Chương 15

 Khoảng tám giờ sáng, điện thoại của bác sĩ Từ gọi tới, khi đó Vương Sở Khâm vừa nấu cháo xong. Tôn Dĩnh Sa vẫn còn ngủ, từ hơn ba giờ sáng cô mới thôi nhíu mày, hiếm khi được ngủ sâu như vậy. Vương Sở Khâm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghe đầu dây bên kia khi biết tên anh thì gọi anh là “Thuốc tiên sinh”.

Vương Sở Khâm hơi khó hiểu, nhưng vẫn kể lại toàn bộ tình trạng của Tôn Dĩnh Sa khi đang ở cùng anh.

Tình trạng của Tôn Dĩnh Sa cũng không quá phức tạp, Từ Hạo kiên nhẫn giải đáp rất nhiều câu hỏi của anh. Khi Vương Sở Khâm hỏi bao giờ cô ấy sẽ hoàn toàn hồi phục, Từ Hạo kéo dài một chữ “ừm” trước khi trả lời.

“Chỉ cần anh ở bên cạnh cô ấy, thì sẽ rất nhanh thôi.”

“Vậy tôi nên làm gì đây?”

“Tôi đã nói rồi mà,” Từ Hạo khẽ cười, “hãy để cô ấy chắc chắn rằng anh luôn ở bên, không còn nhầm lẫn giữa những cảnh tượng do ảo giác và hiện thực nữa. Đó là điều quan trọng nhất anh cần làm lúc này.”

Vương Sở Khâm cúi mắt xuống, bàn tay siết chặt điện thoại hơn. “Ý anh là… Sa Sa thường xuyên nghĩ về tôi sao?”

“Đúng vậy, rất thường xuyên. Ban đầu cô ấy căng thẳng đến mức không nhắc đến tên anh, nhưng sau khi quen thân hơn một chút, cô ấy bắt đầu kể rằng mình luôn mơ thấy anh – những giấc mơ tốt, xấu, có khóc, có cười. Nói chung, trong khoảng thời gian ngủ ít ỏi hai, ba tiếng của cô ấy, đều là anh.”

Với tư cách là người ngoài cuộc, Từ Hạo nhìn rõ hơn ai hết. Là người chuyên nghiên cứu tâm lý con người, ông biết rằng con người thì phải có thất tình lục dục, vậy nên ông không nghĩ Tôn Dĩnh Sa là kiểu người chỉ đắm chìm trong tình yêu. Chỉ là trong những năm tháng mơ hồ đó, cô đã nhận ra một sự thật.

Không có Vương Sở Khâm, cô thực sự không thể sống nổi.

Tương tự, Vương Sở Khâm cũng vậy. Chỉ một người thì không thể khiến tình cảm này khắc sâu đến thế. Hai người họ như đã trải qua một kiếp nạn, giờ đây đã đến lúc tu thành chính quả.

Từ Hạo nói rất nhiều, Vương Sở Khâm cảm nhận được sự quan tâm từ anh ta. Anh thở dài cảm ơn, Từ Hạo bảo không cần khách sáo, còn nói chữ “cảm ơn” này phần lớn là dành cho Giang Ninh.

“Vấn đề mất ngủ của Sa Sa rất nghiêm trọng. Uống quá nhiều thuốc sẽ không tốt cho cơ thể cô ấy. Anh nói chắc chắn có tác dụng hơn người khác. Chuyện này anh hãy nghĩ cách giải quyết nhé.”

Khi cuộc gọi sắp kết thúc, Từ Hạo nhắc đến chuyện này. Vương Sở Khâm dứt khoát đáp “ừm,” ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, tính toán thấy Tôn Dĩnh Sa đã ngủ được hơn năm tiếng. Anh hỏi Từ Hạo liệu có tính là tiến triển không.

“Năm tiếng? Cô ấy vẫn chưa tỉnh à?” Giọng Từ Hạo cao hơn. Sau khi nghe Vương Sở Khâm xác nhận, ông cảm thán: “Ôi trời, biết vậy sớm hơn, mỗi lần cô ấy đến tôi nên đổi tranh treo tường thành hình của anh rồi.”

Từ Hạo đùa, Vương Sở Khâm khẽ nhếch khóe môi. Đúng lúc đó, từ phòng ngủ vang lên tiếng động. Anh vội vàng cúp điện thoại, chạy vào trong.

