Chương 12 13 - Cỏ bạc hà của mèo con
Sau ngày hôm đó, hai người rơi vào chiến tranh lạnh.
Gương mặt của Vương Sở Khâm, với vẻ tức giận, uất ức pha lẫn sự không hiểu nổi, cứ mãi xuất hiện trong đầu Tôn Dĩnh Sa, không thể xua tan.
Anh ấy có vẻ đã khóc. Tôn Dĩnh Sa đột nhiên nhớ lại một video mà cô đã xem trước đây, khi Vương Sở Khâm còn nhỏ đang tham gia thi đấu, một đứa trẻ bên cạnh nói: "Cậu nhìn kìa, Datou lại khóc rồi, tôi cảm thấy dù thắng hay thua, Datou cũng sẽ khóc thôi." Lần này là cô khiến anh khóc, cô đã làm tổn thương anh.
Cô hiện giờ vẫn không thể đến an ủi anh, cô cần phải làm rõ mọi chuyện và cảm xúc của mình, nhưng chắc chắn cô sẽ đi an ủi anh.
Cỏ bạc hà của em, xin hãy chờ em
Vào giờ ăn trưa, Vương Sở Khâm thói quen cầm hai chai sữa chua vị đào, nhưng rồi lại ngừng lại, bỏ một chai xuống, cuối cùng quyết định bỏ cả hai chai xuống.
Lương Tĩnh Côn ngồi trên ghế vừa ăn mì vừa lướt điện thoại, bỗng nhiên nhảy bật dậy, chạy tới bên Vương Sở Khâm và kéo tay anh: "Cái quái gì, Datou, cậu xem này, có phải là Shasha không?"
"Trời ơi, suýt nữa làm rơi rồi!" Vương Sở Khâm bất ngờ loạng choạng, đỡ lấy cái bàn bên cạnh.
"Em không xem."
Anh nói một câu khó chịu, cầm bát rồi đi, Lương Tĩnh Côn giơ điện thoại lên từ phía sau và đuổi theo, Vương Sở Khâm đã ngồi xuống đối diện với nửa bát mì bò, chuẩn bị ăn.
Trước mặt xuất hiện trang bạn bè trên WeChat, Lương Tĩnh Côn đưa điện thoại dán sát vào mắt Vương Sở Khâm.
Vương Sở Khâm nheo mắt nhìn, đó là một bài đăng của Lý Ngang, kèm theo một bức ảnh bóng đổ, có thể thấy một người rất cao và một người nhỏ bé. Chú thích viết: "Cùng em gái đi bệnh viện, ngồi sai hai trạm rồi."
Bóng dáng nhỏ bé đó có mái tóc rất ngắn, Vương Sở Khâm lập tức nhận ra đó là mèo con của mình, à không, là mèo con của mình lúc trước.
Ánh mắt anh dừng lại ở ba chữ "đi bệnh viện", anh cảm thấy bực bội và xoa đầu, đứng dậy: "Em đã ăn rồi."
"Ừm, ừm?! Anh làm sao ăn hết được, này, Datou! Cậu đi đâu vậy?"
Vương Sở Khâm mặc áo bông ngồi trước cửa ký túc xá nữ, nơi có một bồn hoa hình tròn, xung quanh là những ghế đá, anh không biết tại sao mình lại ngồi ở đây. Anh lấy điện thoại ra và mở cửa sổ trò chuyện với Tôn Dĩnh Sa.
"Em đi bệnh viện à?" Xóa.
"Em bị ốm à?" Xóa.
"Em không sao chứ?" Vẫn xóa.
Vương Sở Khâm tắt điện thoại, dùng tay lau mặt, đột ngột đứng dậy, nâng chân đá một cái vào ghế đá, bất lực gọi điện cho Tôn Dĩnh Sa.
Tút tút tút...
Con chó vàng lớn trước cửa ký túc xá nữ không biết đã đi đâu, có lẽ vì quá lạnh nên nó đã trốn vào một chỗ ấm áp, xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí không có cả tiếng gió.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không thể kết nối..."
