được hối hận, không được đột nhiên nói không muốn, cũng không được nhìn người khác.
--Vương Sở Khâm, anh thật là bá đạo.
-- Hừ, em mới bá đạo ấy. Mọi thứ đều do em quyết định, nói tách đội thì tách đội, nói hôn thì hôn, hôn xong lại nói không yêu, ở bên nhau rồi lại không muốn công khai. Em quá xấu với anh rồi.
-- Ồ, vậy sao... Vậy sau này em sẽ tốt với anh hơn.
-- Ừ, sau này phải tốt với anh hơn đấy, Tôn Dĩnh Sa.
-- Ừ, biết rồi, Vương Sở Khâm.
(Một lúc sau, cả hai lại tiếp tục trò chuyện)
-- Tôn Dĩnh Sa, em còn đau không?
-- Không còn đau nữa, nhưng anh nhẹ chút.
-- Anh đau, em sờ xem.
-- Vương Sở Khâm, anh có phải là lưu manh đầu thai không, anh để em sờ đâu?
-- Khụ khụ... Chỗ này cũng đau.
-- Vương Sở Khâm, anh đi đi.
-- Được rồi, Tôn Dĩnh Sa, anh sẽ đi cùng em.
(Còn rất nhiều chi tiết đã được lược bỏ)
-- Tôn Dĩnh Sa...
-- (Không trả lời)
-- Tôn Dĩnh Sa...
-- Hừm... nhỏ giọng chút, em nghe thấy rồi.
--Tôn Dĩnh Sa, em có thích anh không?
-- Cũng được.
-- Cũng được? (Ai đó mạnh mẽ gặm gặm gặm)
-- Đừng... Thích, thích anh...
-- Thích đến mức nào?
-- Giống như tiếng xe ô tô ngoài kia.
-- Ở đâu? Ngoài đó không có tiếng động gì cả, rất yên tĩnh.
-- Chờ một chút đi.
-- Vẫn không có gì, Tôn Dĩnh Sa, em có lừa anh không?
-- Hừm, em để anh chờ đến tám giờ sáng đi, ngoài kia sẽ ầm ĩ cả lên.
Thích anh, giống như tiếng xe ô tô yếu ớt lúc sáng sớm.
Càng theo thời gian, tiếng ồn càng mạnh mẽ dần.
Cho đến khi đến giờ cao điểm buổi sáng lúc tám giờ, cả con phố đều vang lên tiếng ồn của em.
Là thích anh như thế, Vương Sở Khâm.
Phải nghiêng tai thật kỹ mà nghe.
Asaaaaa, t va vào cái gì vậy, Cá dịch full truyện này đi em
Trả lờiXóadài lắm, bà thích thì lên hulixs bấm convert đọc nhá
XóaTìm sao ó ad ơi chỉ tui vứi
XóaHá há
Trả lờiXóaChứng tôi cần thêmmmmm
Trả lờiXóaTiếp đi
Trả lờiXóa