Khi đẩy cửa, anh thấy Tôn Dĩnh Sa ngồi trên giường, ánh mắt cô đơn. Tim Vương Sở Khâm khẽ thắt lại, anh biết điều đầu tiên cô làm khi tỉnh dậy là tìm anh, vậy nên anh nhanh chân bước đến bên cô.

Rèm cửa vẫn chưa được kéo, ánh sáng trong phòng ngủ không quá rõ. Vương Sở Khâm ngồi xuống cạnh cô, chiếc giường mềm lún xuống một chút. Anh ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: “Em đói không?”

Tôn Dĩnh Sa lắc đầu, “Em không đói.”

“Vậy cũng phải ăn một chút, nếu để bụng rỗng lâu, anh sợ dạ dày em lại đau.”

Vương Sở Khâm chạm vào lưng cô, cảm nhận được từng đốt xương qua làn da mỏng. Anh cau mày, không phải vì tức giận, mà là đau lòng. Anh ước gì có thể đấm thật mạnh vào bản thân vì đã từng lạnh nhạt với cô.

Anh bảo mình cũng đói, muốn cô ăn cùng mình. Biểu cảm như thể đang chịu ấm ức của anh khiến Tôn Dĩnh Sa ngẩn người. Cuối cùng cô cũng gật đầu, để anh cầm thìa đút từng thìa cháo cho mình.

Sau khi uống gần hết bát cháo, cô mới nhận ra người này chưa ăn miếng nào. Khi cô ăn xong, anh mỉm cười mãn nguyện, áp sát hôn lên khóe môi còn ướt của cô.

“Thật ngoan,” Vương Sở Khâm nói.

Tôn Dĩnh Sa mím môi, đôi tai đỏ ửng.

Tối qua, sau khi cả hai nói ra hết những gì giấu kín trong lòng, khoảng trống bốn năm giữa họ như lập tức tan biến, giống như họ chưa từng rời xa nhau.

Chỉ có một điều khác biệt, điều mà Tôn Dĩnh Sa muốn làm rõ nhưng lại không dám mở lời. Vì vậy, dù theo bản năng nắm lấy vạt áo của Vương Sở Khâm khi anh định đi rửa bát, trước ánh mắt dò hỏi của anh, cô do dự rất lâu nhưng vẫn không thể nói ra.

Nhưng cô thật sự để tâm đến điều này.

......

Khi Tôn Dĩnh Sa quay trở lại phòng tập, cô phát hiện ra rằng thái độ của Lưu Đinh Thạc đối với cô đã thay đổi. Trong giờ nghỉ, anh cứ lượn lờ xung quanh cô, vẻ như có chuyện muốn nói. Nhưng thấy Tôn Dĩnh Sa không để ý, cuối cùng anh không kìm được mà gọi cô:

"Ê... này... Sa, Tôn Dĩnh Sa."

Tôn Dĩnh Sa quay lại nhìn, thấy trên mặt anh hiện vẻ khó xử, cô không hiểu sao nên chỉ "ừ" một tiếng. Lưu Đinh Thạc ngập ngừng một lúc, rồi nói:

"Mấy lời trước đây tôi nói với cô sau khi cô quay lại ấy, cô coi như... coi như tôi chưa nói gì, cứ để nó bay đi thôi!"

"..." Tôn Dĩnh Sa nhất thời không kịp phản ứng, hỏi lại: "Nói gì cơ?"

Chính là mấy lời bảo cô tránh xa Vương Sở Khâm ra ấy! Lưu Đinh Thạc gào thét trong lòng nhưng không dám nói ra. Anh vò đầu, vẻ sốt ruột: "Tất cả, tất cả mấy lời tôi nói! Nói chung cô cứ quên đi là được!"

Nói xong, đúng lúc Vương Sở Khâm đi tới, trên tay cầm hai chai nước. Lưu Đinh Thạc lập tức đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu "suỵt" với Tôn Dĩnh Sa rồi nhanh chóng chạy mất.

Vương Sở Khâm không hiểu, chớp mắt vài cái rồi hỏi Tôn Dĩnh Sa: "Anh ta vừa nói gì vậy?"

Tôn Dĩnh Sa bặm môi nghĩ ngợi một chút, cuối cùng lắc đầu: "Không nói gì cả."

Vương Sở Khâm nhìn cô, thấy cô hơi mỉm cười liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến việc mấy ngày tới anh phải dẫn bọn nhỏ đi thi đấu, có nghĩa là sẽ có vài ngày không gặp được Tôn Dĩnh Sa, anh lại cảm thấy bực bội.