Anh tìm được Lương Tĩnh Côn, gõ chữ: "Anh giúp em hỏi xem Lý Ngangđi bệnh viện nào..."
Còn chưa kịp gõ xong, tin nhắn từ đối diện đã xuất hiện.
"Datou, đừng lo lắng, anh thấy Lý Ngang trả lời trên WeChat chỉ là khám định kỳ, không có chuyện gì đâu."
Vương Sở Khâm đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, rồi rời khỏi ký túc xá nữ.
Tôn Dĩnh Sa xin nghỉ cả buổi chiều, đã hẹn trước với bác sĩ, bác sĩ khuyên cô nên đưa Lý Ngang đi cùng.
Chiều hôm đó, sau khi Vương Sở Khâm rời đi, Lý Ngang đến tìm Tôn Dĩnh Sa, Tôn Dĩnh Sa nhận ra bây giờ anh ta không thể kiềm chế cô nữa, anh đã không còn tác dụng. Lúc trước, khi Vương Sở Khâm ở bên cạnh cô, cô nghĩ là cô muốn cắn con thú nhồi bông, nhưng nghĩ lại, thực ra không phải, cô chỉ đơn giản là muốn cắn anh.
Vậy, liệu bây giờ Vương Sở Khâm có thể kiềm chế cô không?
Điều này còn cần phải thử nghiệm.
Mùa đông Bắc Kinh càng lúc càng lạnh, cảnh vật xung quanh cũng trở nên hiu quạnh, nhưng lại toát lên vẻ trang trọng và nghiêm trang đặc trưng của thành phố Bắc Kinh.
Sau khi từ bệnh viện về, Tôn Dĩnh Sa tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, lại mang sữa cho Vương Sở Khâm.
Món ăn hôm nay không phải là trứng cà chua như mọi khi, mà là món anh ấy thích.
Tôn Dĩnh Sa cũng đã hình thành một thói quen nhỏ, mỗi ngày đều tặng Vương Sở Khâm một món quà nhỏ. Hôm nay là một mặt dây chuyền hình cá mập, ngày mai là một đóa hoa, thậm chí còn có những món đồ nhỏ mà cô tự làm.
Vương Sở Khâm tuy vẻ ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng mỗi lần đều nhận lấy những món quà đó với khuôn mặt lạnh lùng.
Anh luôn nhắc nhở bản thân, vẫn đang tức giận, họ vẫn đang cãi nhau, Tôn Dĩnh Sa chưa an ủi anh.
Sáng thứ Sáu là buổi luyện đôi nam nữ, Tôn Dĩnh Sa với khuôn mặt tái nhợt xuất hiện trong phòng tập, đặt túi xuống rồi ngồi phịch xuống đất, nói với Vương Sở Khâm đang cầm vợt: "Datou, hôm nay em dậy muộn, sữa em sẽ bù cho anh vào ngày mai."
Vương Sở Khâm mở điện thoại, nhìn ngày hôm nay rồi quay lại nhìn Tôn Dĩnh Sa, sắc mặt không tốt, rõ ràng là cô không được khỏe.
Anh đặt vợt xuống, đi tới chỗ Tôn Dĩnh Sa đang ngồi trên sàn, nói: "Dậy đi, đừng ngồi dưới đất, ngồi lên ghế bên cạnh đi."
Tôn Dĩnh Sa từ từ lắc đầu: "Không dậy nổi."
Mèo con ngẩng đầu lên nhìn anh chân thành, đôi mắt như trái nho mọng nước.
Vương Sở Khâm khom người xuống, nhỏ giọng hỏi: "Sớm quá à?" Mèo con gật đầu.
Vương Sở Khâm thở dài, đứng dậy, dùng tay nâng lấy cô đang ngồi thành một cục nhỏ lên, đặt cô lên ghế mềm bên cạnh.
"Đau lắm không?"