Nếu có thể, anh thật sự muốn ở cạnh Tôn Dĩnh Sa suốt 24 giờ. Trước đây là không gặp thì nhớ, còn bây giờ ngoài nhớ nhung còn thêm cả lo lắng. Hơn nữa, anh luôn có cảm giác rằng Tôn Dĩnh Sa vẫn còn điều gì đó muốn nói với anh.

Nhiều lần, cô định nói rồi lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả. Vương Sở Khâm rất sốt ruột, nhưng sợ nếu ép buộc cô thì sẽ làm cô thu mình lại, nên đành kiên nhẫn chờ cô sẵn sàng.

Hai người ngồi bên cạnh sân,  dính lấy nhau của Vương Sở Khâm khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên. Đặc biệt là khi họ thấy anh bĩu môi làm nũng với Tôn Dĩnh Sa, mấy cô gái từng khăng khăng nói rằng hai người này không có khả năng thành đôi đều trợn mắt kinh ngạc, mắt gần như rớt khỏi hốc.

Rốt cuộc là ai đã nói họ không thể chứ? Thật đúng là nói bừa mà!

Mối quan hệ của họ càng được làm rõ khi mọi người tận mắt thấy Vương Sở Khâm đưa bánh cho Tôn Dĩnh Sa ăn rồi dịu dàng lau miệng cho cô. Trong góc, Lưu Đinh Thạc thở dài, sau đó bị Vương Nghệ Địch đánh mạnh một cái.

"Không vui hả? Cậu là fan bạn gái của Vương Sở Khâm chắc?"

Lưu Đinh Thạc, người chỉ sợ Tôn Dĩnh Sa mách lẻo: "???"

Ngày thứ tư sau khi Vương Sở Khâm đi, Lâm Tuyết tìm đến nhà.

Cô gái cười rất vui vẻ, nói rằng địa chỉ nhà này là do cô năn nỉ mãi mới xin được từ Vương Nghệ Địch. Tôn Dĩnh Sa gật đầu, rồi nghiêng người nhường cô vào nhà. Sau đó, cô đi vào bếp rót nước mang ra, đưa cho Lâm Tuyết và đi thẳng vào vấn đề:

"Cô tìm tôi, chắc là có chuyện muốn nói đúng không?"

Tôn Dĩnh Sa nghĩ rằng đối phương đến vì Vương Sở Khâm. Quả nhiên, Lâm Tuyết không vòng vo mà đáp: "Đúng vậy."

Cô lấy điện thoại ra, cúi đầu thao tác vài lần rồi đưa cho Tôn Dĩnh Sa, bảo cô xem.

Lâm Tuyết mở một album ảnh có tên "Vương Sở Khâm", trong đó lưu lại rất nhiều hình ảnh của anh, thậm chí cả ảnh thời thơ ấu của anh. Điều này đủ chứng minh cô thích Vương Sở Khâm đến mức nào.

Tôn Dĩnh Sa tưởng cô đến để khiêu khích, vừa định lên tiếng thì Lâm Tuyết đã nói trước:

"Tôi từng thích anh ấy."

Tôn Dĩnh Sa không ngốc đến mức không nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, vì thế cô hỏi: "Từng thích?"

"Ừ," Lâm Tuyết gật đầu, lấy lại điện thoại, "Tôi từng rất thích, rất thích anh ấy, vì thế tôi đã cố gắng hết sức để có thể tiếp cận anh ấy. Cuối cùng cũng được gần anh ấy hơn, nhưng lúc đó cô đã không còn ở bên anh ấy nữa."

"Nói thật, có một thời gian tôi vừa cảm ơn vừa oán hận cô. Oán cô đã làm anh ấy trở nên nửa sống nửa chết, như một cái xác không hồn. Tôi ở ngay trước mắt mà anh ấy không hề nhìn thấy. Nhưng cũng cảm ơn cô vì đã rời đi, điều đó đã cho tôi cơ hội."

"Đặc biệt là sau này, khi anh ấy dường như đã tốt hơn, có thể đi ăn, đi hát với bạn bè trong lúc nghỉ ngơi. Khi làm việc thì tập trung nghiêm túc, và có vẻ như anh ấy nói nhiều với tôi hơn trước. Điều đó khiến tôi rất vui."

Lâm Tuyết hồi tưởng, cười nhẹ: "Anh Lưu nói tôi nên tiếp tục cố gắng. Anh ấy rất muốn Vương Sở Khâm quên cô, nên thường xuyên dẫn tôi đi chơi cùng nhóm bạn của họ. Có lần họ uống say hết, anh Lưu còn bảo tôi đưa anh ấy về nhà."

Lúc đó, Lâm Tuyết chỉ chần chừ một chút rồi đồng ý. Vương Sở Khâm khi say không làm loạn, chỉ là biểu cảm rất đau khổ, lông mày nhíu chặt, mắt mở không nổi. Đến cửa nhà, anh ngồi dựa vào tường, cúi đầu bất động.

Sau đó, anh bất ngờ lẩm bẩm một câu: "Sa Sa..."

Lâm Tuyết sững sờ, rồi bật cười cay đắng: "Anh thật sự thích Tôn Dĩnh Sa đến vậy sao?"

Vương Sở Khâm nửa mở mắt, lông mi khẽ rung lên, hai giọt nước mắt rơi xuống. Anh cố gắng mở to mắt nhìn rõ người trước mặt mình, nhưng sau khi nhận ra đó không phải người anh mong đợi, toàn thân anh như sụp đổ hoàn toàn.

"Thích chứ, tôi rất thích cô ấy..." Giọng anh khàn khàn, mang theo tiếng nức nở. "Sa Sa, em khi nào mới quay lại? Anh nhớ em, nhớ em lắm..."

Giọng nói mong manh của anh khiến người nghe không chịu nổi. Lâm Tuyết khi ấy đã hiểu, đời này ngoài Tôn Dĩnh Sa ra, trái tim của Vương Sở Khâm sẽ không chứa thêm một ai khác.

"Chị Sa Sa, tôi không phải loại người thích chen chân vào chuyện của người khác đâu, cũng không phải kiểu trà xanh xấu xa. Hơn nữa, giữa hai người tôi thấy đến cây kim cũng không chèn nổi." Lâm Tuyết cười khổ, "Chị đừng khóc, nếu anh ấy biết chắc sẽ truy sát tôi mất."

Đầu óc Tôn Dĩnh Sa trống rỗng trong một khoảnh khắc, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống. Cô nhớ lại đêm hôm ấy, Vương Sở Khâm cứ liên tục xin lỗi cô. Và giờ đây, nỗi nhớ Vương Sở Khâm trong lòng cô đã đạt đến đỉnh điểm.

Sau khi tiễn Lâm Tuyết về, cô gọi điện cho anh, hỏi: "Bao giờ anh về?"

Đầu dây bên kia rất ồn ào, nhưng trong tai cô chỉ có giọng nói của Vương Sở Khâm.

Anh cười, hỏi: "Em nhớ anh rồi phải không?"

Nghe cô khẽ nói nhưng rất chắc chắn: "Nhớ rồi," anh rõ ràng nín thở, rồi giọng trở nên gấp gáp: "Sắp rồi, em đợi anh."

Cúp máy không lâu, cô nhận được tin nhắn:

Vương Sở Khâm: Chiều mai anh sẽ về, đợi anh nhé!

Ngày hôm sau, Tôn Dĩnh Sa bắt đầu công việc với đôi mắt thâm quầng, tuy tinh thần có chút không tỉnh táo, nhưng khi hướng dẫn vẫn rất chuyên chú vào công việc. Tuy nhiên, đến khoảng năm giờ chiều, cô bắt đầu có chút mất tập trung.

Đến năm rưỡi, Vương Sở Khâm vẫn chưa quay lại.

Tôn Dĩnh Sa không đi ăn tối, ngồi ở sân luyện tập, đăm chiêu suy nghĩ về Vương Sở Khâm, người đã nói sẽ về vào buổi chiều. Cô cứ nghĩ mãi, rồi đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. Cô đứng dậy, vừa xoay người, liền nhìn thấy một đôi mắt đầy dịu dàng đang nhìn thẳng vào mình.

Vương Sở Khâm như thể đã được cô gọi mà xuất hiện ngay phía sau. Anh tháo khẩu trang ra, khóe miệng nở nụ cười trìu mến, ánh mắt không rời khỏi cô.

Anh tiến lại gần, đứng trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc rồi chạm vào mặt cô: "Xe đến muộn, anh lo sốt vó."

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, trong lòng nghĩ rằng đây không phải là giấc mơ nữa. Đây là thực tế, là Vương Sở Khâm yêu cô, người mà cô có thể nhìn thấy mỗi ngày và ôm vào lòng mỗi khi cần.

Cô ôm chặt lấy Vương Sở Khâm, "Không muộn đâu."

Thực ra là, cô mới là người đến muộn.

Chương 14

Nhận xét