Đã lâu rồi không nghe anh ấy nói chuyện dịu dàng như vậy, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy hơi nhớ.
"Đau."
"Em ngồi đây một chút, để anh xin phép với huấn luyện viên cho em."
Vương Sở Khâm vừa nói vừa mặc lại chiếc áo vừa mới tháo ra, chuẩn bị đi tìm huấn luyện viên thì vạt áo bị người khác kéo lại.
"Em muốn uống bánh trôi đường đỏ." Cô đang muốn làm hòa.
Vương Sở Khâm cảm thấy như mình sắp ngừng thở.
"Tôn Dĩnh Sa, chúng ta vẫn chưa làm hòa đâu."
Mèo con buông tay ra khỏi vạt áo, không tình nguyện cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Được rồi." Vương Sở Khâm đi rồi.
Anh giải thích tình hình với huấn luyện viên, mắt không tự chủ được nhìn về phía người đang đứng bên bàn bóng không xa, vì cơn đau, cô cúi người, cúi đầu nắm lấy ngón tay mình.
Khi trở lại, anh cầm chiếc túi trắng của Tôn Dĩnh Sa, nhưng bị cô ngăn lại.
"Giờ em không thể đi được, đừng lo cho em nữa, Datou, nhanh đi tập đi."
Thật phiền phức, cô đang cố ý mà.
Vương Sở Khâm lại cúi người, nhìn cô, cười với vẻ tức giận.
Anh cầm túi lên, vừa đi về phía cửa vừa nói.
"Đi theo anh, anh đưa em về nhà."
Trên xe, Vương Sở Khâm đã đặt trước nguyên liệu cho món bánh trôi đường đỏ , Tôn Dĩnh Sa không thích đường đỏ quá ngọt, ở nhà chỉ còn một gói của nhãn hiệu khác.
Vương Sở Khâm xé miếng dán nhiệt đưa cho Tôn Dĩnh Sa, ra hiệu cô tự dán vào, rồi đặt miếng sưởi ấm đã đổ đầy nước lên bụng của cô.
"Em có muốn ngủ một lúc không? Bánh trôi đường đỏ còn phải chờ một chút nữa."
"Không, em đợi anh."
Tôn Dĩnh Sa thoải mái nằm trên sofa, cô đã từng khen sofa nhà Vương Sở Khâm, mềm mại đến mức cả người có thể lún xuống.
Trong bếp, Vương Sở Khâm dùng bột nếp làm nhồi viên nhỏ, bên cạnh là nồi đang nấu đường đỏ trên lửa nhỏ, hôm nay anh còn cho vài quả táo đỏ vào.
Món bánh trôi đường đỏ nóng hổi được mang ra đặt trên bàn trong phòng khách, không khí tràn ngập mùi ngọt ngào. Tôn Dĩnh Sa ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: "Datou, anh nghĩ thêm chút sữa vào có thể ngon hơn không?"
Vương Sở Khâm ngẩn người trong hai giây, rồi vẫn cầm bát đường đỏ trên bàn quay vào bếp. Anh rót ra một nửa, rồi lấy một chai sữa đổ vào bát, đầy một bát, vừa đủ.
"Thử xem, nếu em không quen thì đưa cho anh, anh sẽ lấy 1 bát khác"
Tôn Dĩnh Sa cầm thìa khuấy một chút, chiếc thìa này vẫn là cô chọn cho mình khi đi siêu thị, màu xanh nhạt nhẹ nhàng của gốm sứ.
Cô thổi thổi rồi uống một ngụm, sau đó giơ ngón cái lên:
"Ngon quá! Datou, lần sau làm cho em món này nhé, em thích!"
Vương Sở Khâm nhìn dáng vẻ giả vờ vui vẻ của Tôn Dĩnh Sa, hừ nhẹ một tiếng, ngồi im trên chiếc ghế sofa khác, không nói gì.
Không ai nói gì, trong phòng khách chỉ có tiếng Tôn Dĩnh Sa ăn.
"Vương Sở Khâm."
"Em bị ốm rồi."
Vương Sở Khâm nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tôn Dĩnh Sa.
"Không đúng, chính xác mà nói thì không phải bệnh, chỉ là em có một thói quen kỳ lạ. Em thích cắn những thứ mềm mại, chỉ cần nhìn thấy là không thể kiềm chế được, chỉ có Lý Ngang là có thể kiềm chế em. Cũng vì lý do đó mà hôm đó em gọi Lý Ngang khi nhìn anh."
"Rồi sau đó em nhìn thấy anh, em nhận ra mình muốn cắn tay anh, Lý Ngang còn đùa bảo anh đâu phải là thứ mềm mại, nhưng em chỉ muốn cắn anh, Datou, anh có sức hút rất mạnh với em. Mạnh hơn cả những thứ mềm mại đó."
"Chúng ta quen nhau lâu rồi, sau đó anh cho phép em cắn anh, em vui đến mức không nói nổi, tối đó về phòng ngủ vui vẻ nằm trên giường..."
Tôn Dĩnh Sa lăn qua lăn lại hai lần. Lý Ngang có thể kiểm soát được cô vì trước kia bác sĩ nói cô có sự phụ thuộc vào anh ta, nhưng giờ cả hai đều cảm thấy cô càng phụ thuộc vào anh hơn, vì vậy cô lại đi gặp bác sĩ.
"Lý Ngang không còn là người có thể kiểm soát em nữa, là anh mới có thể. Hôm đó khi anh xuất hiện trước mặt em, em cảm thấy ngứa ngáy trong miệng, ban đầu em tưởng là muốn cắn đồ chơi ngoài kia, nhưng sau mới nhận ra mình chỉ muốn cắn anh thôi, chỉ có vậy. Sau này em sẽ chứng minh, em đặc biệt mang theo một con thú nhồi bông nhỏ để tập luyện cùng anh, em hoàn toàn không muốn cắn, trong đầu chỉ có tay anh, mùi của anh."
"Nhưng anh đừng nghĩ em chuyển sự phụ thuộc vào Lý Ngang sang anh nhé, Datou, anh biết đấy, hai người đối với em là khác nhau."
"Anh là cỏ bạc hà của em, là người đầu tiên và duy nhất, chỉ có anh thôi."
"Anh sẽ luôn ở bên em, đúng không?"
Giọng Tôn Dĩnh Sa trong trẻo, vì không khỏe mà lộ ra sự dịu dàng. Cô từ từ kể lại, như thể đang viết cho Vương Sở Khâm một bức thư tình, khiến anh, một chàng trai 18 tuổi, hoàn toàn bất ngờ.
Cô thường kiềm chế bản thân không nói ra, không hỏi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ rất lâu, ngượng ngùng chấp nhận những điều anh làm với cô, vì chỉ như thế cô mới cảm nhận được tình yêu của anh. Nói ra thì, có lẽ cô thích như vậy hơn, nhưng cô không chắc liệu anh có cảm nhận được không."
Nhưng lúc này, cô đang dịu dàng dỗ dành anh, chân thành, nhiệt tình, rõ ràng chấp nhận con người lắm lúc không thổ lộ của anh, cô mở lòng với anh, nói với anh, anh là duy nhất.
Đây rõ ràng là một thói quen nhỏ rất dễ thương, hơn nữa cô còn nói anh là người đầu tiên và duy nhất, có phải có nghĩa là anh là First?
Vương Sở Khâm lại muốn khóc rồi.
Anh hít một hơi thật sâu: "Tôn Dĩnh Sa, anh tha thứ cho em rồi. Anh sẽ luôn ở bên em, mãi mãi."
"Và này, thói quen nhỏ của em rất đáng yêu, ânh cũng sẵn sàng làm cỏ bạc hà của em mãi mãi."
"Vậy thì, mèo con, bây giờ có muốn cắn cỏ bạc hà của riêng mình không?"
Nhận xét
Đăng nhận xét